Trương Húc Đông cũng trở nên bất lực với việc này, xe bắt đầu lăn bánh về phía trước. Thời tiết ở Nhật Bản gần giống thành phố Ngọc, lúc này đang là mà lá vàng rơi, vài công nhân vệ sinh đang dùng máy dọn dẹp lá rụng để mang về làm phân bón, điều này khiến Trương Húc Đông hơi khâm phục, thảo nào cái đất nước nhỏ tí này lại có thể kiêu căng ngạo mạn tự xưng đế quốc như vậy, từ hành động nhỏ này là nhìn ra được bọn họ quý trọng tài nguyên nước mình nhường nào.
Trương Húc Đông quay lại nhìn Hách Quốc, nói: “Anh Hách, không biết anh ở tổ Yamada được bao lâu rồi?”
“Tôi nhớ rất rõ, đã ba mươi lăm năm lẻ bốn tháng.” Hách Quốc cảm thán nói: “Tôi và Triệu Diệp cùng nhau lớn lên, tôi mồ côi từ nhỏ, được lão Triệu nhận nuôi, vì thế nên tôi luôn biết ơn ân tình của nhà họ Triệu mà làm việc cho tổ chức đến tận hôm nay.”
Trương Húc Đông thở dài nói: “Cùng coi như nguyên lão hai triều, có điều anh Hách cuối cùng cũng tự chứng minh được bản thân anh không mắc nợ nhà họ Triệu.”
“Lời này của cậu em Trương tôi không đồng ý, Trung Quốc chúng ta là một đất nước trọng lễ nghi. Có câu chịu ơn một giọt báo ơn một dòng, nếu có thể, tôi sẵn lòng phụ tá đội trưởng kế nhiệm cho đến khi bản thân trở nên vô dụng, sau đó về Trung Quốc tìm mảnh đất an nghỉ trong ký ức coi như lá rụng về cội.
Trương Húc Đông không nói nữa, không ngờ Hách Quốc lại có một trái tim trung thành tận tâm như vậy, vẫn có thể xem như người đáng kính trọng, cũng xứng đáng để anh gọi một tiếng “Anh Hách”. Nhưng trong lòng anh cũng thấy tiếc thay cho người này, xét trên tình hình tổ chức Điền Sơn hiện nay thì đoán chừng đời kế tiếp có thể sẽ phải đổi họ, đến lúc ấy sẵn có mối bất đồng như vậy, liệu ông ta có thể an toàn mà lui thân không? Có lẽ khả năng cao sẽ phải chết nơi đất khách quê người!
Địa điểm được chọn là một quán trà, mà đúng hơn nên gọi là lầu trà, nhìn từ phong cách kiến trúc tám góc của lầu trà này thì có vẻ khá giống với lầu Hoàng Hạc ở Trung Quốc, từ xa có thể ngửi thấy hương thơm bay bay trong không khí của quán trà này nên đặt tên là quán trà Phiêu Hương.
Dưới sự hướng dẫn của Hách Quốc, Trương Húc Đông lên tầng 7, cũng là tầng cao nhất, nhìn xuống bốn phía có thể thu hết phong cảnh vào tầm mắt. Đây cũng được gọi là tháp Thất Bảo Linh Lung. Phía bên trong đại sảnh có vài người đàn ông tầm trên năm mươi tuổi, ai nấy đều ăn mặc giản dị nhưng lại là những nhân vật có máu mặt ở thành phố Tokyo.
Có điều đối mặt với Trương Húc Đông, khí thế của họ bị áp chế. Trương Húc Đông được Triệu Hoàng mời ngồi xuống, bên cạnh anh là một người khá đặc biệt, một cô gái trạc tuổi anh, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, bề ngoài trông có vẻ rất già dặn, cùng với đó phong cách ăn mặc của cô ta cũng không giống người phụ nữ Nhật Bản, bên trong đôi mắt tràn đầy sức sống.
Sau khi ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ bưng trà thơm tới, Triệu Hoàng cười nói: “Chú em Trương, tôi biết người trẻ tuổi hay thích ngủ nướng, phải chăng tôi đã quấy rầy mộng đẹp của cậu?” Ẩn sâu dưới khuôn mặt tươi cười này là bóng tối, một khi người đàn ông này nổi giận thì cả thành phố Tokyo đều không được yên ổn, thế nhưng lúc này đây ông ta lại chỉ như một người anh ôn hòa.
Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Tôi không có thói quen ngủ nướng, thực ra ngủ đồng nghĩa với chết, phải tỉnh táo mới sống được. Thời gian người khác ngủ nướng, tôi có thể làm rất nhiều việc khác.”
“Mấy lời này tôi hơi không hiểu lắm, nhưng nghe vẻ cũng có lý. Không nói mấy cái này nữa, để tôi giới thiệu cho cậu mấy cộng sự hợp tác lâu năm này.” Triệu Hoàng giới thiệu một lượt những người này với Trương Húc Đông, trong đó không thiếu thiên tài kinh doanh Nhật Bản, thêm nữa là Trương Húc Đông có thể nói tiếng Nhật, vì vậy anh đàm luận vô cùng lưu loát với họ. Anh hiểu ý của Triệu Hoàng, người nọ hy vọng anh mở rộng quy mô công ty đến Nhật Bản, không thể để mình doanh nghiệp nơi đây kiếm tiền từ Trung Quốc bọn họ, có qua mà không có lại rất không hợp lễ nghĩa, Nhật Bản đã giở thói lưu manh ở Trung Quốc không biết bao nhiêu năm rồi.
Khi giới thiệu Trương Húc Đông, ông ta chẳng nói gì nhiều, chỉ nói địa vị của Trương Húc Đông trong giới kinh doanh, sở hữu hai tập đoàn lớn là Đông Thăng và Thẩm Thị, điểm này làm khiến Trương Húc Đông vô cùng hài lòng. Triệu Hoàng làm như vậy khiến anh thấy thoải mái, chuyện như anh là chưởng môn, lão đại hay thủ lĩnh không cần thiết phải nói ra, nói ra sẽ chỉ khiến những thương nhân này không dám hợp tác với anh mà thôi.
Những người đó đều rất thông minh, thấy Triệu Hoàng cứ một câu chú em Trương dài lại một câu chú em Trương ngắn với Trương Húc Đông thì biết ngay đây cũng là một nhân vật tài ba. Trương Húc Đông cũng bắt tay với từng người họ rồi hỏi han nhau một hồi, biết đâu trong tương lai những người này sẽ giúp đỡ mình.
Giới thiệu những người khác xong, Triệu Hoàng mới ra hiệu cho cô gái bên cạnh đứng dậy, nói, “Chú em Trương, đây là đứa con gái mà tôi đã đề cập với cậu, Triệu Khả Vi.”
“Trương...” Triệu Khả Vi không biết nên gọi Trương Húc Đông thế nào. Gọi chú thì tuổi hai người xấp xỉ nhau, gọi anh thì lại loạn vai vế. Cô ta suy nghĩ rất nhanh và gọi, “Cậu Trương, xin chào, mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
Xử lý tình huống rất khéo, Trương Húc Đông lập tức đánh giá cao Triệu Khả Vi hơn mấy lần, xem ra cô gái này là nhân vật không đơn giản, hơn nữa nhìn từ cách ăn mặc và dáng người chắc hẳn cũng có chút ít bản lĩnh, Trương Húc Đông gật đầu, khẽ cười nói: “Cô Triệu không cần khách sáo, chỉ bảo lẫn nhau, anh Triệu có một người con gái xuất sắc như cô đoán chừng có nằm mơ cũng vui đến tỉnh.”
“Cậu Trương quá khen, Khả Vi còn cần học hỏi từ anh nhiều, về sau mong anh sẽ chăm sóc cho Khả Vi.” Từ tận cốt tủy Triệu Khả Vi đã thấm đẫm sự dịu dàng như nước, nhưng biểu hiện bên ngoài lại kiên cường hơn rất nhiều, sự kết hợp này cho thấy tương lai cô ta chắc chắn sẽ không tầm thường.
“Đừng khách sáo, đó là điều nên làm!” Trương Húc Đông cười nói.
Triệu Hoàng cười ha ha nói: “Nào, uống trà đi, cứ khách sáo như vậy đến bao giờ, mọi người cứ tự nhiên chút, đều là người mình mà, không cần câu nệ.”
Hách Quốc bên cạnh nói: “Lão Triệu, tôi về trước giải quyết vài việc, không tiếp các vị được rồi.”
“Ừ, anh đi đi!” Triệu Hoàng gật đầu, có Hách Quốc bên cạnh giúp ông ta tiết kiệm được khá nhiều tâm lực lẫn thể lực, trông có vẻ là dân trí thức, lại cũng là có thể nói để Yamaguchi có thể phát triển không ngừng nghỉ chừng ấy không thể không kể đến công lao của Hách Quốc - người anh em từ thuở thơ ấu của ông ta.
Mọi người vừa uống trà vừa hàn huyên vài chuyện, với lại chỉ nói chuyện làm ăn không nói chuyện hai nước, nếu không nói một hồi lại tránh không được đánh nhau. Liên quan chuyện kinh doanh thì mấy doanh nhân Nhật Bản đương nhiên đều nói rõ ràng đâu ra đấy, xét cho cùng, họ là những doanh nhân chân chính, biết nhiều hơn hai người dùng vũ lực để thống trị thương nghiệp đế quốc là Trương Húc Đông và Triệu Hoàng.
Trương Húc Đông và Triệu Hoàng tỏ vẻ đồng ý với một số ý kiến của họ, một số khác thì giữ nguyên quan điểm ban đầu, họ chia sẻ một vài ý kiến riêng đồng thời cũng học hỏi lẫn nhau, chỉ duy có Triệu Khả Vi ngồi bên uống trà, mắt lại không ngừng nhìn chằm chằm người đang nói, yên lặng phân tích lời mỗi người.
Nói đến kinh doanh thì không thể không nói đến các sản phẩm điện tử và ô tô của Trung Quốc, trong một số khía cạnh kỹ thuật, Trương Húc Đông cũng phải thừa nhận rằng Trung Quốc kém hơn Nhật Bản một nước. Trung Quốc thiếu triết lý về nghiên cứu phát triển và đổi mới độc lập, chú trọng hơn vào ngành công nghiệp mô phỏng, không kể là thứ gì, chỉ cần trong tay các nhà nghiên cứu Trung Quốc có hàng mẫu, họ sẽ ngay lập tức đem đi sao chép, điều này cũng ứng với một câu ngạn ngữ: Văn chương trên thế giới này chẳng qua là một bản sao lớn, vấn đề là bạn có cóp hay không thôi.
Đây cũng có thể coi là tìm đường sống trong kẽ hở, thế nhưng có một số thứ không dễ lấy ra, chúng ta không chỉ phải phá bỏ cái cũ xây dựng cái mới, mà còn phải có thương hiệu của riêng mình. Trung Quốc có đầy xe hơi hiệu Nhật Bản, nhưng ở Nhật lại chẳng có lấy một chiếc Peugeot Trung Quốc nào, điều này rất đáng suy ngẫm.
Một số xí nghiệp ô tô chỉ nhái theo hãng khác chỉ vì lợi nhuận, giá cao quá thì không ai mua, giá rẻ thì chất lượng đương nhiên chẳng đâu vào đâu, do đó xe hơi nội địa chỉ có vài loại như vậy, càng nhiều hơn là mấy loại hình như hợp doanh Trung-Nhật, Trung-M, Trung-H... Nghe mấy lời tự mãn đó, Trương Húc Đông nín nhịn trong lòng, cùng lúc cau mày thầm nghĩ, trên thực tế, nguồn vốn nhà nước ùn ùn liên tục dâng cho người nước ngoài chẳng phải đồng nghĩa với cung cấp kinh phí cho nước khác để họ sản xuất vũ khí hay sao, nếu một ngày những người đó sử dụng chế tạo từ tiền của nhân dân Trung Quốc để đánh người Trung Quốc, này khác gì một trò đùa tàn nhẫn vô tình.
Dù cho loại chuyện này rất khó xảy ra, nhưng việc các xí nghiệp tự thôn tính lẫn nhau dần dần có thể khiến một quốc gia rơi vào thế bị động tuyệt đối. Lấy chuyện người Trung Quốc mua nhà máy điện của nước Y làm ví dụ, người Trung Quốc ai ai cũng tự hào, nhưng họ nào đâu hay biết bao nhiêu xí nghiệp nước mình bị người ngoại quốc nắm trong tay. Thế dân nước họ phải chăng cũng sẽ nghĩ như vậy, này chắc hẳn không còn gì để nghi ngờ nữa, vậy mới nói chỉ riêng xâm nhập kinh tế đã đáng sợ hơn dùng bạo lực nhiều rồi.
Vào giờ ăn trưa, Triệu Hoàng sắp xếp chiêu đãi anh ở một khách sạn đặc biệt khác của ông ta, nơi này chỉ phục vụ ẩm thực Trung Quốc, khách đến ăn cũng chủ yếu là người Trung. Anh gọi cho bọn Đường Phi, rất nhanh sau đó bốn người đã bắt xe đến, không biết họ giải thích thế nào để tài xế taxi có thể lái đến nơi này.
“Satan, lai lịch cô gái này thế nào đấy?” Nam Cung Diệp thì thầm hỏi vào tai Trương Húc Đông.
“Ý anh là cô ấy?” Trương Húc Đông nhìn về phía Triệu Khả Vi.
Nam Cung Diệp tỏ vẻ buồn bực: “Hình như ngoài Hắc Hoàng thì còn cô nào khác ở đây đâu?”
“Đây là Triệu Khả Vi, con gái duy nhất của Triệu Hoàng. Hỏa Thần, không ngờ thằng nhóc anh cũng biết động lòng đấy!” Trương Húc Đông hơi kinh ngạc, Nam Cung Diệp là một người hết lòng vì tình yêu, anh ta từng nói mình có cô bạn gái ở nước M, vậy nên từ khi sang bên này vẫn luôn biết thân biết phận, nghĩ không ra anh ta lại thích kiểu người này.
Tuy nhiên, Nam Cung Diệp lại lắc đầu nói, “Tôi là người đàn ông một lòng, chỉ là tầm mắt cô gái này cứ luôn bắn về phía Đường Phi, anh nói xem có phải cô ta thích Đường Phi rồi không?”
Trương Húc Đông đơ người một chốc, sau đó đảo mắt nhìn thử, phát hiện thằng nhóc Nam Cung Diệp này toàn chém gió, Đường Phi vẫn luôn tập trung uống rượu, cúi đầu nhìn đao Cứu Hồn, còn Triệu Khả Vi chỉ thỉnh thoảng hỏi han một câu, nào đến mức ác liệt như lời anh ta, bèn nói: “Hỏa Thần, tôi thấy chắc dạo này anh nhớ bạn gái quá rồi, nghi thần nghi quỷ gì không biết, hay anh đón bạn gái qua Trung Quốc đi, cẩn thận lại bị đội mũ xanh trên đầu.”
“Đệt, cô ấy dám. Em Băng nhà tôi chắc chắn sẽ không làm vậy đâu.” Nam Cung Diệp vỗ ngực nó:, “Tôi tự tin vào bản thân mình.”
Đột nhiên anh ta nhận ra có điều gì đó không đúng, nói: “Satan, tôi đang nói chuyện của Đường Phi, tại sao anh lại lái chủ đề sang tôi?”
Trương Húc Đông cười không nói gì, bưng trà lên uống một hớp.
Sau ba chén rượu năm gắp thức ăn, buổi tụ họp lần này kết thúc. Đợi mấy doanh nhân Nhật Bản nổi tiếng kia rời đi, Trương Húc Đông và Triệu Hoàng cũng bắt tay từ biệt. Triệu Hoàng kêu người tiễn họ, Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Cảm ơn anh Triệu, bọn tôi định đi dạo xung quanh, mấy anh em của tôi lần đầu đến Nhật Bản.”
“Cũng tốt, phong cảnh thành phố Tokyo khá tuyệt, chú em Trương và mấy anh em khó có được một chuyến đến đây, có thể đi thăm thú núi Phú Sĩ. Tôi sẽ bảo Khả Vi cùng đưa các cậu đến đó nhé, dẫu sao con bé cũng quen đường hơn các cậu.” Triệu Hoàng nói.
Trương Húc Đông từ chối nói, “Sao dám làm phiền cô Triệu, bọn tôi tự đi loanh quanh là được rồi.”
“Cậu Trương đừng khách sáo, đây là vinh hạnh của tôi!” Triệu Khả Vi khẽ chào nói: “Cậu Trương và các vị đây là khách phương xa, tôi đương nhiên phải làm tròn nghĩa vụ tiếp đón của người chủ nhà.”
“Đúng vậy, chú em Trương đừng khách sáo như vậy!” Triệu Hoàng cười ha hả nói: “Từ nhỏ Khả Vi đã thích đi du lịch, cả cái nước Nhật này cũng không lớn lắm, con bé nó quen đường hết rồi, nhân tiện cậu cũng hãy dạy dỗ con bé nhiều hơn, con bé sẽ khiêm tốn học hỏi.”
Triệu Khả Vi do dự một lúc, sau đó cười duyên dáng nói: “Không ngờ cậu Đường biết rõ thành phố Tokyo vậy. Nơi này diện tích không lớn nhưng đã trở thành một công trình kiến trúc lịch sử quan trọng trong di sản văn hóa thế giới, rất nhiều thiện nam tín nữ thường đến đây thắp hương lễ Phật. Có điều chắc cậu Đường không biết, bây giờ nơi này đã đổi tên thành chùa Lộc Uyển rồi.”
“Cực kỳ vinh hạnh, mời cậu Trương và mọi người.” Triệu Khả Vi lịch sự làm một cử chỉ mời.
Sau khi cả nhóm lên xe, Triệu Khả Vi quay đầu lại hỏi: “Cậu Trương muốn đi đâu chơi?”
Trương Húc Đông nhìn Đường Phi đang ngồi ở ghế phó lái, Đường Phi nói: “Chùa Kim Các.”