Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 217: Chương 217: Cố tình gây hấn




Rời khỏi nghĩa trang, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao nói: “Dạo này tâm trạng của dì rất kém, có lẽ không cần tôi nhiều lời thì cô cũng nhìn ra được. Cô xin nghỉ phép ở trường học rồi dắt dì đi chơi cho khuây khỏa!”

Trình Mộng Dao gật đầu, tuy cô đã chấp nhận hiện thực nhưng lòng muốn lập tức vượt qua bước ngoặt này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cô cũng cần thời gian.

“Hiện tại cô muốn đi đâu?” Sau khi hai người lên xe, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao đang ngồi trên ghế phụ, hỏi.

“Không muốn đi đâu, cũng không muốn ở chỗ này!” Trình Mộng Dao nhìn các ngôi mộ san sát nhau ngoài cửa kính, nói.

Trương Húc Đông bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, cũng không biết an ủi cô như thế nào. Vốn dĩ Trình Mộng dao đã lạnh như băng, giờ này lại càng lạnh hơn, giống như thế giới này nợ cô cái gì. Điều này làm Trương Húc Đông đau lòng, một người phụ nữ vừa ly hôn một năm trước thì năm sau lại biết thân thế vô nghĩa của mình, không hỏng mất là đã quá tốt rồi.

“Vậy cô theo tôi đi!” Trương Húc Đông nói, mà Trình Mộng dao cũng không từ chối. Lúc này đây, cô giống như một con chim nhỏ bị lạc hướng, một con thuyền nhỏ nhìn không thấy cảng, cảm giác bàng hoàng cùng bất lực cứ dây dưa trong lòng cô.

Trương Húc Đông thở dài, anh lập tức lái xe đến một hướng. Trên đường quốc lộ, Trương Húc Đông chạy rất nhanh nhưng cũng rất vững vàng, gió nhẹ liên tục thổi từ cửa sổ xe đang mở một nửa vào, làm người cảm nhận được cơn gió mùa độc nhất, tinh thần bất chợt sảng khoái.

Trước đây Trương Húc Đông vô cùng thích đua xe, Tưởng Khả Hân từng chứng kiến, nếu không thì cũng không tặng cho Trương Húc Đông một chiếc Lamborghini. Bởi vì đua xe là hạng mục vừa nguy hiểm vừa kích thích, nó có thể khiến người khác quên đi những chuyện không vui. Những người không có kỹ năng lái xe tốt thì đua xe đồng nghĩa với đùa giỡn với tính mạng của mình.

Xe giữ vững ở tốc độ một trăm dặm trên giờ, Trương Húc Đông nhìn thoáng qua cửa kính thì phát hiện có người đang theo dõi anh. Điều này làm Trương Húc Đông nhíu mày, dù sao dạo này Hách Kiến Vân và Trần Thăng ở Nam Kinh không những không dám làm bừa, mà khi anh không đi tìm bọn họ, hai tên này còn phải cầu nguyện.

‘Mà Hồ Sơn Nhạc đã hoàn toàn bị Bắc Đường Ngạo dọa sợ, ông ta cũng sẽ không ngốc đến nỗi đương đầu nơi đầu sóng ngọn gió, vậy người kia là ai? Không lẽ Chu Tử Hiên của xí nghiệp Chu Thị? Nhưng ba nhà kia đều không có động vào mình, không lẽ Chu Thị điên rồi?’

Trương Húc Đông nắm chặt tay lái, giảm tốc độ xe lại một chút, thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu để nhìn xe đằng sau. Dần dần xe nhiều lên, còn Trương Húc Đông thấy thời cơ thích hợp, anh đột ngột tăng tốc. Xe vượt qua mấy chiếc xe rồi tiếp tục chạy bình thường, sau khi lặp lại mấy lần, xe của anh đã cách chiếc xe kia khá xa. Thoạt nhìn thì đơn giản nhưng thao tác lại rất rườm rà, người có kỹ năng lái xe không tồi mới làm được.

Nhưng mà Trương Húc Đông vừa nhìn ra sau thì thấy chiếc xe kia cũng theo kịp, nhưng vào lúc này, Trương Húc Đông nhìn thấy biển số xe của nó, biển số xe trắng của thành phố Nam Kinh, không phải xe của quân đội thì cũng là của cảnh sát. Biển số xe của Bộ Chỉ huy quân sự được thêm chữ, mà chiếc xe này có chữ Nam B, đó là của Cục chính trị thành phố Nam Kinh, xem ra lai lịch của người lái xe không nhỏ.

Trương Húc Đông nhìn thấy người lái xe là người trẻ tuổi, điều này làm anh khó hiểu. ‘Còn trẻ như vậy mà đã vào Cục chính trị của quân đội thành phố Nam Kinh, vậy chứng tỏ tương lai vô hạn, hơn nữa ai cũng biết có tiền có địa vị còn không bằng nắm báng súng, vĩ nhân cũng từng nói có báng súng là có quyền lực.

Tạm thời Trương Húc Đông cho rằng đây là vô tình, bởi vì anh cũng không gây thù chuốc oán gì với bọn họ, có thể là một vài người mới khá kiêu ngạo, mới gia nhập Cục chính trị nên hơi lâng lâng, vừa thấy tốc độ xe của anh không chậm nên muốn đua. Mà hiện tại Trương Húc Đông cũng không muốn kết thù với những người này, dù sao đây cũng là Nam Kinh chứ không phải thành phố Ngọc, nơi mà ông nội của anh nắm quyền. Anh không muốn rước nhiều chuyện thị phi, cho nên đã giảm tốc độ xe, để bọn họ đi trước.

Nhưng mà chiếc xe đằng sau vẫn đi theo.

Trương Húc Đông cảm thấy bực bội, xem ra chủ nhân của chiếc xe đang nhằm vào anh. Nhưng xe ở đoạn đường này khá nhiều, anh cũng không thể dừng lại xem người trong xe có mục đích gì. Đợi đến khi tiến vào đường phụ, không phải Trương Húc Đông muốn nhìn, mà là chiếc xe kia tăng tốc, đi song song với xe của Trương Húc Đông.

Anh nhìn hai người lái xe, đó là hai vị quân nhân trẻ tuổi, mặc đồ bình thường, khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu. Chiếc xe kia lại tăng tốc, cố ý làm trầy xe của Trương Húc Đông, sau đó lượn trước xe của Trương Húc Đông, cản đường đi của anh.

Nếu Trương Húc Đông ngại phiền thì anh không phải Satan. Tuy anh không muốn trêu chọc đối phương, nhưng những người này lại dám khiêu khích anh. Cho dù hiện tại bọn họ không những có quan hệ với ông nội, mà còn quen Bắc Đường Ngạo thì anh cũng không tha cho bọn họ. Dù sao thì anh cũng đang đi trên đường được xây do tiền của nhà nước, không phải anh muốn tránh chuyện phiền phức là tránh được.

Trương Húc Đông xuống xe, đi đến trước xe của bọn họ, gõ cửa sổ, móc hai điếu thuốc nói: “Hai vị đồng chí giải phóng quân, phiền các ngài đi lên, tôi còn có việc gấp!” Giọng điệu của anh vô cùng thân thiện.

“Ôi chao, trời khá đẹp, buổi chiều không cần phải huấn luyện là chuyện thoải mái nhất!” Hai người lấy thuốc lá, một người trẻ tuổi mang kính mát duỗi thẳng lưng nói: “Bọn tôi phải thi hành nhiệm vụ vô cùng quan trọng, nhưng mà bị xe của anh va phải, anh nói xem phải làm sao đây?”

Đúng như Trương Húc Đông nghĩ, hai người kia đến để kiếm chuyện, anh cười ha hả: “Hai vị cần đền bao nhiêu tiền?”

Người trẻ tuổi đeo kính mát dùng ngón tay đẩy mắt kính, quan sát Trương Húc Đông rồi nói: “Không phải chuyện tiền nong, anh nghĩ chúng tôi sẽ lấy tiền của dân sao?”

“Ồ? Vậy anh muốn tôi giải quyết chuyện này thế nào?” Trương Húc Đông vẫn không đổi sắc. Đừng nói là đối mặt với hai quân nhân, cho dù có là bộ đội đặc chủng thì anh cũng không sợ, anh muốn xem rốt cuộc thì hai tên này muốn làm gì.

“Lời vừa rồi của anh cho thấy mày khinh thường quân nhân, tuyệt đối không phải vấn đề tiền bạc!” Người trẻ tuổi đeo kính mát nhếch môi cười nói.

Trương Húc Đông cũng cười, hỏi: “Anh gọi là gì?”

“Bắc Đường Nguyên Hằng.” Quân nhân mang kính mát nhún vai, ý bảo Trương Húc Đông nhìn vai anh ta: “Cục chính trị Nam Kinh, trung úy.”

“Xin lỗi, tôi là bình dân nên không biết quân hàm của ngài!” Trương Húc Đông có tình giả vờ không hiểu. Trung úy là sĩ quan cấp đại đội trưởng, đại đội phó và trung đội trưởng, gia nhập quân đội sau khi tốt nghiệp đại học sẽ được cấp quân hàm, cũng không được xem là đi cửa sau, chẳng qua mũ của Cục chính trị quá lớn, thị trưởng của thành phố thấy thì lập tức không muốn trêu chọc.

Bắc Đường Nguyên Hằng nhìn Trương Húc Đông, ánh mắt lóe ra vẻ khác thường. Anh ta cảm thấy Trương Húc Đông cũng không phải người độc ác, vì mục đích mà không bỏ qua thủ đoạn nào. Nếu không phải biết cặn kẽ về Trương Húc Đông, anh ta sẽ cảm thấy đây là người đàn ông đẹp trai, lắm tiền và có tương lai đầy hứa hẹn, không giống với nhân vật oai phong một cõi ở Nam Kinh: “Anh là Trương Húc Đông phải không? Là ông chủ trẻ tuổi kiêu ngạo nhất Nam Kinh?”

“Tôi là Trương Húc Đông, còn kiêu ngạo thì không có, con người tôi thích khiêm tốn.” Trương Húc Đông bình tĩnh nói, tuy rằng anh không muốn gây rắc rối, nhưng anh cũng không ngại phiền.

“Thật ra tôi cũng là người dễ chịu, nhưng bạn bè gọi tôi một tiếng “anh Hằng” thì tao sẽ không bỏ mặc cậu ta. Hôm nay hai chúng ta đấu một hồi, anh thua thì phải xin lỗi bạn tôi. Còn thắng, tôi sẽ nói xin lỗi anh, cũng sẽ đền bù thiệt hại cho anh.”

Trương Húc Đông âm thầm gật đầu, ‘cái tên này khá thẳng thắn, đúng là kỷ luật thép tạo ra đàn ông mạnh mẽ’, anh nhún vai nói: “Nhưng tôi không đắc tội người của quân đội, sao có thể đắc tội với bạn của anh được?”

“Cậu ta không phải quân nhân, thật ra là bạn từ nhỏ, hôm trước cậu ta nhờ tôi giúp vài chuyện, tôi cũng không thể để người ta bảo là mình người vô tâm, cho nên mới thay cậu ta đến đòi lại công bằng.” Bắc Đường Nguyên Hằng nói.

“Vậy vị bạn từ thuở bé của anh là?” Trương Húc Đông hỏi.

“Chu Tử Hiên, cậu chủ của xí nghiệp Chu Thị, có lẽ anh vẫn còn nhớ rõ.” Bắc Đường Nguyên Hằng nói.

‘Đúng là thằng nhãi này, vậy mà dám tìm quân nhân đến trả thù, xem ra sau này phải xử lý thằng nhóc này tử tế, bằng không cậu ta cho rằng mình là hổ giấy thật’, Trương Húc Đông nghĩ thầm, sau đó liếc mắt nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng: “Chu Tử Hiên không phải người tốt đẹp gì, tôi khuyên anh nên cách xa cậu ta ra một chút.”

Bắc Đường Nguyên Hằng cười ha hả: “Được hay không thì tôi tự biết, chẳng qua là tôi chỉ vì một chút tình cảm, cũng không chơi với cậu ấy lâu lắm rồi, cho nên anh yên tâm. Hôm nay tôi đến là vì so tài, sẽ không lấy Cục chính trị chèn ép anh. Đừng dong dài nữa, ra tay đi!” Nói rồi, anh ta nhảy xuống xe.

Trương Húc Đông lại khẽ xua tay: “Thật ra chúng ta không cần phải đánh nhau, hơn nữa hôm nay tôi cũng không có tâm trạng đó.”

Bắc Đường Nguyên Hằng ngẩn ra, nhìn Trương Húc Đông với ánh mắt khó hiểu. ‘Đều là người trẻ tuổi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nên, sao lại sợ hãi khiêu chiến? Hơn nữa mình còn cố ý kiếm chuyện, không lẽ anh ta không tức giận?’ Bất chợt, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Không được, hôm nay tôi đang có hứng, anh không đánh thì cũng đừng mong chạy.”

Trương Húc Đông nói: “Tôi nói tôi có việc cho nên không thể tiếp anh, nếu anh muốn đấu thì chúng ta hẹn thời gian lẫn địa điểm, có thời gian thì tôi sẽ đến, tạm biệt!” Nói rồi, Trương Húc Đông mỉm cười, xoay người định đi đến xe của mình, bởi vì anh không muốn đánh.

“Đừng nghĩ đi!” Bắc Đường Nguyên Hằng nhíu mày, lập tức đuổi theo, bước vài bước thì đến trước mặt Trương Húc Đông, chỉ vào mặt anh nói: “Anh đứng lại đó cho tôi! Đánh với tôi ngay!”

Ánh mắt của Trương Húc Đông lóe lên tia sáng lạnh lẽo, người hiểu anh đều rất rõ, anh ghét nhất là ai chỉ ngón tay vào mặt mình, cho dù có là bạn bè hay anh em thì cũng không dám làm vậy. Lúc trước khi mới vào thành phố Ngọc, anh làm bia đỡ đạn cho Lâm Tâm Di, thằng nhóc kia vừa dùng tay chỉ vào mặt anh thì đã bị anh đánh bầm dập, sau này còn có người nói ai cũng bị anh bẻ gãy tay, ít có người nào còn nguyên vẹn.

“Nếu anh không phải là quân nhân, hơn nữa nhà tôi quen nhà anh, thì hiện tại anh đang bò trên mặt đất!” Trương Húc Đông biến sắc, lạnh lùng nói: “Lấy tay của anh, nếu không nó gãy đấy!”

Bắc Đường Nguyên Hằng sửng sốt, trong lòng lại vui vẻ, anh ta không thể ngờ mình làm anh nổi giận, sẽ không sợ Trương Húc Đông không đánh nhau với anh ta, lập tức cười lạnh nói: “Tôi không lấy ra thì anh làm gì tôi?” Anh ta vẫn chỉ vào, cười lạnh, nghĩ thầm ‘anh tức giận đi, không đánh nhau thì anh chính là tên nhát gan.’

Ánh mắt của Trương Húc Đông như đao, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, đột nhiên anh giơ tay nắm lấy tay của Bắc Đường Nguyên Hằng, sau đó chợt xoay người ra sau lưng anh ta nhưng vẫn không buông tay, vặn ngược tay của anh ta lại, còn tay kia thì dùng khuỷu tay đấm thật mạnh vào lưng anh ta.

“Dừng tay lại hết cho tôi!” Lúc này, một giọng nói truyền đến từ xa.

Nhưng Trương Húc Đông vẫn đập xuống, nếu mới có một chiêu đơn giản như vậy mà Bắc Đường Nguyên Hằng không phá được, vậy thì chỉ có thể xem như anh ta đang giả vờ giả vịt. Còn Bắc Đường Nguyên Hằng thì không thể ngờ Trương Húc Đông sẽ ra tay, đến cả dấu hiệu cũng không có, anh ta cuống cuồng định xoay người.

“Bốp!” một tiếng, khi khuỷu tay của anh chạm vào lưng Bắc Đường Nguyên Hằng, anh ta lập tức tối sầm, cả người bò trên mặt đất, ngã gục. Anh ta lắc đầu để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó cắn răng nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.