Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 138: Chương 138: Cổ vũ trước cuộc chiến




“Người thanh niên đó có phải là Trương Húc Đông của Bang Long không? Trông cũng khá đấy!” Trên tòa nhà cao tầng xa xa, một người đàn ông sắc mặt lạnh lẽo dùng tiếng nhật lẩm bẩm nói: “Không hổ là lính đánh thuê có tiền đồ nhất nhóm lính đánh thuê ZO, là nhân tài!”

“Đội trưởng, cô gái kia vừa rồi có tiềm năng bùng nổ sao?”

Lúc này, một bóng đen không biết từ chỗ nào nhảy lên, nhưng xét từ biên độ bật nhảy của anh ta mà nói thì bất kỳ quán quân nhảy cao thế giới nào anh ta cũng chẳng thèm để vào mắt. Nhưng bề ngang không khác gì lưng của anh ta cả.

“Đúng vậy, chẳng qua là không giống với Chiến Hồn của chúng ta, không biết ai mạnh hơn ai yếu hơn!”

“Tại sao đội trưởng lại để những người Trung Quốc này thử nghiệm thành quả của chúng ta? Nếu họ thành công thì sẽ có ích lợi gì cho chúng ta!” Bóng đen kia từ từ hiện lên rõ ràng, đó là một thanh niên trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

“Chúng ta có hơn một trăm võ sĩ đã thử sức nhưng kết quả đều thất bại. Vốn cho là phế phẩm, không ngờ thể chất của người Trung Quốc còn mạnh hơn chúng ta vậy mà có người thành công!” Đội trưởng quay lại nhìn người đến sau: “Koga, Cậu có chắc mình giết được cô gái đó không?”

“Đội trưởng, tôi muốn giết Trương Húc Đông, tôi không có hứng thú với cô gái đó!”

“Ồ? Cậu đã nhìn thấy thực lực của anh ta và thuộc hạ của anh ta rồi mà? Thanh niên trẻ tuổi đừng nóng vội mà!”

“Trong vòng một tuần không xử lý được Trương Húc Đông, Koga tôi sẽ rạch bụng nhận lỗi!”

“Được rồi, giết Trương Húc Đông trong vòng một tuần, gấp đôi giá gốc!”

“Được!”

Hộp đêm “Moon Night”.

Trương Húc Đông trở lại hộp đêm, để ông chủ và những cô gái bồi rượu đi nghỉ ngơi, sau đó trừng mắt nhìn Trần Uy trong đám phụ nữ: “Mẹ nó sớm muộn gì cũng chết trong tay phụ nữ. Tập hợp tất cả đại ca của Bang Long đến tổng bộ, cậu dẫn A Lực đi, rút tất cả tiền của băng đảng!”

Trần Uy nhất thời sững sờ, ngạc nhiên nói: “Anh Đông, tài khoản của chúng ta có...” Cậu ta còn nói xong, Trương Húc Đông đã dẫn đầu đi vào phòng bao, phía sau anh là bốn tướng lĩnh mới gia nhập vào Bang Long, Côn Bằng, Huyết Ngao, Hỏa Trư và Lão tam Vương Đào.

Đến phòng bao, Trương Húc Đông bắt đầu gọi và triệu tập đám người Đỗ Phong, tất cả các thành viên của Thiên Sát cũng được dẫn qua. Lúc này những người này rất hưng phấn, bởi vì bọn họ nhận được lời nói của Trương Húc Đông vẫn luôn chuẩn bị, muốn đến lúc hành động.

“Jonin không có Chiến Hồn đã đánh lén các người sao? Ha ha, tổ chức Thần Hồn đúng là một lũ heo ngu ngốc!” Hồng Viên ngồi trên sô pha cắn điếu xì gà quét mắt nhìn đám người trong phòng bao, đột nhiên cau mày hỏi: “A Lực đâu? Không phải cậu ta bị đám rác rưởi đó xử lý rồi chứ?”

“Ha ha, đừng coi thường Jonin, dù sao cũng là tinh hoa của tổ chức Thần Hồn, bằng không cũng không cần chúng ta tập hợp ở đây!” Ám Báo đung đưa ly rượu đỏ trong tay, đùi hiển nhiên dày hơn, đây cũng là nguyên do mà cậu ta dám nói như vậy.

“A Lực đi làm chuyện khác rồi!” Trương Húc Đông đặt một cái hộp bạc lên bàn, nhìn mọi người và nói: “Trong này là Kthree, một loại thuốc có thể kích thích tiềm năng của mọi người, nhưng nếu không có tiềm năng thì sẽ chết!”

“Sẽ chết sao?” Quyền Thủ bất đắc dĩ mỉm cười.

“Hừm…” Tất cả mọi người cứng họng, còn có thứ biến thái như vậy sao, thật sự không hiểu ý của Trương Húc Đông là gì.

Trương Húc Đông tiếp tục nói: “Thành viên số hai mươi của Thiên Sát, tôi đặt cho cô ấy một cái tên mới là Thiên Sứ. Các người đều biết tình trạng của cô ấy. Sau khi uống loại thuốc này, tiềm năng trong cơ thể cô ấy đã được kích thích. Hiện tại Thiên Sát ngoại trừ ba người Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung và A Lực ra, các người không ai là đối thủ của cô ấy.”

“Hả?” Ám Báo, Quyền Thủ, Hồng Viên và tất cả mọi người của Thiên Sát đều sững sờ trong giây lát. Trong mắt họ lộ vẻ không thể tin nổi. Số hai mươi cách xa mười nhân vật hàng đầu bọn họ không chỉ một chút.

Huyết Ngao buồn bực nói: “Cô gái đó có thể hạ gục tôi chỉ bằng một cú đấm!”

“Cậu rất lợi hại?” Quyền Thủ đưa tay ra, hai người gắt gao giữ chặt cho đến khi nổi gân xanh trên đầu, nhưng vài phút sau, mồ hôi trên người Huyết Ngao còn nhiều hơn Quyền Thủ.

“Nếu cô ấy có thể hạ gục cậu chỉ bằng một cú đấm, thì cô ấy chắc chắn rất lợi hại!” Quyền Thủ buông tay, xem như khẳng định lời của Huyết Ngao.

“Anh Đông, chúng tôi uống!” Hầu như tất cả thành viên của Thiên Sát đều nhìn chằm chằm vào chiếc hộp bạc.

Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Tôi để cho mọi người xem, cũng không phải để các người uống lúc này, mỗi người lấy một viên, đợi đến khi bị thương nặng trên chiến trường rồi mới uống, thứ này bùng nổ cực nhanh, chỉ cần đầu vẫn còn thì không thành vấn đề gì cả!”

“Ồ!”

Trương Húc Đông cầm điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối thì nói: “Hỏa Thần, tôi định phát động một cuộc tổng tấn công Tổ chức Thần Hồn vào lúc chín giờ tối mai.”

Đầu bên kia Nam Cung Diệp kinh ngạc nói: “Không phải còn phải chuẩn bị một khoảng thời gian nữa sao? Sao lại đột nhiên quyết định hành động vào ngày mai? Như vậy có vội vàng quá không?”

“Tôi vừa bị hơn hai mươi Ninja đánh lén. Tổ chức Thần Hồn đã bắt đầu hành động rồi. Tôi không thể đợi thêm được nữa. Rốt cuộc anh có đến không?” Trương Húc Đông không hề có ý tứ đùa giỡn.

Nam Cung Diệp dừng một chút, nói: “Được rồi, trước bảy giờ tối mai tôi chắc chắn sẽ đến!”

Tắt điện thoại, Trương Húc Đông nhìn thấy Trần Béo đẩy một chiếc xe nhỏ đi vào, trên đó có hai chiếc vali da to tướng, anh ta lau mồ hôi trên trán nói: “Lão Mập trở lại rồi đây!”

Sau đó anh ta đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trương Húc Đông, bưng ly rượu không biết của ai uống: “Mẹ nó, nếu không phải ông đây quen biết chủ tịch ngân hàng, đêm hôm khuya khoắt ngay cả mười vạn tiền cũng không thể lấy được. Nhanh lên, nâng thứ bên ngoài lên!”

“Anh Đông, đây là lần đầu tiên em cảm thấy nhiều tiền cũng là một gánh nặng! Tổng cộng là sáu triệu, em đã lấy hết rồi. Anh muốn dùng số tiền này để giết tổ chức Thần Hồn sao?” Trần Uy thì thầm bên tai Trương Húc Đông nói, và trực tiếp lấy hai chiếc vali da ra, còn có bốn chiếc nữa, đang được các đàn em bên ngoài xách từng chiếc vào.

“Người ta sống vì lẽ sống, và thứ thiết yếu trong cuộc sống là tiền. Người có tiền thì sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Tại sao Bang Long của chúng ta lại phát triển đến thời điểm hiện nay? Đó là bởi vì từ trước tới nay tôi chưa từng mắc nợ các anh em, kể cả tiền của các đại ca, tôi có rất nhiều tiền!” Trương Húc Đông cười ha ha nói.

Trong phòng bao sáu chiếc vali gần như lấp kín một nửa phòng bao rồi, những người khác không biết bên trong có gì, và Trương Húc Đông cũng không quan tâm đến sáu chiếc vali đó, anh châm thuốc nói: “Không cần biết trước đây đi theo ai, nhưng chúng ta đều là người Trung Quốc, Trương Húc Đông tôi không muốn những người Nhật Bản tiếp tục gọi chúng tôi là kẻ bệnh hoạn của Đông Á. Tôi đã từng nhìn thấy một tin tức rằng sư tử săn mồi sẽ nghênh đón vô số chó hoang, kền kền và những kẻ săn mồi khác, sư tử không ăn được nó thì sẽ giữ lại, nhưng chúng ta có thể ăn được, cho nên bọn chúng muốn đến lãnh thổ của chúng ta ra oai, chúng ta phải dùng hàm răng sắc bén cắn đứt cổ bọn chúng.”

Anh dừng lại sau đó tiếp tục: “Nhiệm vụ tối mai của chúng ta là quét sạch toàn bộ tổ chức Thần, không để bất kỳ ai trốn thoát được. Tôi không quan tâm các người đã ở đi theo tôi bao lâu, trong lòng đang nghĩ đến điều gì, nhưng đây, các người phải nghe lời tôi, làm việc cho tôi, trong mắt cũng chỉ có phục tùng, không có tại sao cả… Huyết Ngao!”

Huyết Ngao ngẩng đầu nhìn Trương Húc Đông.

“Tôi biết cậu không tin phục tôi, cậu cho rằng tôi chỉ là người ngoài cuộc nhất thời mà thôi, hôm nay ông đây sẽ cho cậu biết Trương Húc Đông này rốt cuộc là người như thế nào!” Ngay khi giọng nói của Trương Húc Đông vừa dứt, anh đã di chuyển với tốc độ kinh khủng, lúc Huyết Ngao lấy lại tinh thần thì một con dao cắt đã kề trên cổ anh ta rồi.

Mọi người trong Thiên Sát nhìn Huyết Ngao, Huyết Ngao thực sự sợ hãi, anh ta không hề nghi ngờ một giây tiếp theo người đàn ông trước mặt này sẽ cắt đứt yết hầu mình, bởi vì lúc này người đàn ông này không có chút vẻ mặt giống như loài người, ít nhất không dám đối mặt với anh.

“Đông, anh Đông, tôi, tôi biết mình sai rồi, xin lỗi!” Huyết Ngao khẽ run lên, không biết nên nói gì mới tốt.

“Bây giờ chúng ta là một đàn sư tử khổng lồ. Với tư cách là vua sư tử cảnh cáo các người rằng, đến lúc bước vào trận quyết chiến với tổ chức Thần Hồn, nếu kẻ nào dám trái lời thì ông đây tuyệt đối sẽ không khách sáo với kẻ đó. Kể cả hai người các cậu…” Trương Húc Đông Anh nhìn Hỏa Trư và Vương Đào.

“Mặc dù các người là người của Lão A nhưng tôi cũng sẽ đối xử bình đẳng!”

“Lão A bảo tôi nghe lời của anh, tôi tuyệt đối sẽ nghe lời!” Vương Đào trực tiếp chào Trương Húc Đông theo nghi thức quân đội.

“Tôi…” Hỏa Trư gãi đầu cười khan: “Tôi đương nhiên sẽ tuân thủ quy tắc, anh chỉ đâu thì tôi đánh đó!”

Trong khi họ nói chuyện, không ai chú ý tới sau lưng của Huyết Ngao đã sớm ướt đẫm rồi.

“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, sẽ là một đêm không ngủ, mọi người chuẩn bị xong chưa?”

Mọi người nhìn nhau lộ ra vẻ mặt đã sớm chuẩn bị xong, nói nhiều lời cũng không bằng thẳng tay giết một thành viên của tổ chức Thần Hồn, sau đó người nào người nấy bắt đầu giành được một viên thuốc đỏ như máu đó từ trong tay Trương Húc Đông.

Trong phòng nghỉ của các thành viên Thiên Sát, lúc này bốn người Đỗ Phong nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha, không còn trêu đùa náo nhiệt như trước nữa.

Một viên thuốc màu đỏ như máu bị Du Phong vân vê trong ngón tay: “Đây là Kthree sao? Không có gì đặc biệt nhỉ?” Nói xong trực tiếp ném vào miệng, giống như nhai đậu, lộp cộp lộp cộp, sau đó nuốt xuống.

Ba người Tiếu Diễm, Ngô Túy Phong và Diêm Chí Phi cũng lần lượt nuốt chúng, nhưng một lúc sau vẫn không có phản ứng gì, các thành viên của Thiên Sát ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều nhìn vào viên thuốc trong tay mình và im lặng.

“Này, xem ra cũng không thần kỳ như anh nói đâu!” Đỗ Phong duỗi eo nói:“Lão Diêm, nói với cha tôi rằng hành động sẽ được chuyển thành đêm nay, nếu họ có thể đến kịp thì đến, còn không kịp thì tìm một nơi để ngủ một giấc. Đường Môn giao cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến danh dự của ông ấy.”

“Đã biết, lão đại!”

Hắc Hoàng nói: “Lão đại, nếu Bang Long thất bại thì chúng ta nên làm gì?”

Đỗ Phong cười ha ha nói: “Đương nhiên là thời kỳ mới của Đỗ Môn chúng ta một lần nữa được giương lên, toàn bộ Bang Long sẽ quy phục Đỗ Môn!”

“Như vậy không tốt lắm, Trương Húc Đông đối với chúng ta cũng không tồi!” Ngô Túy Phong thở dài.

“Những gì cha tôi chưa làm được, chúng ta sẽ tiếp tục làm!”

“Vậy nếu Trương Húc Đông đánh bại tổ chức Thần Hồn thì sao?”

“Vậy thì chúng ta sẽ đi theo anh ta tiếp tục làm điều đó. Thực ra, có một số lời tôi chưa nói với Trương Húc Đông. Anh ấy cũng nên hiểu rằng không ai sẽ vô duyên vô cớ mà giúp đỡ anh ta cả. Chúng ta sẽ tôn người thắng làm vua, thất bại thì sẽ chúng ta sẽ thay thế!”

Tiếu Diệm cười lạnh nói: “Chúng ta chỉ đi theo cường giả. Nếu cường giả không đủ mạnh, thì chúng ta sẽ tự mình trở thành cường giả!”

“Ừ!” Đỗ Phong quay sang Hắc Hoàng nói: “Nói cho Trương Húc Đông những gì chúng ta vừa nói, chúng ta không cần giấu anh ấy chuyện này, anh ấy biết tôi có ý gì.”

“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.