Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 89: Chương 89: Cửu Đầu Xà trở lại




Đêm hôm sau, một luồng sát khí thổi tới, đó là bởi vì bang Cửu Đầu Xà đã lặng lẽ lẻn vào thành phố Ngọc. Lấy lại tất cả những địa bàn đã mất trước đó vào nửa đêm. Mặc dù bọn họ đã mất đi Cốt Rắn, nhưng vẫn còn tám lão đại cộng thêm sự tiếp viện của Bảo Long Môn, đó là lý do tại sao bọn chúng bất khả chiến bại.

Buổi tối tụ tập của bang Cửu Đầu Xà vô cùng sôi động, mọi người vừa uống rượu vừa ca hát, nhưng trong phòng riêng thì không vui vẻ được như vậy. Bởi vì băng nhóm bọn họ đang giấu giếm một chuyện, chính là lần này bọn họ mất đi không ít thủ lĩnh.

Trong số những người được Bảo Long Môn phái tới Bang Cửu Đầu Xà có một người đàn ông trung niên, dáng người cao gầy, mặt mũi điềm nhiên ngồi trên ghế hút thuốc, nói: “Hắc Xà, cậu nói xem Vũ Mạn Tử tìm đâu ra nhiều người có thân thủ tốt như vậy. Không ai trong số họ trên ba mươi tuổi cả, mà với thân thủ như thế, nếu chúng ta không có nhiều người vậy thì tối nay còn không biết phải làm ấy chứ!”

Lão đại Hắc Xà của bang Cửu Đầu Xà nhấp một ngụm rượu, nói: “Tôi con mẹ nó cũng đang rầu chết đây. Anh cũng thấy những tên kia rồi đây. Một người đã có thể đánh được mấy chục đàn em của chúng ta rồi. Theo tôi được biết ngoại trừ năm đại ca của Vũ Môn có thể đánh được ra thì không có kẻ nào lợi hại nữa cả!”

“Ồ, vậy theo như lời cậu nói thì đó không phải là người của Vũ Môn à, có phải bọn chúng tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài không?” Người đàn ông trung niên kia nghi ngờ nhìn Hắc Xà.

Hắc Xà liếc mắt nhìn những anh em của mình, đập bàn nói: “Quan tâm anh ta là ai làm gì, địa bàn này từng là của ông đây. Anh em phòng ngự không thành vấn đề, cho dù kẻ nào dám đến ông đây nhất định cũng sẽ để cho anh ta không thể về được!”

Người đàn ông trung niên cười, nói: “Các cậu cũng đừng quá tự mãn, tuy nói Liên minh 100 bang là một một đám người hỗn loạn, nhưng về số lượng đang chiếm ưu thế. Chúng ta không thể không đề phòng được. Đêm nay chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ!”

Hắc Xà gật đầu cười nói: “Bọn họ tới tôi cũng không sợ, đây là nơi chúng tôi đã lăn lộn mười mấy năm rồi. Mọi người không cần quá lo lắng đâu, sớm về tắm rồi đi ngủ thôi. Tối mai mới xem rõ mọi chuyện được.”

“Sợ cái quái gì, ngủ thôi!” Những người khác cũng phụ họa, dù sao sau khi thắng trận vẫn rất vui vẻ.

Ngay khi Bang Cửu Đầu Xà cho rằng họ đã bình an vô sự thì lúc này Trương Húc Đông đang dẫn người của Long Bang tới. Không hơn không kém khoảng một nghìn người, cộng với tất cả thành viên của tổ chức Sát Thiên cùng Hắc Hùng, bọn họ loạng choạng chạy đến trụ sở chính của Cửu Đầu Xà.

“Anh Đông, hôm nay anh uống ít quá!” Đỗ Phong không khỏi than phiền, giờ phút này vừa đi vừa tán gẫu.

Ngô Túy Phong cười lạnh nói: “Lão đại, anh đừng nói anh Đông, anh cũng không được bao nhiêu mà. Hôm nay anh chỉ uống bốn ly rượu trắng và mười ly bia mà anh đã bỏ cuộc rồi. Đó không phải là phong cách của người bước ra từ Cao Đào chúng ta đâu!” Lúc này trên tay cậu ta đang xách theo hai chai rượu, mã tấu cắm ở sau thắt lưng, lúc nói chuyện cũng không quên nhấp một ngụm.

Diêm Chí Phi ngậm thuốc lá trong miệng cười nói: “Con mẹ nó đừng trêu chọc họ nữa, cậu nghĩ ai cũng giống như các cậu đấy à. Uống sơ là được rồi, đến lúc đó đừng vung đao về phía anh em là đã coi như cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Tiếu Diễm không nói lời nào cả, đứng trong đám người bọn họ đang cười to, cậu ta cũng lộ ra một nụ cười lạnh như băng.

Hắc Hùng gãi đầu hỏi: “Đại Đông, anh tìm được mấy tên lưu manh nhỏ này ở đâu vậy? Chúng ta đây là đi chém người, bọn họ uống say như vậy có được không đấy? Tuy nhiên cũng không sao, không nhờ vào bọn họ bao nhiêu đâu, có anh Hùng ở đây là được rồi!”

Người của tổ chức Sát Thiên vô cùng dễ nhận ra. Đặc thù của nhóm người này là dù đặt ở bất kỳ một nơi nào đó, giống như Trương Húc Đông đã nói, bọn họ là Thần chết đến từ địa ngục. Đàn em bình thường là một con quỷ nhỏ, các đại ca là quỷ vương. Bọn họ như thế chính là người đi tìm linh hồn, trên mặt đều là vẻ tàn nhẫn dữ tợn.

“Nghe này, đây là lần đầu tiên chúng ta ra mặt, nhất định phải đánh thật đẹp cho ông đây. Để cho giới Hắc Đạo của thành phố Ngọc này biết Long Bang chúng ta chính là một con rồng. Nhưng cũng không được quá kiêu ngạo, chỉ cần tiêu diệt khoảng ba nghìn người của Bang Cửu Đầu Xà là được rồi.

1.000 so với 3.000, ngoại trừ những tay đàn em cảm thấy không thể tưởng tượng nổi ra, những người khác đều cảm thấy không thành vấn đề. Sức mạnh cực đại chính là lời đảm bảo lớn nhất của bọn họ. Đây đều là những tinh anh đã cùng Trương Húc Đông xây dựng Long Bang, những người này không phải là kẻ chỉ nói được mà không làm được. Ai cũng là cao thủ đã từng trải qua những cuộc đổ máu khốc liệt, không người nào là không có một hai sinh mệnh trên tay.

Hắc Hùng bước tới bên cạnh Bạo Lực, đám người Sát Thiên kinh ngạc nhìn hai người khổng lồ đi cạnh nhau, Bạo Lực chỉ thấp hơn Hắc Hùng nửa cái đầu, Hắc Hùng nói: “Cậu chính là Bạo Lực mà Đại Đông nói đấy à?”

Bạo Lực gật đầu đáp: “Thân thể anh không tệ nhỉ, có muốn tìm một chỗ luyện chút không?” Giữa những người mạnh luôn có một lòng hiếu chiến tranh đoạt, bọn họ chính là những người mạnh thực sự.

“Được! Chúng ta đi xuống dưới cầu kia đi!” Hắc Hùng chỉ tay về phía cây cầu cách đó không xa, trong lòng đã rạo rực khi nhìn thấy Bạo Lực. Anh ta nói: “Đã nhiều năm rồi không gặp được một đối thủ nào cả, tôi tin chắc cậu sẽ là một đối thủ không tệ!”

“Tôi cũng thế!” Bạo Lực sau đó tăng nhanh tốc độ.

“Con mẹ nó, còn có thời gian so tài nữa à, hôm nay nghiêm túc đi!” Trương Húc Đông mắng hai người kia. Bọn họ nhìn anh một cái, sau đó không thể làm gì khác hơn là thả chậm bước chân. Ai bảo Trương Húc Đông là lão đại, lần này là tổng tài tổng chỉ huy công cuộc đi chém người này cơ chứ!

Trương Húc Đông hỏi Đỗ Phong: “Này, bây giờ tôi để cho bốn người các cậu xử nữ cảnh sát kia nhé?”

Bốn người Đỗ Phong nhìn nhau, sau đó cậu ta nói: “Anh Đông, anh cứ yên tâm, không tới hai tháng nữa, em sẽ để cho con tiện nhân đó muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong. Đến lúc đó mời anh đến xem kịch vui!”

Trương Nhất Đao tỏ ra rất bình thường ở trong tổ chức Sát Thiên, cậu ta đã hoàn toàn hòa nhập vào tổ chức này rồi. Cậu ta cầm đao bước đến gần Trương Húc Đông, nói: “Anh Đông, như vậy nhàm chán quá, anh không thể tìm chút gì đó vui vẻ hơn sao?”

“Cậu nghĩ thế nào?”

“Em thấy chúng ta lần này điều động nhiều cao thủ như vậy. Vậy nhất định phải tranh giải với nhau, mà đã có tranh giải thì phải có thưởng chứ. Gần đây cũng có hơi thiếu tiền!”

Trương Húc Đông cười ha ha chỉ trụ sở chính của Cửu Đầu Xà, nói: “Tôi gần đây có nhiều tiền lắm. Các cậu nghe cho kỹ đây, giết chết một đàn em 2.000, giết chết một lão đại 5.000, tiêu diệt được đại ca 50.000, còn lão đại Cửu Đầu Xà 100.000. Giết nhiều được nhiều nhé!”

“Vâng thưa lão đại!” Tất cả mọi người đều giơ vũ khí lên, cảnh tượng rất hùng vĩ.

“Lão đại, chị có thể lấy được bao nhiêu?” Huyết Lung Linh hỏi Hắc Hoàng.

“Chắc cũng không nhiều lắm đâu, vừa vặn vài triệu!”

“Tôi cũng tranh thủ kiếm được một triệu mới được!”

Cách trụ sở chính của Cửu Đầu Xà hai trăm mét, một vài tên gác đêm vừa nhìn thấy đã sợ đến suýt chút nữa tè ra quần. Lập tức chạy về báo tin.

Băng Cửu Đầu Xà quả thật có chuẩn bị, tuy nhiên đang ở trong tổng bộ chỉ còn lại hơn 400 người. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ người bên trong cầm vũ khí lao ra, những người này đều hơn 30 tuổi, dáng vẻ già nua dữ tợn. Hiển nhiên là những người gặp tình cảnh nào cũng không quá mức sợ hãi.

Mà Hắc Xà cũng biết vậy, nên ngủ chưa tới năm phút đồng hồ đã mặc quần áo chạy từ trong phòng ra. Điện thoại trong tay gọi liên tục, muốn tập hợp anh em gần đây đến tiếp viện cho bọn họ.

Người đàn ông trung niên cố vấn kia chen lấn trong đám người, cao giọng hét lớn: “Băng Cửu Đầu Xà vừa mới trở lại thành phố Ngọc thôi, bọn mày tới đây là để hỗ trợ chúng tao sao? Muốn uống rượu thì tùy ý hoan nghênh, mới gia nhập bè phái nhé!”

Diêm Chí Phi hút điếu thuốc thứ N, thở ra một vòng khói, hỏi: “Con mẹ nó, các ông là bang Cửu Đầu Xà đấy à?”

Mấy tên cầm đầu lập tức gầm lên: “Cút mẹ mày đi, để lão đại của bọn mày ra đây mà nói chuyện, nhãi ranh cút sang một bên!”

“Bốp!” Ngô Túy Phong đập chai rượu trong tay xuống đất, cười lạnh nói: “Nhãi ranh thì thế nào, ông đây không biết, cứ muốn xông vào đấy, làm sao!”

“Đồ khốn!”

“Mẹ kiếp, mày mắng ai?”

“Ông đây mắng mày đấy!”

“Tự tìm cái chết!”

“Tìm mẹ mày!”

“Mẹ ông đây chọc đến mày à!”

“Mẹ kiếp, bà ta sinh ra mày đã chọc ông đây rồi, đồ khốn kiếp!”

“Không phục thì đến đây, fuck”

“Đến đây, ông đây sợ mày chắc!”

Có người nói đánh nhau thực ra cũng giống như làm tình vậy, đều cần khúc dạo đầu, tán tỉnh trước. Mà khúc dạo đầu của chém người là hai bên chửi nhau, chờ thời cơ đến khi bùng phát thì cứ đơn giản vận động thôi. Tình yêu chỉ cần một chữ “làm”, còn đánh nhau chỉ cần một chữ “chém“. Hai băng nhóm chửi bới nhau trong giận dữ trước khi cuộc chiến sắp bắt đầu.

Đúng lúc này Hắc Xà từ trong trụ sở chính chạy ra, trông có vẻ là một lão đại. Bốn trăm người trước mặt một nghìn người nhưng không hề cảm thấy nản lòng, vô cùng bình tĩnh nổi giận mắng: “Mẹ nó, bọn mày con mẹ nó là ai? Dám đến địa bàn của ông đây gây chuyện, muốn tìm chỗ chết à!”

Trương Húc Đông vứt điếu thuốc, cười nói: “Hắc Xà, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, đương nhiên lần đầu tiên tôi còn là một nhân vật nhỏ. Hôm nay tôi đến nơi nay là vì muốn lấy đầu anh làm bóng để đá. Nghe nói về Long Bang chưa?”

“Long Bang?” Hắc Xà nhớ lại hình như ở ngoại thành phía Tây gần đây đúng là có một bang phái nhỏ như vậy. Tuy nhiên anh ta mới rời khỏi thành Ngọc mấy ngày, làm sao có nhiều người như vậy được. Ông ta nghĩ lại cũng không nhớ ra mình có kết thù oán gì với Long Bang này cả. Chuyện này đúng thật là con mẹ nó vớ vẩn mà. Ông ta nói: “Con mẹ nó, tên nhãi nhà cậu lông còn chưa mọc hết, ông đây chọc tới mày chỗ nào?”

“Anh không chọc tới tôi, mà tôi con mẹ nó lại không thể chọc tới anh. Nói thật với cho anh biết, tôi đây chính là người của Thanh Long hội. Lần trước các anh để tên Cốt Rắn gì đó ra mặt, ông ta lại còn sai người đến giết chết tôi. Tôi lúc đó bị thương rất nặng, tôi đã thề sẽ tiêu diệt băng nhóm Cửu Đầu Xà của các anh. Ai ngờ các anh lại cụp đuôi chạy nhanh như vậy. Bây giờ các anh trở lại, tôi đây cứ theo lời thề mà hành động thôi!”

Trương Húc Đông hùng hồn nói như vậy, tất cả mọi người trong bang Cửu Đầu Xà nghe vào trong tai cảm thấy hết sức khó chịu. Ai cũng lộ ra vẻ tức giận, Hắc Xà nắm chặt mã tấu trong tay, nói: “Nếu tên nhóc nhà cậu nói như vậy, vậy thì Cốt Rắn chính là do cậu giết sao?”

Trương Húc Đông gật đầu, chỉ vào phía sau lưng mình, nói: “Hôm nay tôi mang theo 1000 anh em, anh nói xem chúng tôi đi xa như vậy đến đây, lại còn con mẹ nó đi bộ tới đấy. Tôi đây chẳng những giết Cốt Rắn thôi đâu, mà anh cũng phải chết!” Vừa dứt lời, vẻ mặt của Trương Húc Đông trở nên dữ tợn.

Trong nháy mắt, tất cả các anh em của Long Bang đều lấy vũ khí đồng loạt ra, Đỗ Phong hoàn toàn kế thừa sự ngang ngược của người cha Đỗ Tiêu. Cậu ta giơ đao trên tay lên hét lớn: “Các anh em, còn nhớ lời vừa rồi anh Đông đã nói không? Kiếm tiền nào, giết hết bọn chúng cho ông!”

“A A!” Một loạt tiếng gào quái dị phát ra từ cổ họng của các anh em trong Long Bang, Trương Húc Đông chĩa mã tấu về phía Hắc Xà, nói: “Giết người như thế này mới xứng với thân phận của bản thân, xin lỗi trước nhé!” Anh quay đầu hét lớn: “Các cậu nghe đây, Hắc Xà là của tôi, ai cũng đừng con mẹ nó tới đây cướp!”

Nhưng hiện trường đang hỗn loạn, ai có thể thấy được bóng dáng của Trương Húc Đông cơ chứ. Trong phút chốc mấy tên của Đỗ Tiêu kia đã chém bay bảy tám tên đàn em của bang Cửu Đầu Xà. Một cuộc chém giết bắt đầu diễn ra không có gì bất ngờ cả.

Sự tàn sát phía bên người của Sát Thiên là rõ ràng nhất, những người đó giống như một chiếc xe ủi đất vậy, trực tiếp đẩy từ đầu này đến đầu kia. Giờ phút này bọn họ đang tiến lên đón viện binh của bang Cửu Đầu Xà, ba mươi mấy người trực tiếp bổ tới hai trăm người kia. Đây chính là thực lực của kẻ mạnh.

Tuy nói bang Cửu Đầu Xà có 3000 người, nhưng khoảng cách lại khá xa nhau. Những người ở gần chỉ 5 phút là có thể chạy đến, còn những người ở xa lại cần nửa giờ. Sau vài phút, đã tiêu diệt được một số lượng lớn đàn em ở tổng bộ của bang Cửu Đầu Xà. Trương Nhất Đao treo đầu một vài tên xui xẻo ở bên hông, một tay còn nắm lấy hai người khác, mặt đầy kích động nói với Trương Húc Đông: “Anh Đông, một tên đầu cầm, năm tên đàn em nhé. 15.000!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.