Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 159: Chương 159: Đàn em của tôn vương




Lòng đất bên dưới căn phòng, nồng nặc âm khí, giữa ban ngày khiến người ta có cảm giác không tốt.

“Tôn vương, thuộc hạ biết tội rồi, xin cho tôi một cơ hội nữa!” Trùng Danh Điểu càng cúi người thấp hơn.

Trầm mặc một hồi lâu, giọng nói quái dị kia lại vang lên: “Mấy con kiến thối của phái Thanh Hà lại dám ngang nhiên tranh chấp với chúng ta, là tên nào còn sót lại?”

“Thuộc hạ điều tra ra là lưu tinh của bang Thất Hình, tên Kim Tại Hiếu!”

“Hóa ra là anh ta, Kim Tại Hiếu là nhân tài hiếm có, thực lực anh ta xếp thứ hai trong bang Thất Hình, chỉ có bang chủ Hàn Tương Tử và thất tinh Nhiếp Chính chạy trốn, còn lại Kim Tại Hiếu. Lần này tôi tha cho cô. Được rồi, nhiệm vụ của cô đã kết thúc, bổn tôn vương đã đồng ý với Đông Phương Long rằng sẽ gây thêm tại vạ cho Bang Long, không những phải giết chết Trương Húc Đông mà còn phải thiêu rụi Bang Long mới giải được nỗi hận thù trong lòng tôi. Phải đấu với Kim Tại Hiếu à... cô gọi Vọng Thiên tới, cậu ta đối phó được với Kim Tại Hiếu!”

“Cảm ơn tôn vương, thuộc hạ tuân lệnh!” Trùng Danh Điểu từ dưới đất bò lên, sau đó chậm rãi lui lại, mãi cho tới khi trở về mặt đất cô ta mới nhanh chóng xoay người rời đi, hai con rắn trắng phát hiện ra tấm lưng cô ta đã đổ mồ hôi ướt đẫm.

Ống nhòm chuyển động, mãi cho tới khi di chuyển đến một vùng đất màu vàng, nhưng vùng này lại rất nguy hiểm, không đâu khác chính là sa mạc Taklaman ở phía Tây Nam Trung Quốc.

Ba ngày trước, gió lớn nổi lên, cuối chân trời, dường như trời với đất hợp thành một thể, nhưng khi nhìn thấy trận cuồng phong mãnh liệt đó bắt đầu di chuyển về hướng này, trong lúc cát đá bay mù mịt lại thấy có năm bóng người mặc đồ rằn ri đang ngược gió mà đi, thấy bọn họ ngay cả lạc đà cũng không có, nếu đổi lại là người bình thường chắc có lẽ đã chết trên sa mạc này rồi.

Năm người đi thụt lùi lại, miệng không ngừng oán thán, mặc dù bọn họ biết mình không đi sai hướng, nhưng thân là cao thủ mà bọn họ vẫn phải cật lực bước đi trên sa mạc Taklaman này, cộng thêm bão cát đầy trời khiến lời vừa nói ra đã bị gió cuốn đi mấy trăm mét.

Đội Dã Thú là tiểu đội bí mật do một tay Sư vương thành lập nên, tổng cộng có năm người, bình thường bọn họ vô cùng nổi tiếng trong nhóm lính đánh thuê, nhưng không ai biết bọn họ là một nhóm mà lại là những cao thủ thuộc các tổ chức khác nhau, vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ở Ukraine, bọn họ đã được Bạch Sư vương thông báo rằng phải tới Trung Quốc trợ giúp Trương Húc Đông, như vậy đội ngũ của năm người này bị người khác biết được, chắc hẳn sẽ làm chấn động cả thế giới.

Hoàng Sư là người có thực lực mạnh nhất trong năm người, tóc anh ta màu vàng nhạt, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, gân xanh nổi đầy cánh tay thô ráp, giống như một tảng hổ phách màu vàng, người đội trưởng của đội Dã Thú này, thực lực chỉ đứng sau Bạch Sư vương, từ nhỏ đã được Bạch Sư vương huấn luyện nên đương nhiên thực lực không thể đùa được.

Đội phó Lục Hổ đầu đội nón vành, gió lớn cuồng loạn vậy mà anh ta vẫn chẳng có vẻ gì là khó khăn, đằng sau cặp kính chắn gió là đôi mắt lạnh lùng, bên hông anh ta có đeo một vật kỳ lạ vừa trông giống kiếm lại vừa giống đao, dáng vẻ thật giống kiểu không bao giờ lùi bước.

Đội viên Báo Lam có đôi chân bền bỉ, đầu đội mũ, đôi mắt xanh thẳm như lòng đại dương, khuôn mặt góc cạnh, vóc dáng lại rất thuật mắt, sau chân anh ta còn có hai cái bao có thể đựng tay vào, lúc này người không ngừng càu nhàu là cậu ta.

Đội viên Sói Xanh, trang điểm rất đẹp, cô ta mặc một chiếc áo da màu xanh, cao tầm mét tám nhưng lại là một người phụ nữ, vừa có khí chất hung bạo lại vừa có sự yên tĩnh như một chú thỏ con, khí thế điên cuồng hung hăng, giống như mặt hồ tĩnh lặng, trên chiếc áo da cô đang mặc có thêu một hình đầu sư tử, cô ta chính là một trong những thuộc hạ duy nhất bị nhóm lính đánh thuê biết là của Bạch Sư vương.

“Báo Lam, có cần tôi dẫn đường cho không?”

“Mẹ nó, cút sang một bên, có lúc nào anh không phải Tử Sài mà là Tử Cẩu đâu? Sao chúng tôi phải để anh dẫn đường, đường này không cần dẫn sao? Trái đất tròn thật, sớm muộn cũng về tới Trung Quốc thôi. Ha ha, còn có thứ đồ tốt này nữa, lần này tôi không cần phải đi nữa!”

“Đệch!” Mọi người suýt chút nữa bị gió quật ngã, tại mặt đất cách đó không xa có một con rắn đuôi chuông đầu mười hai vảy, nó đang dựng người đối diện với bọn họ, thân mình to bằng thùng nước, răng nanh sắc nhọn có chứa nọc độc chết người, ánh sáng nguy hiểm lóe lên dưới ánh mặt trời.

“Con mẹ nó đã bảo cậu đừng có mặc áo khoác lông chồn màu tím, trên sa mạc nổi bần bật như vậy, bị nó nhìn thấy rồi đó!” Báo Lam giận dữ mắng.

“Không phải chỉ là một con rắn to thôi sao? Này là còn nhỏ hơn con trăn chúng ta từng thấy trong bụi rậm ở Amazon đó!” Lục Hổ rút con dao giắt bên hông ra, cười lạnh: “Chặt đứt răng con này là có thể đi, đừng ai tranh với tôi! Bằng không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Hay chúng ta cứ đi thôi, con rắn đuôi chuông này không đơn giản đâu!” Tử Sài lắc đầu tỏ vẻ khó khăn.

“Có thể con rắn đuôi chuông này sẽ dẫn đường cho chúng ta đó!” Hoàng Sư lấy từ sau lưng ra hai thanh côn thép rồi lắc lắc trong tay, nói: “Tử Sài, đừng có bài ra cái vẻ thiếu đánh như vậy, đội Dã Thú chúng tôi có uy nghiêm của mình, anh thật sự muốn để con rắn này chạy mất sao?”

Sói Xanh lườm mấy thằng cha kia: “Các anh có định đi không đây, con trai của Bạch Sư vương giờ đang ở nước H, nội trong ba ngày chúng ta phải tới được đó rồi!”

Con rắn kia có thể nói là vô cùng quái dị, hình như nó có thể cảm nhận được sự bất đồng giữa năm người này, thế là nó lập tức xoay lại bỏ chạy, nó thấy lúc này chắc vẫn còn kịp chạy thoát thân, nhưng mà thực tại lại ngược lại.

Ống nhòm chuyển tới ba ngày sau, trên một con đường ở nước H, lúc này có thể nhìn thấy một vài cậu bé đang cõng trên lưng cặp sách rách nhưng quần áo mặc trên người lại khá tinh tươm sạch sẽ, cậu bé đang nhìn xung quanh đánh giá mọi người.

Nếu bạn cho rằng những cậu bé đó là học sinh hay là kẻ cắp, vậy thì sai rồi, đương lúc Trương Húc Đông đang ăn hàng nướng ở một quầy cách đó không xa, có một cậu bé trong số kia đã nhìn chằm chằm vào anh rất lâu, sau đó nó mới tiến tới nói: “Chú ơi, có muốn vui vẻ một chút không?” Ngôn ngữ mà cậu bé đó nói là tiếng Anh, có điều biểu cảm khuôn mặt lại rất thận trọng, cậu bé đã lấy cặp sách trên lưng xuống.

“Là ăn quả vui vẻ dễ gây nghiện!” Kim Tại Hiếu nhắc nhở Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông quay đầu lại hỏi: “Bán thế nào?”

“Một cái chỉ mười ngàn đồng, nhìn chú có vẻ là người trong ngành, bớt cho chú một ngàn!” Thằng bé móc từ trong túi ra một quả màu đỏ thẫm, ước chừng có khoảng sáu viên to nhỏ khác nhau: “Vừa mới được chở tới đây, không chất bảo quản, chú hiểu mà!”

“Cảm ơn! Chú không thích đồ gây nghiện, cái đó chỉ khiến cơ thể suy sụp, cho nên cháu đi hỏi người khác đi nhé!” Trương Húc Đông từng nghe nói qua một loại quả, chính là loại quả nhỏ được trồng ở vùng tam giác vàng, thuộc bụi thực vật, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy loại quả nhỏ này là có thể thấy hoa thuốc phiện ngay bên cạnh, trước giờ anh chưa từng có hứng thú với thuốc phiện mà còn rất ghét, từ lần huấn luyện các anh em đã có thể nhìn ra điều này.

“Chú ơi, nếu chú thấy giá cả không hợp lý thì chúng ta có thể thương lượng!” Cậu bé thành thạo nói.

“Không cần, đừng làm phiền chú ăn nữa!” Trương Húc Đông từ chối cậu bé.

Ánh mắt thằng nhỏ bất chợt hiện lên vẻ hung dữ: “Chú, chú biết ai là người đem bán loại này không? Đừng có từ chối nhanh như thế, có lúc cần tiêu tiền thì cũng có thể tránh được vài chuyện xấu không cần thiết, tốt hơn hết là chú nên mua mấy cái đi!”

“Chuyện xấu? Cháu nghĩ xem giờ ai mới là người làm chuyện xấu xa hơn ở đây? Không phải ở nước H bọn cháu có một người phụ nữ gọi là Thánh Mẫu tôn vương sao? Nếu cháu có thể nói một chút về cô ta thì chú sẽ mua mấy cái cho cháu.”

Nghe đến Thánh Mẫu tôn vương, cậu bé kia lập tức tỏ ra vô cùng tôn kính, sau đó hướng mắt sang một bên khác rồi nói: “Tên tuổi của Thánh Mẫu đại nhân làm sao lại để chú tùy tiện gọi như vậy chứ? Cô ấy là thiên thần được trời phái xuống để cứu rỗi loài người chúng ta, chẳng lẽ chú không sợ sự trừng phạt của thiên thần sao?”

“Sự trừng phạt của thiên thần? Ha ha, nếu cô ta là thiên thần thì chú đây chính là khắc tinh của cô ta đó!” Trương Húc Đông nhai nhai xiên nướng: “Nếu cháu đã tôn kính cô ta đến vậy thì chắc là cháu cũng là người của phái Thanh Hà? Như vậy đi, cháu đi nói với cô ta rằng nếu không muốn bị chú giết chết thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở chỗ này là vương tướng gì đó, đừng quấy rầy tới chú, chú mà tức lên thì đến bản thân chú cũng cảm thấy đáng sợ đó!”

Gương mặt cậu bé lộ ra sự kinh ngạc, cậu biết ở nơi này, Thánh Mẫu tôn vương không chỉ là nhân vật tối cao nhất của phái Thanh Hà mà còn là thiên thần của bọn họ, họ chưa từng dám nói xấu cô ta một câu nào dù cho đang ở trong nhà mình, nghĩ cũng không thể nghĩ, vậy mà người trẻ tuổi trước mặt này lại có thể láo xược như vậy, hơn nữa anh vừa nghe thấy tên Thánh Mẫu tôn vương bèn lộ ra vẻ châm biếm không coi ra gì, quả thật là không thể tha thứ được.

Cả nhà cậu bé kia đều thờ Thánh Mẫu tôn vương, hơn nữa còn gia nhập phái Thanh Hà, tư tưởng cũng đã hằn sâu tín ngưỡng thờ cô ta rồi.

“Cái chú này lại dám nói hỗn xược với tôn vương, lời của chú đã bị người nghe thấy rồi, chú sẽ bị trừng phạt thôi!” Gương mặt cậu bé tỏ ra căng thẳng, những chiếc kẹo vui vẻ cũng đã bị cậu cất lại vào trong cặp sách.

“Chú tới đây là để tìm cô ta, chú không muốn mình không biết chút gì về người đang đấu với mình, sau đó chú mới nghe nói người đó là một cô gái, vậy mà các người lại tôn cô ta lên làm tôn vương gì gì đó, đúng là một cô gái kiêu ngạo, thiên thần cái khỉ gì cơ chứ!” Trương Húc Đông vui vẻ, lẫn trong nụ cười của anh là chút ý tứ chế giễu sâu sa.

“Nếu chú đã biết tôn vương là thiên thần thì sao còn cười nữa?” Cậu bé tỏ ra không hiểu, cậu nhìn người đàn ông giống như bị bệnh thần kinh trước mặt mình.

“Chú tên Trương Húc Đông, đến từ Bang Long của Trung Quốc, ở đất nước của bọn chú, rồng là con vật linh thiêng, mà chú là đầu rồng, cháu hiểu ý chú chứ? Chú đây không sợ thiên thần chỗ này của bọn cháu đâu!”

Cậu bé mang theo sự kinh ngạc và ngờ vực rời khỏi quầy đồ nướng, vừa hay lại đụng phải một đám người phái Thanh Hà, trên mặt những người này đều hóa trang sáng bóng, trông rất tà mị.

“Anh Kim, anh có thấy chúng ta nên ăn tới đây thôi không?” Thấy cậu bé con đang chỉ vào mình, vừa bắn nước miếng vừa nói chuyện với đám người phái Thanh Hà, Trương Húc Đông ăn nốt những miếng thịt xiên cuối cùng rồi vỗ bụng nói.

“Đã nói là đừng có ra ngoài!” Kim Tại Hiếu có chút mất kiên nhẫn lắc đầu.

Trương Húc Đông vươn vai một cái: “Né tránh không phải phong cách của tôi, mà anh cứ mãi muốn trốn như thế thì chỉ đáng làm con chuột mà thôi!”

“Ha ha, con chuột?” Kim Tại Hiếu không biết mình là đang tự giễu chính mình hay giễu cợt sự to gan không sợ sống chết của Trương Húc Đông nữa.

“Cái gì...” Đám người phái Thanh Hà vừa nghe cậu bé kia kể lại thì lập tức rống lên một tiếng tức giận thê lương, người nào người nấy đều lộ ra vẻ mặt không có ý tốt nhìn về chỗ Trương Húc Đông, cảm giác có hơi rợn người.

“Rắc rắc!” Trương Húc Đông bẻ ngón tay kêu thành tiếng, khóe miệng anh nhếch lên, anh nhìn đám người kia.

Quan sát kĩ tầng một thì thấy tổng cộng khoảng mười anh em phái Thanh Hà, những người này mặc áo gió, vẽ mặt, ai cũng một vẻ hung hăng tàn bạo, người cầm đầu đi tới rồi gầm lên: “Vậy mà lại có người dám ngang ngược cuồng điên như thằng đó, cả gan bên xấu thiên thần của tao, tội này của nó không thể tha, để tao tới trừng trị cái đồ nói năng càn rỡ như mày...”

“Mẹ nó, đúng là nước nào cũng có thành phần ngu dốt!” Trương Húc Đông mất kiên nhẫn mắng, vừa dứt lời anh đã vớ ngay lấy một cây gậy sắt được đặt ngay ngắn cạnh đó, tiếp theo đâm thẳng tới phía người cầm đầu kia.

“Á...” Người cầm đầu thét lên một tiếng thảm thiết, gậy sắt lập tức xuyên thẳng vào buồng tim anh ta, tiếp theo anh ta bị Trương Húc Đông đạp một phát bay ra ngoài.

Những anh em phái Thanh Hà đứng đằng sau thấy đại ca mình nhanh như vậy đã bị Trương Húc Đông đánh bại thì đều kêu lên một tiếng quái dị, tay cầm dao găm đâm về hướng Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông đã từng kinh qua trăm cuộc chiến, anh cực kỳ có tiếng trong giới cao thủ, đừng nói là vài người trong phái Thanh Hà, ngay cả Kim Tại Hiếu ngồi bên cạnh nãy giờ cũng không hề nhúc nhích, rõ ràng là anh ta lười ra tay, cũng có thể là anh ta muốn xem thủ đoạn của Trương Húc Đông như thế nào.

Trương Húc Đông đấu với đám người này, một chút sức cũng không muốn phí phạm, chỉ sau vài bước tiến lùi anh đã tặng cho mấy người ở phái Thanh Hà vài quả đấm vào mặt, nhưng đột nhiên, anh cảm nhận được một luồng lực kinh khủng đang truyền tới phía sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.