Cũng giống như Đường Phi, thủ đoạn tàn bạo nhất của Mãn Đồ La Tu không phải đánh cận chiến mà là dùng dao, anh ta nhìn ra được tiềm năng dùng đao của Đường Phi, nhưng từ sau khi anh ta có được luồng cứu hồn thì việc phá bỏ Đồng Loạn Thiết không còn quá khó khăn nữa, anh ta cũng kiêu ngạo rằng mình có đủ vốn liếng.
Nhưng nếu so với Đường Phi ngạo mạn chính là tổ tiên của anh ta, Đường Phi cười lạnh xua tay nói: “Tôi đã nói hôm nay anh phải chết, mặc dù dao tốt nhưng người thì không được!”
“Anh có ý gì?” Bị Đường Phi coi thường như vậy, Mãn Đồ La Tu thật sự rất tức giận, anh ta là đại ca được mọi người tôn sùng ở thảo nguyên, vậy mà ở đây anh ta lại bị Đường Phi coi chẳng khác nào đống cặn bã.
“Tôi nghĩ ý của tôi đủ rõ ràng rồi chứ!” Đường Phi nhìn Thiên Sứ và Huy Hoàng, hai người bọn họ mỉm cười, dường như cũng hiểu được ý anh ta, đột nhiên Đường Phi khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười vô cùng cuồng vọng: “Dao này giờ là của tôi rồi!”
“Đệch mẹ, anh có rằng anh nói vậy thì tôi sẽ sợ anh à? Đừng có nằm mơ, kết cục của anh chính là một cái xác đứt làm hai!” Mãn Đồ La Tu một tay cầm dao quét tới, nhát đao sáng quắc lại một lần nữa bổ về phía Đường Phi.
“Tôi nói anh không xứng dùng con dao này, anh lại không tin, chém như vậy mà cũng có thể làm tôi bị thương sao?” Thân thủ Đường Phi tựa gió trên núi, chớp mắt một cái đã rút ra Đường đao của anh ta, Đường Phi chém một nhát đao theo chiều ngang, nhẹ nhàng xoẹt qua một làn tuyết trắng, cái này đối với bọn họ vô cùng đơn giản, chỉ cần đâm dao đủ nhanh, lực đủ mạnh, thực chất chẳng có gì thần kỳ cả.
Hai làn tuyết trắng tựa như hai con rắn khổng lồ đụng nhau, phát ra một tiếng “phịch” rồi biến mất, Mãn Đồ La Tu cau mày: “Hóa ra anh cũng có thể dễ dàng cầm đao, như thế thì lại càng thêm thú vị!”
Người tinh tế có mặt ở đó sẽ nhìn ra, mặt đất vốn bằng phẳng, lúc này lại hiện ra hai kẽ hở kỳ lạ nhưng lại rất chỉnh tề, không giống như vết nứt tự nhiên mà có mà giống như bị dao cắt ra.
Đường đao trong tay xoay tròn như đao hoa, Đường Phi cười lạnh nói: “Thủ pháp kiểu này nhiều nhất cũng chỉ giết được người thường, có điều tôi lại cảm thấy đao của tôi không lợi hại hơn đao của anh, hay là thế này, chúng ta đổi đao, anh để lại một cánh tay thì tôi có thể tha mạng cho anh!”
“Anh ta không dùng hết lực, rốt cuộc đây là cường giả nơi nào?” Mãn Đồ La Tu không tin, đồng thời anh ta cũng vô cùng tức giận, lời nói và kiểu cười của Đường Phi thẳng thắn như thịt ở trên thớt, cái kiểu tự tin từ trong máu kia khiến Mãn Đồ La Tu cảm thấy trong lòng tự ti kinh khủng, với lại đao của anh ta bình thường như vậy, không giống một vật có thể giết chết hàng trăm người.
Đương nhiên Đường đao của Đường Phi đã bị chém hư trong những trận chiến lớn hồi trước mà anh ta từng tham gia, đương lúc anh ta đang rầu rĩ vì tìm kiếm một cây đao tốt, không cần phải vừa giết người vừa tìm đao rơi đầy trên đất, với cả dùng đao thép cũng không thuận tay, xem ra là muốn cái gì lập tức có cái đó.
“Giết người kiểu này cần có kỹ xảo điêu luyện, đao trong tay anh dù có tốt hơn nữa thì cũng chỉ có thể một nhát chém chết người, mà cây đao bình thường này ở trong tay tôi lại có thể làm ra trò lừa gạt giống anh, anh có thể nghĩ thử xem cái gì gọi là đao nghệ, cái gì gọi là nghịch đao, anh chính là vế sau!” Đường Phi ôm cấy Đường đao bình thường rồi chậm rãi đi tới: “Ngay cả cái này anh cũng không hiểu, vậy thì dựa vào cái gì mà đòi đánh thắng tôi?”
Nói xong chỉ thấy một bóng đao màu đen vụt qua, lúc này Đường Phi không chút kiềm chế mà tăng tốc chiếc xe của anh ta lên mức cao nhất.
“Tốc độ của anh rất nhanh, nhưng đối với bộ chiến giáp mà chúng tôi có này thì thực sự anh sẽ không thể đâm thủng lớp phòng ngự đó được, cho nên hôm nay chủ đích của tôi là sẽ giết chết anh!” Mãn Đồ La Tu không né tránh, anh ta đứng đó giống như một vị chiến thần, thậm chí còn không hề có ý muốn giơ đao lên ngăn lại.
“Mẹ nó, chóng mặt quá!” Thích Giải Quân mơ màng bò lên cửa sổ, vừa nhìn thấy dáng vẻ ung dung không chút sợ hãi gì của Mãn Đồ La Tu, anh ta lập tức gào lên: “Lão Triệu thật có khí phách, Đường Phi không bao giờ là đối thủ của anh!”
“Đệch mẹ mày, lại tỉnh rồi!” Tử Phong lại đấm một đấm vào chỗ cũ, kết quả vẫn không thay đổi.
Sau lưng Mãn Đồ La Tu đã đổ một lớp mồ hôi, chỉ là anh ta cứng mồm cứng miệng mà thôi, nếu đối mặt với một cao thủ đầy tiềm năng như Đường Phi mà vẫn giữ được sự ổn định thật sự thì anh ta đâu cần phải ăn mặc kiểu trang phục này, khiến tốc độ và động tác của anh ta bị ảnh hưởng: “Thích Giải Quân, để ông đây bịt cái mồm thối của cậu lại!”
“Tôi đã khiến anh ta câm miệng rồi! Các người cứ tiếp tục đi!” Tử Phong cười cười nhìn Mãn Đồ La Tu.
Vậy mà trong lúc hơi sao nhãng, Mãn Đồ La Tu vừa nhìn thấy bóng đen trước mặt, con ngươi anh ta bỗng dưng nở to ra hai cm: “Đường Phi chạy đi đâu rồi?”
“Tôi thấy anh là một cao thủ hạng nhất, không ngờ tâm tư của anh còn không đạt đến hạng nhì, ông đây chính là Đường Phi!”
Lúc này, sau lưng anh ta vang lên một tiếng động, Mãn Đồ La Tu vội vàng quay người lại nhìn, nhưng anh ta vừa cử động thì đã nghe thấy tiếng “leng keng” vang lên, Đường đao đã đập vào nón sắt màu bạc, giữa ban ngày có thể thấy rõ có tia lửa bắn ra.
“Vù...”
Một trận huyên náo dữ dội khiến Mãn Đồ La Tu ong đầu ù tai, cảm giác như đầu anh ta đang bị dòng nham thạch có sức nặng hai mươi cân đập vào, khiến anh ta suýt chút nữa thì ho ra máu.
Nhưng Đường Phi không phải kiểu người sẽ để anh ta có cơ hội xoay sở, chính xác thì anh ta là một kẻ nhân lúc bạn khốn đốn sẽ lấy mạng của bạn, mũi đao từ sau đầu anh ta cắt xoẹt một đường tới tận mông, tia lửa bắn tung tóe.
“Bộ giáp sắt này còn rất cứng!” Đường Phi thầm nghĩ, sau rồi mũi đao của anh ta lại hung hăng bổ về phía ** của đối phương, nhưng vẫn không hề có cảm giác bị đâm trúng thịt, đồng thời lúc này anh ta cảm nhận được bên phải có một luồng gió lớn đang rít gào, anh cúi đầu xuống, đao cứu hồn đã hoàn toàn dán chặt vào da thịt, còn chưa kịp đợi anh ta ngẩng đầu lên thì cứu hồn đã chuyển động, phát ra tiếng rống của rồng rồi chém ngang em anh ta.
Đường Phi nhanh nhẹn dựng thẳng Đường đao ngăn lại bên trái mình.
“Keng!” Một tiếng động chói tai lại vang lên lần nữa.
Lần va chạm binh khí này có khả năng là cho chất liệu của đao cứu hồn quá nặng, cộng thêm sức mạnh của đối phương quá lớn, Đường Phi cảm thấy lòng bàn tay mình đau nhói, máu đã dính cả vào cán đao.
“Ngã đi!” Đột nhiên Mãn Đồ La Tu phi lên đạp một cước vào bụng dưới của Đường Phi, ý đồ muốn đạp anh ta xuống đất.
“Mẹ nó, đây có lẽ là chiêu thức được nói đến trong truyền thuyết, tên này đã luyện qua võ công rồi!”
Lúc này Đường Phi nhìn thấy đối phương đang tung chân đạp tới, đôi giày ánh lên màu bạc, cú đá tựa như sấm sét, Đường Phi cau mày, đồng thời anh ta cũng giơ chân lên, trong nháy mắt anh ta đã xoay tròn trên không trung trong một tư thế hết sức kỳ quái, anh ta né được một đạp kia, sau đó bắt lấy mắt cá chân mà Mãn Đồ La Tu chưa kịp thu hồi lại, chuẩn bị nâng chân của Mãn Đồ La Tu tới tầng cao mà loài người không đạt tới được.
Đúng lúc này, thân ảnh Đường Phi khựng lại mấy giây trên không trung, sau đó lập tức bắt được chân phải của Mãn Đồ La Tu, mà Mãn Đồ La Tu cũng cảm nhận được chân mình bị túm lấy bèn cố sức giãy ra định đáp xuống đất, nhưng không ngờ cánh tay của Đường Phi lại tựa như một chiếc kìm bằng thép, không thể nào thoát ra được.
“Anh cho rằng tôi mặc lên người bộ giáp sắt nặng hơn hai trăm cân này lại có thể dễ dàng bị anh đánh ngã xuống đất hay sao? Vậy thì anh cũng quá coi thường chiến thần Mãn Đồ La Tu này rồi!” Vừa nói, Mãn Đồ La Tu không để ý tới mắt cá chân của mình nữa, anh ta giơ đao cứu hồn lên, mũi đao chém tới phía Đường Phi đang ở trên không trung.
Lực bên chân trái phát ra, cảm nhận được một luồng hơi thở sặc mùi thèm máu đang tới, đại ca Đường Phi chỉ suy nghĩ trong giây lát rồi mất ngờ giơ một chân lên cao, dùng cái chân đá tới của đối phương chặn lại mũi đao.
Nhưng mà hiện tại lại không đơn giản như tưởng tượng, đối phương giống như cục nam châm bị hút sát mặt đất, nhờ vào lực bắn ngược lại của chân mà Đường Phi bắn ra xa vài mét, nhưng cũng tránh được.
“Vù!”
Mũi đao không chém trúng thứ gì, hình như nó đang phát ra tiếng kêu không cam tâm, còn Mãn Đồ La Tu lại giơ đao lên bổ xuống đỉnh đầu Đường Phi, Đường Phi lại nhảy ra, lưỡi đao chém xuống đất: “Keng” một tiếng, ngay lập tức mặt đất bị rạch một đường nứt rộng.
Đường Phi hoạt động có chút không theo kịp tiết tấu của cơ thể, từ phản quang của kính xe, anh ta nhìn thấy từ chỗ nón sắt đến mông của Mãn Đồ La Tu chỉ lưu lại một dấu vết màu trắng nhạt, trong lòng anh ta thầm mắng: “Mẹ nó, không gì có thể chui vào trong cái mũ sắt kia, vì muốn giết ông đây mà ngay cả cái mũ nói ít nhất cũng phải hơn trăm cân, anh ta không thấy mệt sao?”
“Ha ha, anh đánh không nổi nữa rồi hả?” Mãn Đồ La Tu mỉm cười đầy tự tin.
“Thằng cha này đã nâng cao phòng ngự, nhưng mà tốc độ của anh ta chắc chắn vẫn sẽ chậm, chỉ cần anh ta đứng ở đó để tôi nhìn thấy thì trong vòng một tiếng bốn mươi lăm phút sẽ chưa chắc có thể phá vỡ, chắc chỉ có hỏa tiễn và Hương Qua Lôi mới làm rung chuyển được món đồ đó của anh ta, ngay cả súng đạn cũng không hề hấn gì so với nó!” Đường Phi kéo dài khoảng cách, lùi gần về phía Huy Hoàng và Thiên Sứ nói.
Mãn Đồ La Tu cười ha ha thành tiếng: “Cho dù mặc áo giáp cũng không thể phá vỡ được cái mũ sắt này của tôi, hỏa tiễn cùng lắm chỉ có thể đánh bay tôi, cơ mà giờ ngay cả súng lục các anh còn không đem theo người, để rồi xem các anh làm cách nào phá được lớp phòng ngự này của tôi, ha ha...”
“Để tôi thử!” Đột nhiên Thiên Sứ nói.
“Anh thử gì cơ?” Mãn Đồ La Tu lại cười lớn: “Đường Phi, vậy mà anh dám tự xưng mình là người từng giết vô số người rồi, vốn dĩ lúc đầu còn có người phụ nữ muốn ra mặt giúp anh, nếu đã vậy thì để tôi cho các anh thấy được sức mạnh của đao cứu hồn của chiến thần Ngân gia!”
“Mẹ nó, định ép ông đây à?” Ánh mắt Đường Phi lạnh lùng, đột nhiên áo khoác gió màu đen của anh ta lồi hẳn lên, hình như cơ bắp bên trong đang to ra một cách khủng khiếp, cả người anh ta xông tới tựa sấm sét, tốc độ ngừng lại quá nhanh, còn có thể làm đổi hướng gió xung quanh, lúc này thân hình anh ta đều biến thành một cái bóng vô hình.
Chiêu này là do tức giận không cam tâm mà có, ngay cả bản thân Đường Phi cũng phải giật mình kinh ngạc, lúc này anh ta giống như tuyết cầu cuốn theo trận bão tuyết, bắt đầu muốn hút hết tuyết dưới mặt đất từ trên cao.
“Đây là chiêu thức gì?” Mãn Đồ La Tu kinh ngạc trợn mắt há mồm, lúc này trong đầu anh ta đang nghĩ tới một chiêu thức cực kỳ kinh khủng, bởi vì thực sự chưa từng được gặp qua, thậm chí chưa có ai thấy qua nó, đây là do chính Đường Phi nghĩ ra: “Rốt cuộc là cái gì? Anh đã phá vỡ nó bằng cách nào vậy?”
“Không phá được thì chờ chết đi!” Bóng dáng Đường Phi đã hiện ra từ trong tuyết cầu, gương mặt anh ta lộ ra vẻ dữ tợn kỳ dị.
“Đây là chiêu thức gì? Trước giờ tôi chưa từng thấy nó!” Huy Hoàng kinh ngạc nhìn sang Thiên Sứ, Thiên Sứ cũng lắc đầu tỏ vẻ không rõ, không ai nghĩ được rằng lăn lộn trong hắc đạo thì võ hiệp, à không, cũng giống như thần thoại.
Huy Hoàng càng đắc ý gật đầu: “Tôi đọc trong sách, hình như có loại chiêu thức tự nghĩ ra này thật, chẳng lẽ Đường Phi đã lợi hại tới mức này rồi? Xem ra, anh Đông còn tìm cho tôi một đồng sự giỏi giang như Đường Phi.”
Trong lòng anh ta: “Chậc chậc, Đường Phi à, rốt cuộc thì năng lực của anh lợi hại tới đâu vậy, sao anh Đông không nói gì với tôi!”
“Ông đây không sợ đâu!” Mãn Đồ La Tu cũng thể hiện tinh thần quyết đoán của thất chiến thần Bang Lang.
“Vậy cứ thử xem!” Tuyết cầu khổng lồ bao phủ chạy về phía Mãn Đồ La Tu, Đường đao đã chém tới trước mặt anh ta, Mãn Đồ La Tu hét lên một tiếng, anh ta dùng hết sức bình sinh để bổ cây đao ra, nhưng rồi lại nhận ra chiêu này không những tuyệt đẹp mà sức mạnh cũng cực kỳ lớn.
“Vút, vù vù vù...” Mãn Đồ La Tu cảm thấy đao cứu hồn của mình như đang run rẩy, cả cây đao như có ma tính, thật ra anh ta không biết đao của Đường Phi lại run bắn thế này, mà lúc va chạm cũng tạo ra sự hấp thụ lực.
“Mẹ nó, đao muốn rời tay rồi!” Đương lúc Mãn Đồ La Tu muốn rút đao về thì anh ta đã phát hiện ra tay mình dính đầy máu tươi, cảm thấy đau nhức vô cùng, cuối cùng anh ta cũng hoàn toàn mất đi đao cứu hồn, mà lúc này cây đao kia lại nằm gọn trong lòng bàn tay Đường Phi.
“Tôi không thể không nói cho anh biết, đây chỉ đơn giản là một trò bịp, anh không biết nếu ma sát của nhanh sẽ có từ tính gì sao?” Đường Phi lùi lại sau mấy bước rồi nhìn anh ta: “Ha ha, anh là đồ ngu!”