Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 107: Chương 107: Đi cứu người trước




Trương Húc Đông trở lại phòng bệnh thay quần áo rồi đưa Trần Uy ra khỏi bệnh viện. Mới vừa đi tới cửa đã nhìn thấy hai mươi người đàn ông cường tráng chăm chú nhìn bọn họ, nói: “Lão đại, anh Uy!”

Trương Húc Đông gật đầu, một tên đàn em kéo mở cửa xe, đoàn người lên xe, Trần Uy lấy điện thoại di động ra, lúc này mới nhận được định vị của đối phương. Cậu ta nói: “Mẹ kiếp, lái xe nhanh lên một chút.”

“Anh Uy, bây giờ là 180km/h rồi!” Anh chàng tài xế mang theo vẻ mặt đau khổ nói.

“Không thể tăng tốc đến 220km/h mà còn dám nói mình là đàn em của Long Bang sao?” Trần Uy châm chọc anh ta.

“Con mẹ nó, tất cả ngồi đàng hoàng lại nhé!”

Lái xe phóng như muốn bay vậy, Trương Húc Đông nắm lấy tay vịn, chán nản nói: “Tiêu đề tin tức ngày mai có khi nào viết thế này không, một đám thế lực đen nào đó lái xe van phóng tới 220km/h trên đường cao tốc, dẫn đến cái chết của anh Đ. Mà anh Đ, lão đại của thế lực đen kia bởi vì cấp cứu không kịp mà đã qua đời vào ngày tháng năm nào đó, hưởng dương 22 tuổi!”

Cũng may tên đàn em này xem như còn đáng tin, cũng không xảy ra loại chuyện này. Sau khi băng trên con đường quốc lộ với tốc độ cao, xe đã giảm tốc độ khi đi trên con đường gồ ghề nhiều ổ gà. Giờ phút này bọn họ đã đi ra khỏi thành phố, đến một khu vực huyện thành nhỏ.

Lại đi thêm mười km nữa, xe tiến vào bên trong một thị trấn hẻo lánh, cuối cùng dừng lại tại một trang trại nhỏ. Bởi vì điện thoại di động của Trần Uy cho thấy mục tiêu đang nằm ở hướng mười giờ, cách đây khoảng bốn trăm mét.

Trương Húc Đông nhảy xuống xe, vừa đi vừa nói với đám đông: “Các anh em, đừng lật thuyền trong rãnh nước đấy nhé. Lát nữa nếu có người dám chặn chúng ta, hãy giết hết bọn chúng.”

“Vâng, anh Đông!” Hai mươi người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt dữ tợn, tay thò sẵn vào trong túi quần áo cầm lấy vũ khí. Long Bang đã trải qua những trận chiến lớn, cho nên chuyện cỏn con như thế này bọn họ sẽ không có gánh nặng gì cả.

Một đám người tiến vào trong ngõ nhỏ, những tên đàn em này đều là những người đánh lén rất lão luyện. Rất nhanh đã lặng yên không tiếng động tiếp cận mục tiêu, là một trang trại nhỏ, có sân trước rất lớn. Trong gian nhà chính có năm phòng, mỗi phòng phía Đông Tây có hai gian nhỏ. Phía nam cũng có năm phòng, mà phía đối diện đó lại là một nhà hàng.

Chỉ là hôm nay nhà hàng đó đang tạm ngừng buôn bán, cửa kéo đóng kín lại. Khu nhà này không giống như cao ốc, cho nên đối với thân thủ của Trương Húc Đông và những người khác, bọn họ có thể vượt qua một cách rất dễ dàng. Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp đến gần thì đã nhìn đã thấy ánh lửa đang sáng lên. Hiển nhiên có người đang gác đêm ở đó, những kẻ bắt cóc này trông có vẻ chuyên nghiệp.

Trương Húc Đông giơ tay lên ra hiệu cho đám người dừng lại, quét mắt qua sau đó nhẹ nhàng nói: “Phía trước không chỗ nào tốt để ẩn nấp cả, các cậu cứ ở chỗ này chờ tôi, tôi đi giải quyết anh ta trước!”

“Anh Đông, anh cẩn thận một chút đấy!” Trần Uy biết rõ với thân thủ của Trương Húc Đông nhất định không thành vấn đề, nhưng gần đây Trương Húc Đông đang điều trị trong bệnh viện, nếu đột nhiên huyết áp giảm mạnh thì cũng không phải chuyện đùa.

“Con mẹ đó, ông đây có chừng mực!”

Trương Húc Đông ngồi xổm người xuống, tránh vào một góc chỗ nơi ánh sáng phát ra kia. Sau đó nhanh chóng tìm ra được người đàn ông kia. Không ngờ bọn họ chạy xa như vậy mà vẫn còn có người đuổi theo, anh ta vừa hút thuốc vừa lầm bầm: “Mẹ kiếp, các cậu vừa ăn cơm ở đâu đấy. Ông đây đứng trông chừng ở ngoài nhé, không biết lúc nào tôi mới có thể tự mình lăn lộn đây!”

Anh ta chợt đứng dậy nhìn quanh bốn phía, thấy không có việc gì, đành thở dài ngồi xổm xuống. Tuy nhiên vừa mới ngồi xuống một nửa lại cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì khóe mắt anh ta hình như vừa nhìn thấy gì đó. Còn không đợi anh ta nhìn thật kĩ thì Trương. Húc Đông đã tới nơi, anh không nói lời nào trực tiếp vươn tay bịt miệng người đàn ông kia lại. Sau đó xoay người đặt tay ra sau lưng anh ta, một tay khác dùng sức vặn cổ.

“Rắc!” Một âm thanh vang lên dữ dội, vẻ mặt của người kia vào giây phút cuối cùng ấy vẫn còn mang theo sự hoảng sợ, nhưng anh ta đã tắt thở mất rồi.

Trương Húc Đông xách thi thể ném vào góc tường, dùng quần áo che lại, làm bộ như anh ta đang ngủ. Sau đó anh bèn vẫy tay với Trần Uy và những người khác, hai mươi mốt người chen chúc tới.

Phía Tây khu nhà này không thích hợp để tiến vào, Trương Húc Đông vỗ vai Trần Uy, ý bảo cậu ta để ba đàn em đi từ phía Đông vào. Để ba anh em canh giữ bên ngoài, những người còn lại đi theo anh leo lên từ phía chính diện.

Nhóm Trần Uy đi về phía đông, Trương Húc Đông chỉ vào bức tường, bức tường phía trước cao chừng hai mét rưỡi, những anh em kia đương nhiên biết ý, một người đứng ở chân tường, hai tay khoanh lại, Trương Húc Đông nhẹ nhàng đạp lên tay cậu ta, nhảy lên mái nhà.

Sau khi nằm trên mái nhà, anh đã quan sát tình hình bên trong sân. Có một chiếc xe van bình thường, một chiếc xe Buick thương vụ và một chiếc Audi A8 trong sân. Lúc này, đèn trong phòng chính và phòng phía đông đều bật sáng, nhưng rèm cửa được kéo rất chặt nên anh không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Còn phòng phía tây thì lại tối đen, có lẽ bên trong không có người.

Trương Húc Đông nhìn thấy Trần Uy với ba người đàn ông kia cũng từ phía Đông leo lên, mượn ánh trăng ảm đạm dùng tay ra hiệu với cậu ta. Trần Uy đi theo Trương Húc Đông lâu như vậy nên vẫn có thể nhìn thấy được động tác tay đơn giản của anh. Đây là ý bảo cậu đi xuống sân đây mà. Bốn người bọn họ lập tức rút mã tấu ra, sau đó kéo tay đẩy mông lẫn nhau, rồi nhẹ nhàng trượt xuống sân.

Trương Húc Đông cho rằng Chu Uyển Mộng có thể đang ở một trong các căn phòng đó. Anh cũng không thể trực tiếp xông vào được, tránh tạo ra tình huống giết chết con tin. Tốt nhất là dẫn dụ bọn bắt cóc ra khỏi nhà, chỉ cần bọn họ mở cửa, Trương Húc Đông nhất định có thể xông vào trong nhà giải quyết hết những người bên trong ngay. Với điều kiện là phải xác định trong mỗi phòng còn lại bao nhiêu người.

Xe van này chắc khoảng mười mấy người, xe Buick có thể chen bảy tám người, A8 có thể đầy năm người, như vậy tính toán phải có ít nhất 25 tên bắt cóc. Nếu như con tin ở bên cạnh bọn họ, vậy thì biện pháp duy nhất để giải quyết đó là phải có súng máy, nếu không khó mà tránh khỏi sai sót.

Tuy nhiên vẫn này không nên để chậm trễ, bởi vì dáng dấp của Chu Uyển Mộng không tệ, nếu chậm chạp không ra tay, nói không chừng cô ấy sẽ bị xâm phạm mất. Trương Húc Đông quyết định giương đông kích tây, sẽ để cho bọn Trần Uy ẩn nấp trước. Sau đó sẽ ra hiệu cho ba người bên ngoài kia gõ cửa, giả bộ làm khách muốn đến ăn cơm.

Cốc cốc cốc!

“Mở cửa đi, ông đây muốn uống rượu, mẹ nó nhà hàng sao lại đóng cửa sớm quá vậy!” Một trong ba tên đàn em kia gõ cửa, mắng.

Người trong phòng lập tức trầm mặc, sau đó có người nói: “Có chuyện gì vậy? Không phải đã đóng cửa rồi sao?”

“Ai biết được, có lẽ là khách hàng qua đường, nơi này mỗi ngày có không ít người qua lại!”

Vừa nói liền thấy có người mở cửa, đi ra ngoài là hai người trẻ tuổi, nhìn có vẻ không phải là thứ tốt lành gì. Tuy nhiên bọn họ không giống người trong giới lắm. Hai người kia đi ra cửa, quát lên: “Mẹ kiếp, không nhìn thấy ở bên ngoài viết tạm ngừng kinh doanh rồi sao? Cút mau!”

“Mẹ mày, mày biết ông đây là ai không? Nếu tối nay mày không mở cửa, ông đây sẽ đập nát cái nhà hàng này của mày đấy!”

“Cái gì cơ, đầu mọc trong đũng quần đấy à, để tao cởi quần cho mày lộ ra ngoài nhé!” Vừa nói hai tên kia vừa rút đao ra, ra vẻ hù dọa người đập cửa bên ngoài.

Trương Húc Đông đã từ trên mái nhà nhảy xuống từ lâu, cũng không bận tâm đến hai người đó mà trực tiếp lao thẳng vào căn phòng vừa mới có người ra kia, mà Trần Uy đang cùng một tên đàn em xông lên. Hai người đàn ông kia cảm giác sau lưng có giá, lúc xoay người lại, đao đã thọt vào trong bụng của bọn họ. Kiếm Hiệp Hay

“Ùm.. ùm...ùm” Đám đàn em trên nóc nhà lần lượt nhảy xuống, muốn giữ yên lặng đã không thể nào được nữa.

Trương Húc Đông trực tiếp đạp cửa xông vào nhà, giờ phút này liền thấy bốn người đang ngồi trên bàn đánh bài. Nhìn thấy có người lạ xông vào, lập tức sờ đao trên bàn, nhưng còn chưa đợi bọn họ rút ra, Trương Húc Đông đã vọt tới bên cạnh bọn họ, dao đấu đã sớm cầm ngược trong tay, cắt chính xác không lệch một li nhắm vào cổ họng của bốn người kia.

Bốn người đàn ông che cổ ngã vào vũng máu. Đúng lúc này, hai tên trong lại thò tay rút súng trong ngực ra chĩa thẳng vào Trương Húc Đông, nhưng chưa kịp nổ súng thì một tên đàn em đã từ cửa xông vào. Một bước chém vào mặt một người đàn ông. Ngay lập tức anh ta thét lên, súng trong tay rơi xuống.

Nhìn lại, hóa ra đây là một trong những đàn em tinh anh của Long Bang. Người đàn ông còn lại buông tha cho Trương Húc Đông, xê dịch họng súng hướng về tên đàn em kia chuẩn bị nổ súng. Tuy nhiên con dao đấu trên tay Trương Húc Đông đã trực tiếp bay thẳng đến cổ tay của người đàn ông kia. Khẩu súng trực tiếp rơi xuống đất. Sau đó anh chàng đàn em lao đến đạp một cú thật mạnh rồi bổ một đao về phía người này.

Chỉ trong vòng năm giây, có sáu người nhưng bốn người đã chết và hai người bị thương. Trương Húc Đông đi tới, rút dao đấu ra đâm vào ngực đối phương. Còn tên đàn em kia thì giẫm vào bụng một người khác, bảy tám nhát dao đâm xuống, cả người toàn là máu.

“Hắc hắc, anh Đông, thấy em được chứ?”

“Nói nhảm, cậu là người anh em của ông đây. Thôi đừng tốn thời gian nữa, cứu người quan trọng hơn, trở về thăng cấp cho cậu!”

“Cảm ơn anh Đông!”

Cuộc chiến đã bắt đầu trong sân, mười mấy đàn em của Long Bang đang chém nhau với bảy tám người bên kia. Mà những người này cũng không kịp rút súng ra. Trong khi Trương Húc Đông vừa hạ gục một tên khác, Trần Uy bước ra từ phòng chính với gương mặt bê bết máu: “Anh Đông, người không có ở đây!”

Trương Húc Đông trực tiếp đá tung cánh cửa phòng hướng Tây, lúc này Chu Uyển Mộng và Trần Thư Ngọc đang ở trong bóng tối, cảm thấy có người tới, lập tức phát ra âm thanh thút thít, còn dùng dằng trên mặt đất. Hiển nhiên các cô ấy cho rằng những kẻ bắt cóc tiến vào.

Trương Húc Đông thấy tình hình cũng khá lạc quan, bèn nói với Trần Uy cả người đầy máu kia: “Béo, cởi trói cho các cô ấy, dẫn người của chúng ta rút lui!”

Sau khi Trần Uy cởi trói cho hai người phụ nữ, cởi túi ni lông đen trên đầu họ xuống, sau đó tháo băng keo trong miệng các cô ấy ra. Lúc này Chu Uyển Mộng mới nhìn ra người cứu cô thực ra là Trương Húc Đông, nhưng cô ta còn chưa kịp nói một lời cảm ơn thì Trương Húc Đông đã bước ra ngoài.

Không thể không nói, những người này đúng là có bản lĩnh, có hai tên đàn em của Long Bang bị đâm. Tuy nhiên kết quả có thể đoán trước được, ngay cả con chó hung dữ cũng không phải là đối thủ của loài sói. Rất nhanh bọn họ đã bị chém xuống đất, Chu Uyển Mộng cả người đau nhức hoạt động gân cốt, cố nén đau bò ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy trên mặt đất đầy máu me, chân tay cắt rời, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch. Nếu không phải cô ta là bác sĩ, giờ phút này có lẽ đã sớm nôn ra ngoài rồi.

Còn Trần Uy thì đỡ Trần Thư Ngọc đi ra, người sau vừa nhìn thấy đã hét lên chói tai, trước khi Trần Uy bịt miệng lại, cô ta đã ngây ngốc nhìn mọi thứ trước mắt. Dạ dày cuộn trào, trực tiếp nôn ra. Trần Uy vội vàng buông tay, vỗ vỗ lưng cô ta, cười hỏi: “Em không sao chứ?”

Mà lúc này, Trương Húc Đông đã mở cửa ra, gọi đám đàn em lái xe đến. Chẳng mấy chốc chiếc xe van nhỏ của bọn họ đã chạy tới, động tĩnh lớn như vậy chắc chắn sẽ thu hút cảnh sát. Còn kéo dài thời gian lại càng rắc rối. Trương Húc Đông lên xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ gọi: “Mẹ nó, còn chưa giải quyết xong sao?”

“Xong rồi, xong rồi!” Trần Uy đỡ Trần Thư Ngọc đi ra, lắc đầu nói: “Còn có hai anh em của chúng ta bị đâm, thật là xui xẻo mà!”

“Khó tránh khỏi!” Trương Húc Đông nhìn thấy mấy tên đàn em lên xe, sau đó nhất thời thấy Chu Uyển Mộng vẫn ngây ngốc đứng ở cửa, liền trực tiếp nhảy xuống, kéo cô ta lên xe.

Vừa lên xe lại phát hiện, chiếc xe van này mặc dù rộng nhưng còn có hai người bị thương, rõ ràng không đủ chỗ cho hai người nữa, nên anh nói với Chu Uyển Mộng: “Bác sĩ Chu, tôi, ủy khuất cho cô rồi. Chỗ ngồi có hạn, cô chọn một người ngồi xuống đi!”

Trần Uy lại trực tiếp đem Trần Thư Ngọc đặt ở trên đùi, vẻ mặt bỉ ổi, vỗ cái đùi kia của mình, nói: “Bác sĩ Chu, chỗ này của tôi còn có thể ngồi một người nữa đấy, cô có muốn...”

Chu Uyển Mộng nhìn quanh xe, nhất định phải chọn một chỗ để ngồi sao. Sau đó cô ta lại nghĩ, tại sao không phải là một người đàn ông ngồi trên người đàn ông khác chứ, mà lại để cô chọn một chỗ. Cô ta đành phải ủy khuất nhìn Trương Húc Đông một cái, cũng không nghĩ nhiều liền ngồi trên đùi Trương Húc Đông.

“Đi thôi! Đi thôi!” Trần Uy cười quái dị một tiếng, sau đó thúc giục anh chàng đàn em lái xe, nháy mắt với cậu em kia. Về chuyện đó đàn ông với nhau rất dễ trao đổi, tên đàn em kia cũng cười hắc hắc, sau đó khởi động xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.