Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 206: Chương 206: Hỏa Thần VS Ô Ưng




“Sao cậu có thể đánh nó, tôi còn không nỡ đây này!” Vương Phụng Tiên oán trách Trương Húc Đông. Trương Húc Đông nói: “Có những lúc, một cái tát có thể làm cho cô ấy tỉnh ra. Dì không hề nợ cô ấy thứ gì, vả lại còn nuôi nấng cô ấy nên người. Cái tát này là cháu đánh thay dì, nếu như dì đau lòng, thì có thể đánh cháu!”

Vương Phụng Tiên không thể phản bác, ngồi tê liệt trên ghế sô pha, nói: “Bỏ đi, để cho nó tự đi bình tĩnh lại. Tính tình của đứa nhỏ này quá giống tôi trước kia, hơn nữa vừa mới trải qua một cuộc tình thất bại, thật sự là một sự đả kích quá lớn với nó!”

“Dì à, dì không sai. Lần này thật sự là do cô Trình không đúng, hay là cháu đi tìm cô ấy nhé?” Tưởng Khả Hân nói.

“Cảm ơn cháu. Thật ra chuyện này đều tại dì, nếu như dì không phạm phải sai lầm mà ai cũng có thể mắc phải, nó cũng sẽ không đến nỗi tới tận bây giờ mới biết cha ruột của nó là ai. Có phải dì nên đến tìm ông Thẩm sớm hơn không? Ít nhất cũng để nó đến tìm?”

“Dì à, đây là số mệnh, có lúc phải thật sự tin!” Trương Húc Đông thở dài một hơi, cũng không biết nên khuyên bà ấy như thế nào.

“Trương Húc Đông, tôi nhìn ra được, Dao Dao có thiện cảm với cậu. Tôi hy vọng cậu đừng phụ nó, nó không thể nào chịu nổi bất cứ sự đả kích nào nữa đâu. Bây giờ tôi chỉ hy vọng nó có thể hạnh phúc là tốt rồi, chỉ mỗi một nguyện vọng như thế thôi!” Vương Phụng Tiên nói bằng giọng điệu chân thành.

Trương Húc Đông đương nhiên biết Trình Mộng Dao có thiện cảm với mình, là mình đã kéo cô ấy ra khỏi đoạn tình cảm đau khổ đó. Nhưng Trương Húc Đông không biết nên tiếp nhận phần tình cảm này như thế nào, bởi vì anh không muốn làm ra chuyện gì phụ lòng Lâm Tâm Di. Anh chỉ khẽ cười một cái, coi như một câu trả lời thế nào cũng được.

Vương Phụng Tiên thoáng chốc như đã già đi bảy tám tuổi, thở dài một hơi, không tiếp tục truy vấn nữa, nói: “Tôi hơi mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi trước, giúp tôi chăm sóc Dao Dao nhé, trời tối thế này rồi, con gái như nó đi một mình không an toàn!”

“Dì ơi, hay là dì ăn một miếng cơm trước rồi hãy nghỉ ngơi, cháu kêu người chuẩn bị cho dì!” Trương Húc Đông nói.

“Không cần đâu, tôi không đói, cậu qua với Dao Dao đi!” Vương Phụng Tiên đứng dậy, chợt nhớ đến cái gì lại nói: “Đừng quên ngày mai dẫn tôi đến mộ của ông Thẩm một chuyến!”

“Dì yên tâm!” Trương Húc Đông gật đầu. Anh bảo Tưởng Khả Hân ở lại đây chăm sóc Vương Phụng Tiên trước, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Anh trở về tìm Trình Mộng Dao, đừng thật sự xảy ra chuyện gì đó.

Trên đường ra ngoài, Trương Húc Đông trằn trọc trong lòng. Vương Phụng Tiên này cũng coi như đã hiểu được tâm nguyện. Ở loại thời điểm như thế này, con người dễ dàng không nghĩ ra được. Dù sao thì có thể nhìn ra, trong lòng bà ấy chỉ có Thẩm Giai Tài.

Đi đến đường phố, dưới ánh đèn neon chiếu rọi, Trương Húc Đông mới phát hiện, mức độ quen thuộc của mình đối với thành phố Nam Kinh hoàn toàn không bằng Trình Mộng Dao. Nhưng hiện tại sóng ngầm đang dâng lên trong lòng thành phố Nam Kinh, bất cứ lúc nào đều có thể xảy ra mấy loại chuyện như ám sát, bắt cóc trên người Trình Mộng Dao. Mặc dù Trương Húc Đông tạm thời thu phục được không tệ, nhưng anh biết có người đã chú ý đến Tưởng Khả Hân và Trình Mộng Dao, đây là lợi thế tốt nhất để áp chế mình.

Anh gọi điện cho Trình Mộng Dao. Ban đầu, điện thoại còn đang kết nối rồi bị cúp, lúc Trương Húc Đông gọi lại thì đã tắt máy. Trương Húc Đông đang tìm kiếm tung tích của Trình Mộng Dao trong biển người mênh mông, nhưng lại không ngờ tới Nam Cung Diệp đang hãm sâu trong tình huống nguy hiểm.

Nam Cung Diệp và Tarzan đang đi về một hướng, mục tiêu của bọn họ là Ô Lăng Ảnh. Nam Cung Diệp biết Trương Húc Đông là một người do dự thiếu quyết đoán, có thể sẽ đưa Satan vào tình cảnh tử vong. Vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hai người họ phải đi giải quyết Ô Lăng Ảnh.

Ô Lăng Ảnh không dễ tìm, nhưng tin tức về Hồ Sơn Nhạc lại rất dễ nghe ngóng. Rất nhanh, hai người đã nghe ngóng được biệt thự của Hồ Sơn Nhạc ở đâu. Hai người đánh một đường xông vào, nhưng lại nhìn thấy Hồ Thanh, và có cả Ô Lăng Ảnh mà bọn họ đang tìm. Trông thấy hai người, Hồ Thanh lập tức tức đến mức không biết trút vào đâu cho hết. Hôm qua, đám người đánh gã ta có hai người này trong đó. Nếu bọn chúng đã đến tận cửa, vậy thì đừng mong chạy thoát!

“Ô Lăng Ảnh, hai tên đó là người của Trương Húc Đông, giết bọn chúng cho tôi!” Hồ Thanh chỉ Nam Cung Diệp và Tarzan, kêu lên.

Ô Lăng Ảnh lạnh lùng liếc Hồ Thanh một cái, trong ánh mắt chứa đầy sát khí: “Cậu đang ra lệnh cho tôi?”

Vừa tiếp xúc với ánh mắt của Ô Lăng Ảnh, Hồ Thanh không khỏi rùng mình một cái, lúc này cảm thấy toàn thân rét lạnh. Ánh mắt đó căn bản không phải là của loài người, bên trong đó chứa đầy sát khí, tử vong và khủng bố, nói chung là không có vẻ nào tốt cả. Gã ta nuốt một ngụm nước bọt, lui về phía sau mấy bước. Cái biệt danh mang tên của loài chim dữ hung tàn như Ô Ưng không phải là tùy tiện tự đặt, mà là do kẻ thù đặt cho anh ta. Hồ Thanh lắc đầu, nói: “Không, không phải, anh hiểu lầm tôi rồi, thật ra tôi chỉ muốn…”

Lần thứ hai bị ánh mắt của Ô Lăng Ảnh quét qua, gã ta lập tức không dám nói gì nữa, cúi đầu, giữ khoảng cách cực xa.

“Cậu đi trước đi, bọn chúng giao cho tôi!” Ô Lăng Ảnh nói với Hồ Thanh.

Mặc dù Hồ Thanh rất muốn xem thử bản lĩnh của Ô Lăng Ảnh, nhưng sợ không phải là đối thủ của người phía sau, bởi vì cái người đen to đó thật sự lực lưỡng đến mức đáng sợ. Nếu như mình bị bắt đi lần nữa, vậy thì cha của gã ta sẽ điên lên mất. Vả lại, Ô Lăng Ảnh cũng khiến gã ta cảm thấy sợ hãi, không thể không nghe theo lời anh ta, gã ta gật đầu rồi vội vàng dẫn mấy tên vệ sĩ rút lui.

Ô Lăng Ảnh nhìn về phía hai người Nam Cung Diệp, nói: “Hỏa Thần, Tarzan, các cậu muốn giết tôi?”

Nam Cung Diệp nhún vai, nói: “Nói đúng rồi. Ai bảo Satan không thể ra tay được chứ, tôi chỉ có thể lấy mạng của anh thôi!”

Tarzan giãn gân cốt, phát ra tiếng vang “răng rắc, răng rắc”: “Cậu chủ, một mình tôi có thể xử lý hắn!”

Ô Lăng Ảnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Mặc dù Tarzan cậu rất mạnh, nhưng đối thủ của tôi không phải là cậu. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy được vì sao một mình tôi lại dám đối mặt với hai người các cậu?” Trong lúc nói chuyện, có không dưới mười sợi dây mỏng bay ra, trực tiếp trói Tarzan lại: “Ha ha, hôm nay hai người đến chịu chết đúng không?”

Tarzan nghiến răng, bởi vì anh ta phát hiện, căn bản là không giãy ra được. Nam Cung Diệp nhíu mày nói: “Tarzan, đừng giãy giụa nữa, đây là dây câu, động tác của anh càng lớn, nó sẽ càng rút chặt hơn. Đợi xử lý Ô Ưng xong, tôi sẽ nghĩ cách cứu anh ra!”

“Ừm!” Tarzan im lặng đứng tại chỗ. Lúc này, có thể lờ mờ thấy chỗ dây câu đang ghìm trên người anh ta đã bắt đầu chảy máu, dây câu sắp ghìm cứng xương cốt của anh ta.

“Hỏa Thần, tôi thừa nhận kỹ thuật dùng súng của cậu rất lợi hại, nhưng đánh giáp lá cà thì cậu vẫn còn kém một chút!” Ô Lăng Ảnh nói.

Nam Cung Diệp cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy anh cứ thử đi rồi biết!”

“Tôi không muốn giết các cậu!” Ô Lăng Ảnh đột nhiên nói, lập tức làm ra tư thế muốn đi.

Nhưng, Nam Cung Diệp lập tức chặn đường anh ta lại, cười lạnh, nói: “Nhưng tôi lại muốn giết anh!”

Ô Lăng Ảnh cau mày, sát khí trên người ùa đến. Giống như chính anh ta đã nói, anh ta còn mạnh hơn Trương Húc Đông của hiện tại một chút. Anh ta nói một cách nghiêm túc: “Nếu cậu đã cố chấp muốn chịu chết, vậy thì tôi sẽ tiễn cậu xuống địa ngục!” Ô Lăng Ảnh cũng không phải là kiểu người dây dưa. Mặc dù bỗng nhiên anh ta không muốn giết hai người Nam Cung Diệp, chỉ cảnh cáo bọn họ một chút, nhưng nếu Hỏa Thần đã muốn liều mạng, vậy anh ta nhất định sẽ giết chết đối phương, để tránh sau này lại tới gây rắc rối.

Lúc Nam Cung Diệp tới thì đã mang quyết tâm phải giết chết Ô Lăng Ảnh. Ban đầu vốn có hai người là anh ta và Tarzan, ít nhất cũng nắm chắc chín phần, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình anh ta, đoán chừng cũng chỉ còn lại bốn phần, rõ ràng là vô cùng khó giải quyết. Hơn nữa, Ô Lăng Ảnh nói không sai, kỹ thuật dùng súng của Nam Cung Diệp cực tốt, nhưng đánh nhau lại kém một chút. Dưới sự cố gắng của bản thân trong mấy năm qua, Ô Lăng Ảnh sớm đã vượt qua Trương Húc Đông rồi.

Sau một nụ cười, lập tức nhìn thấy một khẩu súng ngắm chuẩn vào Ô Lăng Ảnh. Sau khi viên đạn được bắn ra, Nam Cung Diệp lập tức giống như tên rời khỏi dây cung, người cũng xông lên theo, đồng thời trong tay lại cầm vảy ngược của rồng.

“Phát súng nhanh quá?!” Ô Lăng Ảnh cảm thán trong lòng, nhưng lập tức có một thanh phi đao xuất hiện trong tay anh ta. Kế tiếp, thanh đao bắn ra, trực tiếp chém viên đạn thành hai nửa, hai nửa viên đạn bay vụt qua ngoài cánh tay.

Người biết rõ Ô Lăng Ảnh đều biết biết anh ta có bảy thanh phi đao Ô Ưng, sức lực phóng đao có thể so với súng đại bàng sa mạc vàng có lực bay vô cùng nhanh. Ít có ai có thể mạnh ngang anh ta, anh ta đã từng đấu với Ám Dạ Thiên Sứ, cũng có thể kiên trì trong hai mươi chiêu, ngay cả Hắc A cũng khen anh ta là thiên tài trong chiến đấu. Sau này Trương Húc Đông tiến bộ thần tốc, đó là vì có công lao của cha anh, Bạch Sư Vương, nên mới vượt qua Ô Lăng Ảnh. Nhưng Ô Lăng Ảnh sẽ không nể tình, đối mặt với kẻ thù mà anh ta nhận định, anh ta sẽ không hề do dự giết chết.

Nam Cung Diệp đương nhiên biết điều này. Cho nên, nếu như Ô Lăng Ảnh không chết, anh ta sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của Trương Húc Đông, hậu quả khó mà đoán được, lúc nãy Ô Lăng Ảnh đã rút lưỡi dao của anh ta ra rồi.

“Keng! Keng…”

Vũ khí hai người va vào nhau, trước mắt xuất hiện tia lửa dày đặc. Sau khi hai người giao chiến một chiêu, nháy mắt đều tự thối lui về sau. Ô Lăng Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Cậu mạnh hơn trong lời đồn một chút, đáng tiếc lại gặp phải tôi!” Lời vừa dứt, lập tức lại phóng phi đao Ô Ưng ra. Đao đó giống như một con rắn độc, để lại một đường thẳng giữa bầu trời, mạnh mẽ bắn thằng về phía yết hầu của Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp kinh hãi trong lòng. Lúc này, khoảng cách của bọn họ gần hơn lúc nãy nhiều, thanh phi đao đó quả thực bay quá nhanh, khi anh ta đang muốn né đi thì đã không kịp nữa rồi, vô thức nghiêng người một cái, khó khăn né đao đó đi. Cho dù đã né qua, nhưng cổ của anh ta vẫn xuất hiện một vết thương sâu, máu tươi chảy xuống cổ, chảy xuống áo anh ta. Cũng may không cắt đứt động mạch, nếu Nam Cung Diệp không né đi một chút, đoán chừng yết hầu đã bị đâm xuyên rồi.

Sờ máu tươi trên cổ, Nam Cung Diệp đặt trên miệng, khẽ liếm một chút. Tarzan ở bên cạnh bị gói như một cái bánh tét cũng đồng thời thở phào một hơi. Xem ra, nếu hôm nay muốn giết chết Ô Lăng Ảnh là điều không thể rồi, nói không chừng mạng của cậu chủ còn bị đắp vào đó: “Cậu chủ, tôi thấy cứ để anh ta đi đi!”

“Không được!” Lời vừa ra khỏi miệng, Nam Cung Diệp lại vụt nhanh đến. Anh ta là cậu chủ Nam Cung, biệt danh là Hỏa Thần, tự nhiên phải đối đầu với khó khăn, không thể vì đối thủ mạnh mà từ bỏ. Hôm nay Ô Lăng Ảnh không chết thì mình chết.

Ô Lăng Ảnh đương nhiên cũng dùng hết sức đối phó, hiển nhiên là đã quyết định giết người. Cho dù Nam Cung Diệp không muốn đánh tiếp thì cũng đã muộn rồi. Vả lại, sớm muộn gì anh ta đều phải đánh với Trương Húc Đông, hiện tại giải quyết Nam Cung Diệp, thì cũng tương đương với việc giải quyết một rắc rối vô cùng lớn. Quan trọng là anh ta sẽ giết luôn cả Tarzan.

Nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra thì nhanh. Chỉ thấy Ô Lăng Ảnh cũng nghênh chiến, đao Ô Ưng trong tay xẹt qua lồng ngực Nam Cung Diệp bằng một góc độ quỷ dị. Đao Ô Ưng đen kịt như thể có chứa linh tính, trộn lẫn với sát ý mãnh liệt, đó là hơi thở không chết không ngừng.

Nam Cung Diệp biết không cách nào né được, nhưng hình như anh vốn không có ý định né, trực tiếp để lộ trăm ngàn sơ hở trên người, liều mạng dùng vảy ngược của rồng đâm về phía tim Ô Lăng Ảnh. Anh ta ôm ý định cho dù có trực tiếp bị thương nặng hay thậm chí là chết, cũng phải giết chết tên đó.

Nhìn thấy dáng vẻ của Nam Cung Diệp, Ô Lăng Ảnh cũng đoán ra cách đánh của anh ta, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, đó là một loại tự tin tuyệt đối. Nam Cung Diệp muốn chơi chiêu này, nếu như để anh ta thực hiện được, vậy thì Ô Lăng Ảnh không phải là Ô Ưng nữa.

Đột nhiên, Nam Cung Diệp nhìn thấy người Ô Lăng Ảnh lại vặn vẹo giống như bánh quẩy thừng. Động tác quái dị đó lại có thể làm cho anh ta né được đao của Nam Cung Diệp. Còn người Ô Lăng Ảnh lại xoay chuyển như gió lốc, đao Ô Ưng lập tức phá gió mà đi. Nam Cung Diệp đã không kịp kinh ngạc nữa, bởi vì anh ta cảm thấy cái chết đang nhanh chóng đến gần anh ta, muốn tránh đi hoặc rút đao lại đỡ, nhưng đã muộn rồi.

“Cậu chủ!” Tarzan hét lớn một tiếng, dây câu trên người đã giữ chặt xương cốt của anh ta, nhưng bất kể làm thế nào, anh ta cũng phải vùng ra được, cho dù có thể sẽ ghìm chết anh ta. Nhưng, cũng đã quá trễ rồi.

Trên mặt Nam Cung Diệp lộ ra một nụ cười trước khi chết, nói thầm trong lòng: “Satan, thật ngại quá, tôi không phải là đối thủ của anh ta!”

Ngay lúc này, Ô Lăng Ảnh chợt cảm nhận được một tia lạnh lẽo ở đằng sau, đó là sát khí do vũ khí truyền đến. Với sát khí lợi hại như vậy, anh ta biết, nếu như muốn giết chết Nam Cung Diệp, vậy thì kết cục của anh ta cũng sẽ là cái chết. Nhưng anh ta không thể chết, cho nên không chút do dự, trực tiếp từ bỏ tấn công Nam Cung Diệp, chỉ lưu lại một vết thương sâu nửa tấc trên lồng ngực Nam Cung Diệp, rồi lập tức nhảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.