Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 80: Chương 80: Hoàn toàn thay đổi




Trương Húc Đông cử động đôi tay sắp tàn phế của mình, lạnh lùng nhìn Thanh Thanh cười nói: “Cuộc sống mới của tôi kết thúc rồi, mà cuộc sống mới của cô vừa mới bắt đầu thôi. Cô đừng quên lời tôi đã nói, sau này cô phải cẩn thận đấy!”

Cục trưởng Từ đạp cửa đi vào, nhìn thấy Vũ Man Tử liền nói: “Được lắm Vũ Man Tử, lần này xem như anh lợi hại. Để chúng tôi chống mắt nhìn xem!”

Vũ Man Tử là nhân vật nào cơ chứ, ông ta đương nhiên sẽ không sợ một cục trưởng nhỏ thế này. Ông ta quan sát Thanh Thanh thật cẩn thận, sau đó nói: “Tôi cũng đã là người trên 50 tuổi rồi, không muốn nói chuyện cùng với cảnh sát các ông làm gì. Nhưng mà, nữ cảnh sát này hình như đã chọc đến người anh em của tôi. Bọn họ lại là những người trẻ tuổi nóng tính, có chút chuyện bất ngờ xảy ra đấy, ông tự xem mà làm!”

Sắc mặt của cục trưởng Từ sa sầm xuống, tức giận nói: “Anh đang uy hiếp cảnh sát sao? Có tin tôi sẽ bắt ông lại không hả?”

Vũ Man Tử bật cười, đáp: “Anh còn muốn bắt tôi nữa à? Vậy trước hết ông nhớ tìm một lý do chính đáng nhé. Còn có ông nhất định phải thông qua luật sư của tôi. Tôi với ông không có chuyện gì đáng để nói với nhau cả!” Nói xong, ông ta móc ra một tấm danh thiếp, sau đó nhẹ nhàng buông ra. Danh thiếp rơi trên mặt đất, nhóm người Trương Húc Đông cũng rời đi.

Ác Quỷ cùng Chu Đại Thánh đưa Trương Húc Đông ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe, Vũ Man Tử trực tiếp ném một chai nước tới, nói: “Uống nước trước đi, dáng vẻ bây giờ của cậu trông giống như quỷ vậy!”

Trương Húc Đông không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh đã khát đến mức đòi mạng rồi, trực tiếp cầm lấy chai nước uống ừng ực một hơi cạn sạch. Sau đó ném chai nước ra ngoài cửa sổ, mắng: “Mẹ nó, nữ cảnh sát đó, nếu ông đây không giết chết cô ta, sau này tôi không lăn lộn trong giới này nữa!”

Vũ Man Tử vỗ vai Trương Húc Đông nói: “Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cậu về nghỉ ngơi trước đi, để bọn họ từ từ nói cho cậu biết. Thành phố Ngọc bây giờ đã đổi vận rồi!”

Lúc ấy Trương Húc Đông căn bản không biết lời này của ông ta có ý gì. Mà lúc trở về căn nhà thông tầng, anh không chào hỏi bất kỳ người nào cả, chỉ đơn giản là ăn rồi ngủ. Vì phòng ngừa những cảnh sát kia, anh đã suốt bảy ngày không ngủ rồi, bây giờ phải ngủ bù lại.

Anh ngủ từ mười giờ sáng hôm đó, mãi đến mười giờ tối Trương Húc Đông mới tỉnh lại một lần ăn cơm, sau đó lại tiếp tục đi ngủ. Đợi đến lúc anh hoàn toàn cảm thấy ngủ đủ, đã là 6 giờ tối ngày hôm sau. Trong biệt thự chỉ còn những thành viên của tổ chức Sát Thiên.

Nâng cơ thể mệt mỏi ngồi lên ghế sa lon, anh đã 9 ngày không hút thuốc rồi. Nhóm Đỗ Phong thấy Trương Húc Đông bước tới, cũng không chơi đùa nữa, tắt tivi đến hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trương Húc Đông nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo bọn họ trước mắt đừng hỏi, anh vẫn thấy hơi buồn nôn, bèn hỏi bọn họ: “Vũ Man Tử nói thành phố Ngọc đã đổi vận là thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra? Các cậu nói thử tôi nghe xem!”

Đỗ Phong vươn vai, đá vào Diêm Chí Phi, nói: “Lão Diêm, cậu nói cho anh Đông nghe đi!”

Thông qua lời kể của Diêm Chí Phi, Trương Húc Đông mới hiểu ra tại sao Vũ Man Tử lại nói thành phố Ngọc đã đổi vận. Thêm vào đó những lời này ông ta nói trông hết sức nhẹ nhàng, giống như đây không phải thay đổi lớn của thành phố này vậy. Thực chất đã xảy ra một trận biến hóa long trời lở đất. Nguồn gốc của sự việc là vì Thanh Long Hội cùng Bảo Long Môi xảy ra một trận chiến quyết liệt. Trận chiến này nhằm cố định vị trí của hai bang phái lớn này.

Kết quả là Thanh Long Hội thua, Bảo Long Môi trở thành bá chủ số một của thành phố Ngọc. Trong lúc nhất thời, Thanh Long Hội rút khỏi thành phố Ngọc. Hồng Môn tiếp tục im lặng không lên tiếng mà theo Thanh Long Hội rút ra khỏi đây. Bảo Long Môn lập tức đại tu lại tất cả giới Hắc Đạo ở thành phố Ngọc này. Phục tùng Bảo Long Môn thì sống, đối nghịch bọn họ thì chết.

“Quyền khống chế giới Hắc Đạo!” Đỗ Phong thở dài nói: “Năm đó cha em cũng đã giành được quyền kiểm soát giới Hắc Đạo trước khi thống nhất phương bắc, chiến trường lớn tiếp theo sẽ không ở thành phố Ngọc nữa mà là ở thành phố Tương Dương phía nam!”

Tivi lại được bật một lần nữa, Đỗ Phong dùng điều khiển từ xa tìm kiếm thành phố Tương Dương này. Những từ đầu tiên đập vào mắt Trương Húc Đông là: Thành phố đầu tiên của Trung Quốc, Tương Dương kiên cố, khu vực giao tranh của những nhà quân sự.”

Trương Húc Đông híp mắt phân tích, Hồng Môn đang ở phương Nam, Thanh Long Hội cũng rút về phía Nam, chắc chắn Hồng Môn sẽ ngấm ngầm ủng hộ Thanh Long Hội. Môn phái này thực lực tương đương với cường quốc nước M. Bọn họ nhìn sự hỗn loạn của các quốc gia khác, nhân cơ hội đó kiếm chát lợi ích. Dĩ nhiên Hồng Môn này cũng không muốn có bang phái nào vượt qua thế lực của bọn họ cả. Bọn họ đang chơi đùa với tất cả các bang hội mà thôi.

Tuy nhiên Trương Húc Đông cảm thấy mọi chuyện xảy ra ở thành phố Ngọc này như thế này cũng xem như là tốt. Qua một thời gian nữa có lẽ anh sẽ đưa người đến Tương Dương. Tuy nhiên lần này anh cảm thấy có lẽ không cần phải bắt đầu từ một tên đàn em nữa. Ba bang hội lớn chắc chắn sẽ tỏ rõ thái độ. Anh không cần phải làm đàn em của bang Mã nữa, mà là lấy thân phận lão đại của Long Môn đi.

Ba ngày sau, các bang hội lớn tổ chức họp. Lần này không chỉ là các băng nhóm ở vùng ngoại ô phía tây, mà ngoại trừ Hồng Môn, Bảo Long Môn cùng Thanh Long Hội không đến ra thì tất cả các bang hội khác đều đến. Tất nhiên bốn khu vực lớn của thành phố cộng lại cũng chưa đến 10 bang hội. Vẫn là số bang hội ở Tây giao nhiều nhất, trước sau cộng lại cũng hơn 120 nhóm nhỏ, do ba bang phái lớn cầm đầu.

Lần này cãi vã này càng nghiêm trọng hơn, nhưng mục tiêu đều là nhất trí. Tất cả các bang hội thành lập liên minh đối đầu với Bảo Long Môn. Vũ Man Tử đảm nhiệm vai trò bang chủ liên minh một trăm băng nhóm lớn nhỏ lại với nhau. Khâu Vân của Bang Vân Hỏa là phó bang chủ. Trương Húc Đông của Long Bang đảm nhiệm vai trò tiên phong. Mà bang Tam Hợp căn bản không tham gia, bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã quy phục Bảo Long Môn rồi.

Về phần tại sao Long Môn đảm nhận vai trò tiên phong là bởi vì Trương Húc Đông đã từng xúi giục Ác Quỷ giết chết đại ca Hạo Quang của Bảo Long Môn. Tuy nhiên Trương Húc Đông cũng không đùn đẩy, cho dù tất cả mọi người không có ai chống lại Bảo Long Môn thì anh nhất định cũng phải ra tay.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Húc Đông gọi điện thoại cho Tần Vũ, Tần Vũ thở dài nói về tình hình lần này. Bởi vì ông ta không ngờ người giúp đỡ Bảo Long Môn không phải là Vũ Môn mà là bang Tam Hợp. Bang hội này ẩn nấp quá sâu, lần này tất cả những tin tình báo của Thanh Long Hội đều không chính xác nên sự việc mới thất bại.

Trong những ngày tiếp theo, Trương Húc Đông vẫn luôn chỉ huy Long Bang chiến đấu với thế lực di động của Bảo Long Môn. May mắn là Bảo Long Môn đã chuyển mục tiêu sang Tương Dương, chỉ giữ lại vài người ở lại. Một 100 băng nhóm liên minh cũng không chiếm được nhiều lợi ích gì, nhưng bởi vì bọn không chỉ là một đám người hỗn tạp, mà hơn nữa trong lòng mỗi người đều mang theo ý nghĩ xấu xa, chỗ nào không thấy lợi lộc gì sẽ không ra tay. Cho nên khắp nơi miễn cưỡng xem như là huề.

Tần Vũ bảo Trương Húc Đông tạm thời trước mắt không nên manh động. Bởi vì tình hình của Tương Dương cũng khá hỗn loạn, nên dặn anh trước mắt cứ ở lại thành phố Ngọc để xem tình hình thế nào. Vì vậy, sau khi chiến đấu được vài ngày, Trương Húc Đông cũng cảm thấy buồn chán. Không ai giúp được ai cả nên đành giao việc lại cho Ác Quỷ, còn mình trở về tiếp tục làm một sinh viên giỏi ở học viện.

Tháng 12, thời tiết trở lạnh, chưa đầy một tháng nữa các trường đại học sẽ bắt đầu thi, sau đó là nghỉ lễ. Cho nên khoảng thời gian này quản lý vô cùng lỏng lẻo. Học tập đang bước vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, hầu hết những ngày này mọi người đều biến mất dạng từ vài ngày đến nửa tháng. Vì vậy khi Trương Húc Đông trở lại trường kỹ thuật, chủ nhiệm khoa nói chuyện với Trương Húc Đông một chút về quy định vắng nghỉ của trường. Cổ vũ Trương Húc Đông cố gắng học tập cho xong.

Lúc Trương Húc Đông rời khỏi văn phòng, liền bị Lý Tiểu Bác phát hiện. Người này kéo Trương Húc Đông ra, nói: “Mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Tiết Hiểu Hiểu sắp điên lên vì anh rồi đấy!”

Trương Húc Đông hoàn toàn không biết chuyện này, hơn nữa hai người Trần Uy và Trương Nhất Đao bây giờ căn bản cũng không có đi học nữa. Vì vậy chuyện ở học viện anh không hề biết tin tức gì cả, anh hỏi: “Cô ấy sao vậy?”

Lý Tiểu Bác nói: “Anh tự mình đi xem đi, tôi không thể tả nổi đâu. Tôi nghe nói anh trở lại nên mới chạy đến đây báo tin cho anh. Hai người các anh gần đây có phải có xích mích gì không đấy?”

“Được rồi, cảm ơn người anh em, có thời gian thì cùng ăn cơm nhé, tôi đi xem thử một chút!” Trương Húc Đông nện vào ngực Lý Tiểu Bác một cái, sau đó nhanh chóng trở về lớp. Không biết cô nhóc này xảy ra chuyện gì nữa, một tháng trước còn hận đến muốn sống muốn chết, bây giờ sao lại phát điên rồi. Đúng là phụ nữ thật khó hiểu mà!”

Chuông vào lớp vang lên lần thứ hai, dọc đường Trương Húc Đông nhìn thấy có rất nhiều cặp đôi đang thân mật trong sân trường thì cảm thấy Tiết Hiểu Hiểu cũng dễ thương hẳn lên. Hơn nữa cô ấy còn ghen tuông vì anh, điều đó cho thấy Tiết Hiểu Hiểu thật sự yêu anh đấy chứ. Thêm vào đó người bạn gái đầu tiên không thể cứ như vậy mà tùy tiện vứt bỏ được, sau này có thể sẽ hối hận thì sao.

Vào đến cửa lớp, nói thật Trương Húc Đông không hề muốn vào lớp chút nào. Anh bắt đầu quan sát bên trong. Một thầy giáo trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng trên lớp giảng lý thuyết, thường ngày đến lớp Trương Húc Đông đều tự đọc sách, nên hiển nhiên anh cũng không phát hiện trên cánh cửa sổ có người đang nhìn mình.

Trương Húc Đông châm một điếu thuốc, nhất thời không biết nên nói gì với Tiết Hiểu Hiểu. Tuy nhiên rất nhanh anh đã thấy Tiết Hiểu Hiểu đang ngồi tại chỗ của mình viết thứ gì đó. Một tháng không gặp mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên tái nhợt, trông vô cùng thê thảm đáng thương khiến người ta không khỏi đau lòng.

Vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, Trương Húc Đông đang chuẩn bị gõ cửa đi vào thì lúc này sau lưng bỗng xuất hiện một vài sinh viên mặc đồ thể thao. Trên ngực trái của bọn họ viết chữ “Trung”, trên ngực phải viết chữ “Hoa“. Dáng vẻ vô cùng yêu nước, dẫn đầu là một người đầu trọc.

“Ồ, lại có người đến đây cua người đẹp trước chúng ta sao!” Tên đầu trọc kia trực tiếp đặt tay lên vai Trương Húc Đông, dáng vẻ vô cùng thân thiện. Mà Trương Húc Đông thề rằng sẽ anh không hề quen biết một người qua đường như vậy.

“Bỏ tay ra!” Trương Húc Đông trực tiếp đưa tay đẩy ra, sắc mặt của tên đầu trọc nhất thời trở nên khó coi.

ia sắc mặt đột nhiên lộ ra vẻ xấu xa.

“Mẹ nó, tên nhãi này là ai vậy? Sao ngay cả lão đại xuất chúng của Bang Tây Bắc mà cũng không nhận ra hả?” Những sinh viên sau lưng tên kia trông có vẻ như muốn ra tay đánh Trương Húc Đông. Tuy nhiên Trác Việt kia lại ngăn cản, cậu ta nói: “Đừng làm loạn, có thể là người ta vừa mới chuyển đến đây nên không biết tôi!”

Thành thật mà nói, khi Trác Việt ngăn người lại dùng cùi chỏ đánh Trương Húc Đông, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuy nhiên vừa nhìn thấy Tiết Tiểu Tiểu trong lớp, anh lập tức cảm thấy mình không thể gây chuyện được, nếu không lần gặp mặt này sẽ không còn hoàn mỹ nữa.

Trương Húc Đông bắt đầu có chút hoài nghi, không biết có phải mình mắc bệnh thần kinh hay không. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ lại thì chắc chắn không phải, đoán chừng do phải làm quá nhiều việc, tiếp xúc với nhiều loại người nên khi thì trở nên tự cao, khi thì lại trở thành một tên lưu manh.

“Em Tiết, buổi trưa hôm nay có rảnh không? Nếu không có thời gian thì anh Trác Việt mời em ăn Haagen-Dazs nhé!” Trác Việt kia mặc kệ có phải là giờ học hay không, trực tiếp đẩy cửa ra, bỉ ổi hỏi.

Tiết Hiểu Hiểu theo bản năng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang theo biểu cảm chán ghét. Tuy nhiên sau đó sắc mặt cô ấy lại biến đổi, lộ ra một nụ cười vui vẻ, làm cho Trác Việt kinh ngạc, nói: “Mẹ nó, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.