Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 99: Chương 99: Khúc nhạc dạo của cuộc chiến




Toàn bộ khu ngoại ô phía tây đã bị đóng cửa đêm nay, bởi vì không có người canh gác nào ở đó cả. Tất cả hơn 2000 anh em của Long Bang, người nào người nấy cầm theo mã tấu, gậy sắt đứng xung quanh quán bar Ba Na Lạp. Trương Húc Đông đang đứng trên tầng thượng, cầm micro hỏi: “Các anh em, đã chuẩn bị xong cả chưa?”

“Vâng, thưa anh Đông, chúng tôi đã chuẩn bị xong!” Tiếng nói của hơn hai nghìn người vang dội khắp vùng ngoại ô phía Tây.

Mọi sự điều động đều tập trung về ngoại thành Tây Giao, Long Bang chuẩn bị dốc hết toàn lực, bảy mươi chiếc xe vang trực tiếp lên đường. Hôm nay bọn họ cũng không làm gì to tát cả, chỉ là đi tiêu diệt Điêu Bang mà thôi.

Thành phố Ngọc tối nay thực hiện lệnh giới nghiêm, sau 9 giờ tối không cho phép ai ra đường cả. Đặc biệt là người ở khu thành Nam. Thật ra ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra vào tối nay, đó là cuộc đối đầu giữa các vị vua thế giới ngầm. Kẻ nào thắng sẽ lấy được thành phố Ngọc, còn kết quả của kẻ thua cuộc chính là cái chết. Hai băng nhóm lớn muốn bắt đầu một cuộc chiến long tranh hổ đấu.

Sự kiện này không kém gì một quả bom nguyên tử cả, tên tuổi của Long Bang bây giờ đã vượt qua bất kỳ băng đảng nào ở nơi này. Bởi vì bọn họ dám đi khiêu chiến với Lão Điêu lừng danh, đây không phải là chuyện mà người thường dám làm. Vì vậy tên tuổi của Trương Húc Đông đã bắt đầu trở nên vang danh. Những người trong thế giới này ai cũng cảm thấy tự hào khi gia nhập Long Bang, đi theo Trương Húc Đông.

“Nghe nói tên nhóc này là vì một người anh em nên mới làm vậy đấy, ông tin không?” Một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi hỏi người đàn ông bên cạnh.

“Tôi không tin. Nhưng mà nếu cậu ta muốn thách đấu với lão Điêu, tôi rất chờ mong đấy. Chúng ta đều biết ở Điêu Bang có không ít nhân vật lợi hại, để xem thử tên nhóc này cùng đám đàn em của cậu ta có thể làm được gì!”

“Cho nên ấy mà, cho dù Tiểu Đông kia là lão đại, tôi cũng muốn đi giúp cậu ta một tay, dẫu sao cậu ta cũng còn quá trẻ!”

“Lão A, Tiểu Đông người ta cùng Điêu Bang quyết chiến đánh nhau, là bởi vì Điêu Bang giết chết người của cậu ta. Còn nhóm lính đánh thuê của chúng ta đột nhiên xuất hiện như vậy thì làm thế nào đây? Chuyện này không hợp với quy củ đâu!”

“Cái gì mà hợp quy củ với không chứ, lính đánh thuê của chúng ta được trả tiền để làm việc. Vậy chúng ta cứ nói với Tiểu Đông trả cho mỗi người chúng ta 100.000 tệ, thuê 50 người của ta hỗ trợ. 500.000 tệ cũng không phải ít mà!”

“Cái đó..... Số tiền đó thậm chí còn không đủ để thuê giết một người nữa mà?”

“Tôi là lão đại của ZO hay là ông hả? Hơn nữa không phải nói tay của Ác Quỷ đã bị chặt mất hai ngón sao? Hừ, được lắm, dám động vào người của ZO chúng ta, cho dù có là Thiên Hoàng của Nhật Bản cũng không được. 100.000 tệ đấy, ông có dám đi không?”

“Haha... Một tệ cũng được! Không ngờ Trung Quốc lại tuyệt vời như vậy, còn tốt hơn ở Israel của chúng ta ấy chứ!” Những người đàn ông ở phía sau kêu lên, tất cả đều mặc đồng phục rằn ri màu xám tro, trang bị vũ khí đầy đủ. Tuy nhiên bọn họ không mang theo súng, thay vào đó là cây đao lưỡi liềm Nepal lớn, sáng bóng.

Bảy mươi xe chiếc xe vừa mới khởi hành đã thấy phía xa có không dưới 200 người trẻ tuổi tay cầm vũ khí, đang đứng hút thuốc lá. Trần Uy của đội tiên phong không biết đang hô hào gì đó phía trước, trông dáng vẻ như sắp đánh nhau vậy.

Trương Húc Đông cho xe chạy tới, khi nhìn thấy tên cầm đầu dám chặn đường 2.000 người bọn họ, lập tức nở một nụ cười vui vẻ. Anh bước xuống xe ôm lấy người đàn ông có hơi phát tướng kia, nói: “Mẹ kiếp, không ngờ ông cũng đến đấy!”

Những người này là ai? Băng nhóm duy nhất ở Tây Giao này không quy thuận Long Bang. Có một chuyện không ai biết là, Trương Húc Đông đã giao lão Mã cho Bá Vương xử trí, kết quả hai người bọn họ cười nói gì đó với nhau. Mà bang Mã bây giờ cũng quy thuận thủ hạ của Bá Vương, do Khô Lâu lãnh đạo. Bang phái mới này được gọi là Bang Bá Vương, cái tên quê mùa đến không thể quê mùa hơn được nữa.

Cho nên người ôm Trương Húc Đông không ai khác chính là Khô Lâu, người này ngoại trừ mập ra thì không có gì thay đổi cả. Trên cổ vẫn đeo dây chuyền như sợi xích chó quanh cổ, có một cái đầu lâu lớn rất nổi bật. Ông ta đấm vào người Trương Húc Đông một cái, mắng: “Mẹ kiếp, tên nhóc nhà cậu có phải không biết suy tính không đấy, chuyện lớn như vậy mà cũng không biết nói một tiếng sao?”

Trương Húc Đông cười khổ đáp: “Dù sao ở bên kia cũng có gần 4000 người, tôi đây là đang sống mái một trận, không muốn liên lụy đến các ông. Bá Vương gần đây thế nào rồi?”

“Ha ha, hiếm khi thấy tên nhóc này còn nhớ tới tôi đấy!” Lúc này Bá Vương mới lững thững đi ra khỏi đám người sau lưng.

“Ối, ông... Bá Vương, sao ông cũng tới đây vậy!” Trương Húc Đông vốn dĩ đã rất vui mừng nhìn Khô Lâu, nhưng không ngờ tới Bá Vương lại cũng ở đây. Chuyện này khiến Trương Húc Đông có hơi khó mà tin vào mắt của mình được.

“Tên nhóc nhà cậu cho rằng tôi mỗi ngày chỉ đánh bài thôi đấy à? Tôi là Bá Vương mà, nếu các cậu không định ra tay thì tôi vẫn cho rằng tôi là địa chủ ở đây ấy chứ!” Bá Vương vỗ vào vai Trương Húc Đông, nói: “Tôi thật sự không nhìn lầm người mà, uy danh của Lão Điêu đã đủ rồi, bây giờ đã đến lúc người trẻ các cậu chiếm lĩnh thiên hạ này!”

“Bá Vương à, người anh em tôi đây không biết nói gì nữa cả!”

Khô Lâu bật cười nói: “Chúng ta còn nói cái rắm gì nữa. À đúng rồi, gần đây lão Mã bị nhiễm độc đường tiết niệu, chắc là không qua khỏi. Ông ấy nhờ tôi nói lại với cậu, ông ấy sẽ cố gắng cầm cự cho đến khi nhìn thấy cậu chiếm được thành phố Ngọc này!”

“Mẹ nó, nghiêm trọng vậy sao?”

“Cậu cũng biết ông ta rồi, ông già này mỗi ngày cũng phải cần đến mấy cái bô ấy chứ, mắc bệnh này cũng là điều dễ hiểu!”

Trương Húc Đông bất đắc dĩ gật đầu nói: “Làm việc trước đã, đợi tôi thắng lợi trở về sẽ đến thăm ông ấy sau!”

“Lão đại, phía sau có người đến!” Đám đàn em ở sau lưng cao giọng hét lên, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lại.

“Chết tiệt, không phải là người của Điêu Bang đấy chứ?” Khô Lâu cau mày hỏi.

“Không giống lắm!” Trương Húc Đông ngẩng đầu nhìn lại, thấy năm chiếc xe tải lớn, dạt 70 chiếc xe van kia ra đi về phía bên này. Trên xe đầy ắp người, trông có vẻ không phải là nông dân hay công nhân gì. Những người này mặt mũi dữ tợn, mà người đi phía trước lại hung dữ nhất, hình như đó là Hầu Tử. Cậu ta nhảy tót lên đầu xe tải, mắng: “Đại Đông, con mẹ nó bà nội nhà anh, sao anh không gọi cho chúng tôi hả?”

“Hóa ra là người của Vũ Môn!” Trương Húc Đông lập tức nói mọi người thu vũ khí lại, nói: “Bọn họ là người của chúng ta, cất đồ đi!”

“Mẹ kiếp!” Chu Đại Thánh trực tiếp nhảy từ trên cao xuống, chỉ vào lỗ mũi Trương Húc Đông mắng. Nhưng Trương Húc Đông lại cướp mất lời của cậu ta, nói: “Có phải muốn nói ông đây tại sao lại không gọi cho các cậu? Đầu óc không biết suy nghĩ phải không?”

Sắc mặt của Chu Đại Thánh lập tức thay đổi, đáp: “Mẹ kiếp, anh là giun đũa trong bụng tôi đấy à?” Cậu ta dừng lại một chút, nói tiếp: “Thật ra là tôi tới để gặp chiến thần Hắc Hùng của chúng tôi ấy mà. Người này mấy tháng rồi còn chưa chịu về, lão đại của chúng tôi sợ anh ta vui quên lối về rồi chứ!”

“Cút đi cho ông!” Trương Húc Đông ném cho cậu ta một điếu thuốc, nói: “Vũ Môn chỉ có người của cậu thôi sao?”

Chu Đại Thánh hút một điếu thuốc nói: “Đây chỉ là người của Đường Khẩu tôi, người của anh Hùng bây giờ do chị Phương mang. Chị ấy sẽ đến sau, chúng ta không cần phải đợi làm gì. À đúng rồi, đứng nói tôi gọi chị ấy là chị Phương đấy, chị ấy sẽ giết tôi mất. Còn hai tên Đao Tử và Vũ Cực kia thì tôi không hòa hợp với bọn họ, không biết bọn họ có tới không!”

“Ồ, Vũ Môn bây giờ cũng đủ loạn nhỉ!” Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói.

“Vũ Mẫn Tử không biết chuyện này, tôi lặng lẽ dẫn người ra ngoài, cũng chỉ có thể đem theo 500 người này. Ít nhiều cũng coi như có thành ý nhỉ, để xem anh em chúng ta sống mái một trận không uổng công thế nào!”

Trương Húc Đông tạ ơn tám đời tổ tiên nhà cậu ta ấy chứ. Lão già Vũ Man Tử này là một con cáo già. Nếu như Long Bang thắng thì ông ta xem như có công lớn, còn nếu thua thì chắc chắn Chu Đại Thánh sẽ trở thành vật tế thần. Sau đó ông ta sẽ tới cửa xin lỗi Lão Điêu, nói rằng đàn em của ông ta không hiểu chuyện, để cho Lão Điêu xử lý Chu Đại Thánh, ông ta vô tội vân vân mây mây.

Có thêm Bá Vương cùng Vũ Môn gia nhập, lại tăng thêm tám chín trăm người nữa. Nói cách khác bây giờ miễn cưỡng thì anh cũng có đủ 3000 người. Tuy nhiên Trương Húc Đông cũng phát hiện ra rằng, Vũ Man Tử này không phải là không có đạo đức, 500 người này có lẽ là tinh anh của Vũ Môn. Ai nấy mặt mũi cũng đều bặm trợn, người nào cũng có gan dám đánh dám giết một cách liều mạng cả, không ngại giao con cho bầy sói.

Khi đoàn xe cộ dày đặc tiến vào biên giới phía nam thành phố, lập tức bị không dưới ba nhóm người của Điêu Bang quấy rầy. Tất cả những người này trông rất hung hãn lại dũng mãnh, hơn nữa trong đó còn có một số người Nhật Bản. Đội tiên phong do Trần Uy chỉ huy tổn thất không ít, tuy nhiên Điêu Bang cũng không chiếm được lợi ích gì. Chết không dưới 50 người, hơn 200 người bị thương, tàn phế chạy về.

Thật ra thì đội tiên phong do Trần Uy chỉ huy chỉ có 200 người, sở dĩ bọn họ có thể chống chọi được ba lần công kích là bởi vì trong số đó có một số người đi xe mô tô phân khối lớn, tổng cộng là 50 chiếc. Một người đàn ông trực tiếp tháo mũ bảo hiểm xuống, ngoắc tay với người gần nhất hỏi: “Này, Ám Báo cậu giết được bao nhiêu người rồi?”

Đối diện chính là Ám Báo của Sát Thiên, cậu ta cười nói: “Nhất Đao, tên nhóc nhà cậu thật là. Tôi giết được hai mươi tên rồi đấy nhé, mà tôi tính của cậu thì thấy mới 18 tên thôi. Non hơn rồi!”

“Anh hỏi Huyết Lung Linh xem cô ấy giết được bao nhiêu?”

“Cô ấy còn giết nhiều hơn hai người chúng ta cộng lại nữa!”

Đám người Trương Húc Đông ngồi trong chiếc xe đi ở giữa đoàn xe, anh vén quần áo lên để lộ ra hai khẩu súng lục sáng bóng màu bạc: “Tôi nghĩ bọn họ sẽ không tấn công chúng ta tùy tiện như vậy nên đã sắp xếp người của Sát Thiên bên đó. Nếu không ba đợt tấn công vào đội tiên phong đã bị quét sạch rồi.”

“Người của Đao Bang là những tên tàn bạo, ác nghiệt. Bọn họ đều là người nổi danh giang hồ, muốn chân chính cứng chọi cứng không dễ dàng đối phó như vậy đâu. Tuy nhiên hôm nay coi như bọn họ gặp đối thủ rồi!”

“Huyết Lung Linh đã thu thập tin tức, cô ấy báo cáo cho tôi biết trước rồi. Tôi để cô ấy mang theo Nhất Đao, Ám Báo cùng với hơn mười thành viên Sát Thiên hỗ trợ đội tiên phong. Bọn họ có chừng mực!” Hắc Hoàng nói. Cô ta vẫn mang dáng vẻ của một nữ vương cao cao thượng thượng, quét ánh mắt lạnh lùng qua tất cả những người trong xe, bao gồm cả Trương Húc Đông.

“Vậy thì không có vấn đề gì lớn cả, chúng ta nên đi làm việc của mình thôi!” Trong khi đoàn người tiếp tục đi về phía trước thì Trương Húc Đông và một số đại ca của Long Bang ngồi trên một chiếc xe van đi theo một hướng khác.

“Người của chúng ta chỉ có ba nghìn người, đối mặt với bốn nghìn người của Điêu Bang gần như vẫn không có cơ hội chiến thắng. Chỉ với mấy người chúng ta mà lại muốn tấn công vào sào huyệt của Điêu Bang sao, ai đã nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc này vậy?” Chu Đại Thánh bất đắc dĩ hỏi.

Trần Uy rất ngây thơ chỉ vào tên ngốc đó, chính là Trương Húc Đông. Trương Húc Đông cười ha ha thành tiếng, nói: “Tất cả mọi người đều cảm thấy ngốc, là chuyện không thể nào làm được. Nhưng ông đây không tin đấy. Cho nên mới nói, đây là trò chơi của những kẻ điên!”

Đoàn xe của Long Bang tiếp tục tiến đến, mà người phụ trách chặng đầu tiên là Huyết Ngao cùng với 1000 tên đàn em của Điêu Bang, tất cả đều trang bị đao thép sáng loáng.

“Con mẹ nó, lão đại không phải nói bọn họ chỉ có 2.000 người thôi sao? Ở đây ít nhất cũng là 3.000 người đấy, chết tiệt, tên gián điệp kia nên bị băm vằm ra thôi!” Huyết Ngao bất mãn oán trách, tay ông ta cầm hai thanh mã tấu. Ông ta chỉ tay vào Long Bang khi bọn họ tiến lại gần hơn, hét lên: “Chuẩn bị sẵn sàng cho ông đây! Một bang phái nhỏ mà cũng dám chơi với Điêu Bang sao? Hôm nay bọn tao sẽ sống mái với tụi mày, đừng hòng mơ thoát khỏi đây!”

“Nào, giết một người không lỗ, giết hai người kiếm lời nào!” Không biết là ai rống lên, nhất thời mấy ngàn người trong đám đông bắt đầu xông lên, khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn. Khắp nơi đều là cảnh đánh nhau, đường phố hoàn toàn tan hoang, nơi nào ở đây cũng bùng nổ giao tranh cả.

“Dám đến địa bàn của bọn tao gây chuyện, toàn bộ chém hết cho tao!” Huyết Ngao không hỗ là lão đại của Điêu Bang, ông ta trực tiếp cởi quần áo, để lộ ra hình xăm. Trực tiếp đi lên múa đao chém bay mười mấy đàn em của Long Bang. Người của Điêu Bang thấy đại ca dũng mãnh như vậy, lập tức như ăn phải thuốc tăng lực, điên cuồng tấn công.

Kể từ giờ khắc đó, cuộc chiến vang vọng khắp bầu trời đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.