Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 179: Chương 179: Miệng lưỡi sắc bén




Chỉ là ông ta biết chuyện này vốn không thể nào, nếu không thể làm bạn với người này, thì chi bằng tiêu diệt, ông ta lập tức nói: “Người mà mình thích!”

“Chắc là Tạ chưởng môn đã rất hạnh phúc nhỉ?”

“Cũng không tệ.”

“Cuộc sống hiện giờ như thế nào rồi?”

“Vẫn vậy.”

“Ồ, thế giữa vợ trước và người bây giờ, ông sẽ chọn ai?”

“Nếu bà ấy vẫn còn ở đây, tôi sẽ không cần có lựa chọn nào khác.”

“Ha ha, nói vậy chẳng phải lựa chọn bây giờ chỉ là cực chẳng đã sao?”

“Cậu đi hơi xa rồi đấy.”

Trương Húc Đông cười xòa một tiếng, anh tuyệt đối không chịu nhận là mình đi xa câu chuyện, chỉ hút một hơi xì gà, phả ra làn khói mờ mịt lượn lờ: “Thật ra cả tôi và ông đều biết, có một số việc không thể không làm, có một số việc mình lại vô cùng muốn làm. Không thể không làm là vì chuyện đã đến bước đường cùng rồi, còn những người làm những chuyện mình thật sự muốn, có người quan trọng đến kết quả, có người lại quan trọng quá trình, nếu như chuyện gì cũng tính toán kỹ càng từng ly từng tí một như thế, quá trình còn gì là kích thích? Cuộc sống như thế thì còn gì ý nghĩa?”

Ngừng lại một lúc, Trương Húc Đông lại hỏi: “Tạ chưởng môn này, hôm nay tôi đã cho ông một kích thích rồi đúng chứ?”

Ánh mắt Tạ Hồng Bằng thoáng hiện lên nét cười lạnh, ai thân quen với ông ta cũng hiểu ông ta đang tức giận, nhưng ông ta vẫn thừa nhận rằng suy nghĩ của thằng nhóc Trương Húc Đông này có thể theo kịp mình, xem ra so với trong lời đồn chỉ hơn chứ không hề kém, thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt ông ta đây quả thật có thể là đối thủ số một của Hồng Môn.

“Người trong giới đều sẽ biết, quá trình quá xuất sắc báo hiệu cho một kết quả thảm hại, khi hài lòng với kết quả lại phải trải qua một quá trình đầy cay đắng, cậu muốn chọn loại nào?” Tạ Hồng Bằng hỏi ngược lại.

Trương Húc Đông nhíu mày, anh biết tiếp theo đối phương sẽ phản công như thế nào, lập tức nói: “Ông cũng sẽ cho tôi biết thế nào là bí ẩn và kích thích!” Anh chỉ đơn giản là đổi vị trí “Ông” và “Tôi“.

Tạ Hồng Bằng nghe vậy sững người, ông ta biết lời nói của Trương Húc Đông có chứa hàm ý, chợt cười lên, nói: “Trước kia tôi chỉ nghe qua ‘trân trọng đối phương.’ Vậy nếu phải chọn một trong hai, cậu sẽ chọn như thế nào?”

“Tôi chọn loại thứ ba, quá trình đặc sắc và kết quả viên mãn!”

“Tôi cũng vậy.” Tạ Hồng Bằng dúi điếu xì gà vào tàn thuốc: “Nghe nói trước kia cậu ở Israel, mới về nước đầu năm ngoái thôi nhỉ?”

“Đây cũng không tính là bí mật nhỉ?”

“Vậy tôi sẽ gọi cậu là Satan, dù là tôi không có thờ quỷ thần phương Tây. Cậu có tính toán gì cho tương lai không? Chẳng lẽ cứ đi xuống như thế?”

“Tôi không biết.” Trương Húc Đông cũng không giấu diếm gì: “Chỉ là tôi muốn lá rụng về cội, sinh một trai một gái, hưởng thụ cuộc sống yên bình không cần lo nghĩ cùng gia đình!” Trương Húc Đông nói vậy cũng gần như là từ chối trả lời, vì anh không cần phải nói dự định tương lai của mình ra cho người khác nghe, hơn nữa người ta còn là kẻ địch mạnh nhất.

Tạ Hồng Bằng cũng không hỏi lại, chưa đến năm mươi tuổi đã giữ chức chưởng môn của Hồng Môn suốt sáu năm, tuổi tác gần như đã ngang với nguyên thủ Trung Quốc, tâm tư thâm sâu như những lão cáo già, cho nên ông ta biết rõ có hỏi nữa cũng chẳng ích lợi gì.

“Yêu cầu của cậu rất đơn giản, nhưng một khi đã bước chân lên con đường này, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp. Chỉ có một cách duy nhất là đến một thành phố khác, nếu không e rằng khó mà thực hiện.” Tạ Hồng Bằng nói.

Trương Húc Đông khẽ mỉm cười: “Có lẽ vậy, nhưng lá rụng về cội lại phải rời xa, tôi không cam tâm đâu.”

Những điều nên nói cũng đã nói, người thông minh đều hiểu ẩn ý bên trong. Tạ Hồng Bằng không khỏi thở dài trong lòng, Trương Húc Đông là một người rất khó giải quyết, trong lòng ông ta đã thầm xem Trương Húc Đông chính là đối thủ nặng ký nhất. Nếu đợi đến khi Trương Húc Đông đủ lông đủ cánh, e rằng thắng bại sẽ bất phân.

“Trương Húc Đông, cậu chính là người thông minh nhất, quyết đoán nhất trong lứa tuổi này mà tôi từng thấy, rất ít người có thể đứng trước mặt chưởng môn của Hồng Môn nói chuyện một cách trấn tĩnh như thế, nói thật tôi rất muốn nhận cậu làm anh em!” Tạ Hồng Bằng nói ra những lời từ trong thâm tâm.

“Tạ chưởng môn xem trọng tôi như thế, người của một bang nhóm cỏn con như tôi chịu sao nổi đây!” Trương Húc Đông tỏ rõ bộ dáng của một thế hệ sau mà vẫn giữ đúng mực.

“Cậu cũng về nước hơn một năm rồi, cậu thấy tình hình nước ta hiện giờ như thế nào?” Tạ Hồng Bằng hỏi.

“Dùng một hình ảnh từ thời xa xưa để hình dung, là Chư hầu tranh bá!” Trương Húc Đông trả lời.

Tạ Hồng Bằng chỉ cười mà không nói gì, vì đây không phải câu trả lời mà ông ta mong muốn, ông ta muốn biết Trương Húc Đông nhìn nhận tình hình trong giới như thế nào, xem anh có phân tích ưu nhược của từng nhà được hay không. Nhưng trong lòng ông ta đã khẳng định Trương Húc Đông là một thanh niên trẻ đầy tiềm lực, thậm chí nếu cho anh thêm vài năm phát triển, anh hoàn toàn có thể phân tranh cao thấp cùng với Hồng Môn.

Nhưng ông ta lại suy ngẫm lại cẩn thận lời nói của Trương Húc Đông, thật ra Trương Húc Đông nói khá nhiều, hiện giờ trong giới đã không còn vị vua chân chính, thế nên Hồng Môn nghiễm nhiên trở thành thế lực lớn nhất, có Bảo Long Môn và Thanh Long Hội cản trở nên không có khả năng một mình lộng hành, cộng thêm thế lực lớn nhỏ từ các khu khác, quả đúng là ‘Chư hầu tranh bá.’

“Vậy cậu nói xem Hồng Môn của tôi nên thuộc vị trí nào?” Tạ Hồng Bằng vẫn muốn tìm kiếm một ít sự ủng hộ từ Trương Húc Đông.

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Trương Húc Đông hỏi ngược lại: “Lời tôi nói có ảnh hưởng gì đến Hồng Môn không?”

Tạ Hồng Bằng cười nhạt, lắc đầu.

Trương Húc Đông nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Nếu đã vậy thì dù tôi có nói hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thế cục, ông cần gì phải gài tôi chứ? Nói không chừng lời nói của tôi lại có tác dụng phụ với ông, cuối cùng lại là mất nhiều hơn được.”

Sắc mặt Tạ Hồng Bằng dịu đi một chút, nói: “Nếu có thể thì cậu cứ nói một chút tôi nghe xem.”

Đúng chỗ ngứa rồi, đây chính là điều Trương Húc Đông cần, nhưng anh vẫn vờ suy tư vài phút rồi mới nói: “Các bang phái lớn tranh đoạt, cuối cùng người được hưởng lợi nhất là ai? Tạ chưởng môn không phát hiện rằng một số bang phái nhỏ không ngừng bị các thế lực lớn cắn nuốt, cuối cùng trở thành cuộc tranh đoạt của vài nhà. Khi một thợ săn muốn săn sư tử, cọp, báo và một đám chim muông, lúc nào là thích hợp nhất.”

“Chờ chúng tàn sát lẫn nhau cho đến cuối cùng...” Tạ Hồng Bằng đang nói giữa chừng chợt ngừng lại, lần này ông ta suy ngẫm rất lâu. Thật ra trụ sở chính của Hồng Môn cũng không phải chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, nhưng lời của người thanh niên này nói ra, lại mang một hương vị khác, khiến cho ông ta nghĩ rằng còn có rất nhiều vấn đề cần phải nghĩ đến.

Trương Húc Đông cũng không nhiều lời, anh lấy một điếu thuốc trong túi ra bắt đầu hút, hút rất chậm, gần như toàn bộ điếu thuốc đều do anh tự đốt, anh hiểu rằng một tổ chức hùng mạnh như Hồng Môn chắc chắn phải có rất nhiều cao thủ, bọn họ cũng đã từng cân nhắc đến vấn đề này, họ chỉ vì một kết quả bất đắc dĩ, nhưng quá trình thì sao? Lại sẽ có bao nhiêu anh em hy sinh vì kết cục này? Thế nên Tạ Hồng Bằng mới im lặng lâu đến vậy.

Trước kia Tạ Hồng Bằng căn bản không để Trương Húc Đông cùng Bang Long của anh vào trong mắt. Nhưng mấy lần sau, ông ta biết thanh niên này không phải thứ trong ao. Cho dù bây giờ chưa phải, nhưng tương lai nhất định sẽ như thế. Cho nên kế hoạch của ông ta muốn thu thêm một bang nhóm, chính là Bang Long.

Một lúc lâu sau, Tạ Hồng Bằng ngẩng đầu lên, ba điếu xì gà đã bị ông ta dập tắt, ông ta quay sang nhìn Trương Húc Đông: “Đời người hiếm thấy một tri kỷ!”

Trương Húc Đông chợt bật cười lớn nói: “Tôi có hồng nhan tri kỷ, tôi tin là Tạ chưởng môn cũng không thiếu.”

Tạ Hồng Bằng nghe vậy sững người, ông ta bật cười theo, không khí đối đầu căng thẳng đã bị câu nói đùa của anh đánh vỡ trong nháy mắt, ông ta cười nói: “Mấy ngày nữa tôi phải về Nam Kinh, không biết cậu có hứng thú đến trụ sở chính của Hồng Môn tham quan một chuyến không?”

“Nam Kinh à? Tôi cũng muốn đến đấy bái Khổng Phu Tử, chỉ là không có cơ hội!” Trương Húc Đông cười nói. Anh không biết Tạ Hồng Bằng có ý gì, nhưng chỉ biết chắc rằng đối phương sẽ không giở thủ đoạn. Thân là chưởng môn nhân của Hồng Môn, dựa vào thực lực hiện giờ của mình, anh hack IMEI cũng là điều cần thiết, dù có mâu thuẫn với Hồng Môn của sẽ không đến mức nào.

Cho nên Trương Húc Đông dám khẳng định Tạ Hồng Bằng đang chìa cành ô liu cho mình, dù hoàn toàn không hẳn là thế, nhưng cũng phần nào có ý này.

“Vậy bao giờ đi tôi sẽ báo cậu sau.” Tạ Hồng Bằng nói.

“Đến địa bàn của ông rồi, liệu ông có quên không mời tôi ăn cơm không đấy?” Trương Húc Đông nói, miệng cười nhẹ.

“Tôi có kinh phí hoạt động, chỉ cần chuyển sang cho tôi là được.” Dừng một chút, anh nói: “Tạ chưởng môn, giờ cũng không còn sớm nữa, không phải ông định cho bọn tôi qua đêm ở đây đấy chứ?”

“Để tôi tiễn cậu!” Tạ Hồng Bằng lập tức đứng dậy.

“Phải rồi, tôi bị gia tộc Đông phương coi là cái gai trong mắt, có phải ông nên cho tôi một câu trả lời trước không nhỉ? Tự nhiên bị chụp mũ thế này không thoải mái đâu.”

“Bốp bốp!” Tạ Hồng Bằng vỗ tay hai cái, cánh cửa bị ai đó đẩy vào, ánh mắt ông ta dời về phía Trương Húc Đông, nói: “Thật ra việc này cậu tìm nhầm người rồi, mặc dù tôi biết ai đã giết Đông Phương Long, nhưng không phải là người của Hồng Môn chúng tôi.”

“Ồ? Là ai?” Trương Húc Đông ngạc nhiên nhìn ông ta.

“Là ở vùng đồng bằng đã thuê người, cụ thể là ai thuê tôi cũng không biết, cũng như cậu nghi ngờ Hồng Môn vậy, bất kỳ tổ chức và thế lực nào cũng có thể!” Tạ Hồng Bằng tiễn Trương Húc Đông ra cửa, nói: “Nhưng tôi biết người kế tiếp có thể sẽ là cậu.”

“Đây cũng là lý do tôi đến đây.” Trương Húc Đông cười một tiếng. Bỗng dưng tầm nhìn của anh vô tình quét qua một chấm đỏ trên lầu cao, vẻ mặt lập tức cứng lại, bằng kinh nghiệm làm lính đánh thuê nhiều năm, anh chắc chắn đây chính là laser của súng bắn tỉa, anh định tránh ngay lập tức.

Nhưng rồi anh lại phát hiện thấy chỗ không đúng, bởi vì chấm đỏ đang nhắm ngay ngực Tạ Hồng Bằng: “Cẩn thận!” Trương Húc Đông lập tức phản ứng kịp thời, có người muốn sát hại Tạ Hồng Bằng, não anh hoạt động nhanh hết mức, nếu như mình ở ngay hiện trường chưởng môn của Hồng Môn bị sát hại, vậy anh cũng khó mà thoát nổi, thêm chuyện của Đông Phương Long, e rằng hắc bạch lưỡng đạo đều không còn chỗ cho anh dung thân mất. Anh hét lớn một tiếng, đẩy Tạ Hồng Bằng ngã nhào xuống đất.

Tạ Hồng Bằng vốn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên ông ta nghe một tiếng đạn bắn “Ầm” xuyên thẳng vào cửa biệt thự. Lòng Tạ Hồng Bằng dấy lên cơn phẫn nộ, nếu vừa rồi Trương Húc Đông không phản ứng nhanh, chỉ sợ hôm nay ông ta đã lành ít dữ nhiều rồi.

“Ở bên kia!” Trương Húc Đông chỉ ở một tầng lầu phía xa hô lên.

Tên sát thủ đã sớm biến đâu mất hút, một giây sau đã lộ đầu lấp ló, hình như đang chuẩn bị hành động, nhưng thấy ánh mắt dưới ánh đèn của Trương Húc Đông lại rụt vào, không dám ló đầu ra thêm nữa. Tạ Hồng Bằng không hổ là Tạ chưởng môn, không chút sợ sệt nào, ông ta nhanh chóng gọi thuộc hạ: “Mau bắt tên sát thủ kia về đây cho tôi!”

“Dạ!” Trong nháy mắt, sáu tên thuộc hạ ôm súng vọt đến tòa cao ốc nọ.

Ánh mắt Trương Húc Đông vẫn dính chặt lên tòa cao ốc ấy, theo phán đoán của anh, viên đạn kia hẳn không hề nhắm đến Tạ Hồng Bằng, mà là mình. Mới đó mà đã cho người đến ám sát mình rồi, nhưng kéo theo Tạ Hồng Bằng thì không hay lắm. Nhưng bên phía tấn công hình như chỉ có một người, dù có để kẻ ám sát ra tay xác suất thành công vẫn không lớn. Nếu người này có thể theo anh đến tận đây, như vậy hắn khác hẳn những người kia, đây mới thật sự là cao thủ theo dõi kiêm ám sát.

Cho nên Trương Húc Đông biết dù có người đến, đối phương cũng đã sớm chuẩn bị đường lui. Chẳng qua cũng chỉ như giỏ trúc đựng nước, mọi thứ công cốc, nếu không sáu cao thủ Hồng Môn cũng đã đủ trị đám lính đánh thuê Đồng bằng.

“Tạ chưởng môn không sao chứ?” Trương Húc Đông hỏi.

Tạ Hồng Bằng lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn bên kia chằm chằm, hiển nhiên vẫn còn suy nghĩ xem rốt cuộc là sát thủ do ai phái đến, Bảo Long Môn hay Thanh Long Hội?

Tuy rằng Trương Húc Đông đoán rằng mục tiêu của đối phương là mình, nhưng vẫn chưa dám chắc nên anh đã đưa mắt sang chỗ khác. Cứ cho là anh biết mình là mục tiêu của đối phương, nhưng vẫn cứ nghĩ sẽ kéo Tạ Hồng Bằng vào được, nói không chừng còn có thể dời sự chú ý của gia tộc Đông Phương.

Nhưng anh cũng không dám chủ quan, tuy nói lính đánh thuê đồng bằng kém hơn ZO, Reynolds, nhưng cũng không dễ đối phó như vậy, dẫu sao cũng không giống như đi một mình, nói không chừng còn có mấy nhóm. Nếu quả thật nhắm đến anh, như vậy anh phải chuẩn bị cho thật tốt, mặc dù có Thiên Sát ngay bên người, nhưng ảnh hưởng quá nhiều người, vì vậy bắt người của nhóm lính đánh thuê của vùng đồng bằng là ưu tiên hàng đầu.

Ngay lúc này, Tạ Nam đứng trên lầu nghe thấy tiếng súng kèm theo tiếng hét, cô ấy vội chạy nhanh xuống lấu. Vừa nhìn thấy con gái, vẻ sợ hãi trên mặt Tạ Hồng Bằng lại lộ rõ, điều này còn khiến ông ta sợ hãi hơn cả việc bị tập kích, vội khoát tay nói: “Nam Nam, con mau vào trong đi, đừng có đi ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.