Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 210: Chương 210: Mục đích thực sự




Bốn người với tâm thái khác nhau, hút thuốc cũng có, uống trà cũng có.

Trương Húc Đông biết đây là ba chọi một, hơn nữa đối phương còn có Trình Mộng Dao trong tay, nên không mở miệng sẽ rất bất lợi, anh ta rít một điếu thuốc và nói: “Nếu tổng giám đốc Hách và tổng giám đốc Trần đã nói vậy, tôi cũng không thể không nể mặt. Hơn nữa người này đang trên đà thăng tiến, tôi cũng không thể chặn đường phát tài của người ta. Kỳ thật là dù ông không mời họ đến, tôi cũng không làm khó ông! ”

Trương Húc Đông nhìn về phía tổng giám đốc Lý, anh không muốn biết tên người này, bởi đơn giản vì nó chẳng quan trọng gì với anh, anh nhẹ nhàng nói: “Đời người phải đi qua rất nhiều đường, một khi đã lựa chọn thì không thể hối hận!”

“Haha, tổng giám đốc Trương quả là anh hùng, chuyện này cứ quyết định vậy đi!” Hách Kiến Vân bật cười. Nhìn vẻ mặt dửng dưng, chẳng hề gì của Trương Húc Đông, xem ra anh vẫn quá non, mới gián tiếp doạ một cái đã thành bộ dạng này. Kế hoạch nuốt chửng tập đoàn Thẩm Thị sẽ bắt đầu từ đây, nghĩ tới thôi đã khiến Hách Kiến Vân không khỏi vui mừng.

Trương Húc Đông mỉm cười, không nói gì. Đôi khi người khác coi bạn như một kẻ ngốc cũng không hẳn là điều xấu.

Sau một phút im lặng, Trương Húc Đông nhìn Hách Kiến Vân và nói, “Tổng giám đốc Hách, chẳng phải tối qua ông nói gặp một người phụ nữ xinh đẹp gì đó sao? Có thể cô ấy là bạn của tôi, tôi phải đưa cô ấy về!”

Hách Kiến Vân cười một cách xấu xa và nói: “Ồ? Chẳng lẽ người phụ nữ xinh đẹp này là bạn thân của tổng giám đốc Trương?”

“Chứ không thì tổng giám đốc Hách nghĩ sao?” Trương Húc Đông cũng cười cười.

“Trước đó tôi còn tưởng cô ấy là hồng nhan tri kỷ của tổng giám đốc Trương, nhưng sau này tôi lại nghe tin hình như cô ấy có quan hệ gì đó với Thẩm Giai Tài!” Hách Kiến Vân thấy sắc mặt Trương Húc Đông thay đổi, càng mừng thầm: “Cô ấy là con gái của Thẩm Giai Tài, đúng chứ? Xem ra việc tổng giám đốc Trương lên tiếp quản tập đoàn Thẩm Thị cũng không hẳn là danh bất chính, ngôn bất thuận!”

Trương Húc Đông đột nhiên kinh ngạc, anh không ngờ Trình Mộng Dao lại nói ra chuyện này, lần này coi bộ hơi khó nhai rồi. Nhưng đã biết thì sao chứ? Anh thản nhiên nói: “Ông chủ Thẩm cũng từng nói sơ với tôi, nhưng gần đây tôi bận việc công ty nên cũng chưa có thời gian xác thực chuyện này! “

“Nói vậy là tôi đã giúp cậu một việc lớn rồi, tổng giám đốc Trương định cảm ơn tôi thế nào đây?” Hách Kiến Vân vừa nhìn đã biết, không phải Trương Húc Đông không biết mà chẳng qua là không ngờ mình cũng tự biết mà thôi.

Trương Húc Đông hỏi: “Thế tổng giám Trần nghĩ xem tôi nên cảm ơn ông thế nào đây?”

Tổng giám đốc Trần vốn đang uống trà, nghe Trương Húc Đông đột nhiên hỏi vậy cũng sững sờ, chuyện này không liên quan đến ông ta nên ông ta cũng hơi bối rối, ông ta nghĩ một lúc rồi cười khổ: “Tổng giám đốc Trương, câu này cậu không nên hỏi tôi mới phải nhỉ? “

Trương Húc Đông bật cười, nhìn tàn thuốc của mình và nói: “Chuyện này nhất định cũng có công lao của tổng giám đốc Trần, nên tôi phải cảm ơn cả hai mới đúng. Bởi vậy, tôi mới hỏi tổng giám đốc Trần trước xem tổng giám đốc Trần nghĩ tôi nên dùng gì cảm ơn mới phải, sản nghiệp của ai đó chăng? “

Trương Húc Đông nói vậy, tổng giám đốc Trần tự khắc hiểu ý ngay, ông ta xua tay và nói: “Tổng giám đốc Trương quá lời rồi, chúng ta ai ai cũng kiếm cơm trên đất Nam Kinh, sau này kiểu gì chả đụng mặt, hơn nữa tôi cũng không biết vụ này thật, có gì đắc tội mong tổng giám đốc Trương bỏ qua cho.”

“Tổng giám đốc Trần nói chí phải, tổng giám đốc Trương quá nhạy cảm rồi!” Hách Kiến Vân cũng bật cười, nhưng trong lòng lại “bủn rủn”, ý Trương Húc Đông rõ ràng là nói bọn họ đang có ý đồ lăm le tập đoàn Thẩm Thị.

“Tôi thấy tổng giám đốc Hách mới là người quá nhạy cảm. Nếu cô cả của tập đoàn Thẩm Thị đã về thì tôi cũng nên đưa cô ấy về nhà mới phải, không sẽ rất có lỗi với ông chủ Thẩm. Nếu hai vị đã không có yêu cầu gì khác, vậy không biết hai vị có thể để tôi đưa cô ấy về tập đoàn Thẩm Thị không.” Trưong Húc Đông cười nói.

Hách Kiến Vân lăn lộn thương trường nhiều năm, đương nhiên không tin Trương Húc Đông dám tùy tiện giao cả sản nghiệp là tập đoàn Thẩm Thị cho ông ta. Ý Trương Húc Đông là Trình Mộng Dao và anh sẽ cùng tranh giành tập đoàn Thẩm Thị với anh. Vậy chắc chắn sẽ loạn hơn, nhưng Hách Kiến Vân thì hoàn toàn không tin là như vậy, nếu không thì Trương Húc Đông đã không đích thân đến đây một chuyến đi.

“Haizz, tổng giám đốc Trương khách khí rồi, nếu chuyện này đã do tôi mà nên thì cứ để tôi giải quyết giúp cậu, cậu yên tâm!” Hách Kiến Vân hiển nhiên sẽ không để Trương Húc Đông được như ý.

“Tổng giám đốc Hách, ông sẽ không giết cô ấy đấy chứ? Ông đừng làm vậy, tôi làm đều vì hai chữ nghĩa tình cả thôi, ông chủ Thẩm có ơn với tôi, tôi đâu thể vì lòng tham mà để tiền làm mờ mắt. Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này Trương Húc Đông còn lăn lộn giang hồ kiểu gì, đến lúc đó anh em sẽ mắng tôi là đồ tham sang phụ nghĩa cho coi! ”Trương Húc Đông cười khổ xua tay nói.

Mãi đến thời điểm này vẫn chưa thấy mặt Trình Mộng Dao, vì an toàn của cô, Trương Húc Đông không dám lỗ mãng hay phô trương nắm đấm. Nãy giờ nói vậy là để Hách Kiến Vân sinh thêm hoài nghi nhằm nhiễu loạn suy nghĩ ông ta. Động não đôi khi lại khó hơn động thủ, nhưng nghĩ đến Hách Kiến Vân tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin mình, thì đây lại là cách tốt nhất để câu giờ, hy vọng mọi chuyện sẽ xoay chuyển.

“Tổng giám đốc Trương khéo nói nhỉ, mọi người chúng ta đều là công dân lương thiện của Trung Quốc, xét theo sinh học còn là đồng loại. Sao có thể làm những việc phi pháp, mất nhân tính như vậy chứ!” Hách Kiến Vân nảy ý rất nhanh: “Ý tôi rất đơn giản, chủ yếu là muốn kết thân với tổng giám đốc Trương, mọi thứ do tôi mà thành, hiển nhiên cũng phải do tôi kết thúc.”

Nghe Hách Kiến Vân nói vậy, Trương Húc Đông cũng hơi an tâm. Nghĩ tới Hách Kiến Vân sẽ không tùy tiện ra tay, Trương Húc Đông nâng tách trà lên, cười nói: “Đứng trước một lão làng như tổng giám đốc Hách, tôi thấy cũng hơi tự ti. Thật ra tôi cũng muốn kết thân với tổng giám đốc Hách lâu rồi, nay chúng ta lại không hẹn mà hợp!”

“Ái chà, tổng giám đốc Trương nói chí phải, mọi người đều là bạn bè, là bạn bè… haha” Tề Kiến Quân cười và đưa tay ra hiệu với Trương Húc Đông: “Tổng giám đốc Trương, mời cậu dùng trà!” Tình thế đã đảo ngược, trông hai người bây giờ cứ như bạn bè thân thiết nhiều năm không gặp, nhưng trong lòng mỗi người thì đều đang có những ý nghĩa xấu xa.

Trong thâm tâm Trương Húc Đông biết rằng ba người này đã liên minh. Tuy có thể không tính tổng giám đốc Lý, nhưng cả Hách Kiến Vân và tổng giám đốc Trần đều không dễ đối phó. Hiện giờ ba băng vẫn chưa rõ địch ta, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào. Hơn nữa hai người Trương Húc Đông lo lắng nhất, một là Hắc Dạ bị thương nặng, hai là Ô Lăng Ảnh, hai kẻ này giống như hai con dã thú nanh vuốt dữ tợn vẫn luôn rình rập Trương Húc Đông trong bóng tối.

Đến tận lúc này, Trương Húc Đông vẫn chưa hình dung ra mục đích của Hách Kiến Vân. Dù đã tuyên bố rằng đó là vì tổng giám đốc Lý, nhưng nếu thật sự là vì vậy thì quả là chuyện bé xé to. Chuyện này vốn không nhất thiết phải nói với Trương Húc Đông, chẳng lẽ họ đang kiêng dè điều gì đó, hay phải chăng là đang tuyên chiến với mình. Trương Húc Đông nghĩ là không có khả năng trên, rất có thể họ còn kế hoạch khác.

Thấy vẻ mặt ảm đạm của Trương Húc Đông, Hách Kiến Vân cười nói: “Bữa nay mời tổng giám đốc Trương tới thật ra còn vì một chuyện nữa. Chuyện là một người bạn của tôi muốn gặp tổng giám đốc Trương, và cũng muốn kết bạn với cậu, nên tôi mới miễn cưỡng làm cầu nối cho hai vị.”

Trương Húc Đông cười cười, xem ra người bí ẩn này mới là mục đích thực sự của hôm nay, anh hơi ngạc nhiên: “Thật sao? Dù không biết người đó là ai, nhưng được tổng giám đốc Hách gọi là bạn như vậy khiến tôi cũng tò mò muốn gặp!”

Cả ba lẳng lặng không nói không rằng, dường như có một âm mưu nào đó phảng phất trong đây. Trương Húc Đông cảm thấy họ đang xem mình như cá nằm trên thớt, có thể bị giết thịt bất cứ lúc nào. Họ và anh chắc chắn không thể thành bạn, họ chẳng qua chỉ đang nghĩ xem làm thế nào để lật đổ anh.

“Người đó đương nhiên là tôi!” Giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên có vai phần khí chất bước vào, so với những ông trùm bình thường thì người này phong trần bụi bặm hơn hẳn. Trương Húc Đông vừa nhìn đã biết đây là kẻ địch, anh đã nhìn thấy bức ảnh của người này, người này không ai khác mà chính là tổng giám đốc Hồ Sơn Nhạc của tập đoàn Hồ Thị.

Mọi ánh mắt đều đổ sang, nhưng hiển nhiên ba người này đều biết trước Hồ Sơn Nhạc sẽ tới, họ lập tức vui vẻ đứng lên, cùng tiến lên chào hỏi.

Trương Húc Đông cau mày. Không ngờ ông ta lại tới đây, lại còn là đến tìm mình trong trường hợp thế này.

Nói rõ ra thì với những biến cố trước đó, Trương Húc Đông tin chắc mình và ông ta tuyệt nhiên không thể trở thành bạn bè. Chẳng ai trên đời lại đi kết bạn với kẻ bắt nạt con trai mình trong khi mình vừa phải đền tiền ngược lại cho kẻ đó, trừ phi có lợi ích rất lớn.

Nhìn sơ qua Hồ Sơn Nhạc, người này cao một mét tám, tóc cắt đầu đinh, trên mặt có một vết sẹo, chỗ cổ áo đang mở lộ ra chút hình xăm trông như sừng rồng. Trương Húc Đông biết Hồ Sơn Nhạc là kẻ nữa nạc nữa mỡ, nên việc bản thân đắc tội hắn mới lấy được nhiều danh tiếng như vậy.

Hồ Sơn Nhạc khác hẳn so với những ông trùm khác. Từ nhỏ ông ta đã lập nghiệp trên con đường lưu manh, với đầu óc thông minh và thân thủ nhanh nhẹn, ông ta được đại ca trước đây đánh giá cao. Từ sau khi đại ca ông ta ngủm trong vụ tranh giành quyền lực bang phái, vị trí đại ca đã do ông ta nắm quyền. Nếu không tại sao lại nói ông ta là người thông minh, từ đó ông ta bắt đầu tẩy trắng, nhưng thế lực trong bóng tối vẫn còn, ông ta cũng là một nhân vật quyền lực khét tiếng ở Nam Kinh.

Hồ Sơn Nhạc bước đi vững vàng, miệng cười vui vẻ, trong mắt chẳng thể hiện chút hoang mang lo sợ nào. Dù kém xa Tạ Hồng Bằng, nhưng ông ta vẫn hơn Ngô Kiến Hoa rất nhiều. Phô trương thanh thế vốn không cần thiết với một nhân vật tầm cỡ như ông ta. Cũng giống như Trương Húc Đông ở thành phố Ngọc, sức mạnh và danh tiếng của anh đều ở đó. Nếu không phải đây là tổng bộ Hồng Môn, thì ông ta là người có khả năng thống nhất và nắm trùm Nam Kinh nhất.

Từ sau khi bước vào, Hồ Sơn Nhạc cứ nhìn Trương Húc Đông bằng ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường cũng bỡn cợt, như thể Trương Húc Đông chính là con châu chấu trong tay, chỉ cần ông ta bóp nhẹ, anh sẽ lập tức tiêu đời.

Sau lưng ông ta còn có một người, chính là Hồ Thanh, nhưng không thấy Ô Lăng Ảnh, điều này làm cho Trương Húc Đông có chút an tâm, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút khó chịu. Ngày đó sớm muộn gì cũng tới, không phải hôm nay thì chính là ngày mai.

Khi Hồ Sơn Nhạc đến, cả ba người đều có chút sợ hãi, họ tiến lên bắt tay và trao đổi vài câu với nhau. Sau đó Hồ Sơn Nhạc ngồi hả hê trước mặt Trương Húc Đông và nhìn chằm chằm vào anh mà chẳng nói gì.

“Chết tiệt, lần này lão cố ý!” Trương Húc Đông thầm mắng, tên này muốn lấy khí thế doạ nạt anh, nhưng

Trương Húc Đông vẫn khá bình tĩnh khi đối mặt với những ông trùm như Tạ Hồng Bằng, hay Tần Vũ. Nhưng hình như giờ phút này họ còn bị bộ dạng thong dong uống trà của Trương Húc Đông doạ ngược, anh lúc này ung dung như thể chẳng sợ gì, và hiển nhiên là không coi Hồ Sơn Nhạc ra gì.

Nhưng sau trong thâm tâm Trương Húc Đông thực sự cảm thấy Hồ Sơn Nhạc vừa vào cửa đã cho người ta cảm giác bức người như vậy, hiện tại cảm giác đó lại tăng lên, nếu không phải bản thân đã trải qua quá nhiều cảnh gió tanh mưa máu, thì chắc rằng cảm xúc và cả biểu cảm của anh khi thấy Hồ Sơn Nhạc cũng chẳng khác đám người Hách Kiến Vân là bao.

Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên bối rối đến lạ, Trương Húc Đông và Hồ Sơn Nhạc đều đang ngồi trên ghế, những người khác thì đứng sau Hồ Sơn Nhạc. Dù Hồ Thanh cũng im bặt và không ngồi xuống, nhưng Trương Húc Đông không sợ ánh mắt Hồ Sơn Nhạc chút nào, đây cũng là một kiểu so khí thể, ai né trước người đó thua.

Anh và Hồ Sơn Nhạc lăn lộn giang hồ nhiều năm, tình cảnh như vậy không biết đã thấy qua bao lần nên sớm đã luyện thành công phu. Lúc này ông ta đang tựa vào ghế, và lấy ra thuốc hút, không cần nói, tổng giám đốc Lý lập tức tới châm lửa, Hồ Sơn Nhạc nhìn ông ta như thể đang nhìn mấy thằng đàn em, đợi đến khi châm lửa xong, ông ta liếc tổng giám đốc Lý một cái, ý nói cút.

Thấy vậy, trán những người khác toát hết mồ hôi, nhưng lại chẳng dám vươn tay ra lau. Đã năm phút trôi qua, Hồ Sơn Nhạc lại nhìn Trương Húc Đông, rồi đột nhiên cười nói: “Cậu là Trương Húc Đông? Rất tốt, chẳng trách ông Thẩm lại coi trọng cậu như vậy, ở tuổi cậu tôi cũng mới bắt đầu bước chân vào xã hội đen!”

“Quá khen!” Trương Húc Đông cười nhẹ, anh vốn chẳng xem đây là lời khen chút nào, bởi lần đầu tiên anh giết người đoán chừng anh còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở. Tuy tuổi đời ông ra lớn, nhưng mới bảy tám tuổi Trương Húc Đông đã là lính đánh thuê. Trận chiến giờ đây đã không còn đơn giản chỉ là cuộc chơi cân não nữa, rất có thể sẽ động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.