Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 31: Chương 31: Ngục Vương Cao Đào




Trạng thái này kéo dài chưa đầy ba phút, một hiệp giao tranh mới lại bắt đầu. Có một người đàn ông không thể chịu được áp lực tinh thần to lớn này nên đã lao vào người trông có vẻ bị thương khá nặng ở gần anh ta nhất.

Trong nháy mắt, cảnh tượng phía trong lưới thép lại sôi trào một lần nữa. Tất cả mọi người đều phát ra tiếng gầm thét điên cuồng, vang vọng cả bầu trời đêm.

Những người này đã kiệt sức sau khi trải qua ba giờ chiến đấu. Mà ở lần đốt lửa này, không chỉ có nắm đấm tay chân, mà ngay cả răng hay bất kỳ bộ phận nào trên thân thể có thể tấn công được đều trở thành vũ khí của họ cả. Giống như một con dã thú đang cắn xé vậy, phơi bày ra bộ dạng nguyên thủy nhất. Lần lượt từng người một ngã xuống đất, những người còn sống sót đều dính đầy máu tươi trên người.

Toàn thân thể Trương Húc Đông đều cảm thấy sung sướng đầm đìa, mặc dù cánh tay anh mới bị thương, nhưng máu trong người vẫn sôi trào như cũ. Tuy nhiên sau một hiệp này, trong lưới thép chỉ còn lại khoảng ba mươi người, mọi người bắt đầu tiết kiệm sức lực, phòng ngừa những người khác đánh lén. Dù Trương Húc Đông có lợi hại hơn nữa cũng không thể ngăn được những đòn tấn công liên tiếp. Vết thương trên người Tần Vũ ngày càng nhiều hơn, nhưng ông ta cũng là người giết nhiều người nhất. Giờ phút này, ông ta đang tựa vào lưới thép thở phì phò.

Nhưng Trương Húc Đông đã chú ý tới, ở cách anh không xa có một người phụ nữ. Dáng dấp của cô ta không tệ, nhưng căn bản không phải là dạng phụ nữ yểu điệu trong thành phố. Lần này cô ta là người phát động tấn công đầu tiên, tuy nhiên ngay sau đó đã bị năm người đàn ông lao về phía cô ta phanh thây. Máu, nội tạng, chân tay, thậm chí ngay cả thức ăn chưa tiêu hóa hết đều vung vẩy giữa không trung.

“Long Đầu, cố gắng lên, kiên trì một hiệp này nữa, nhất định sẽ toàn thắng!”

“Lão đại, không thể để cho bọn họ thắng được, giết chết bọn họ!”

“Trương Húc Đông, cậu phải cố lên cho tôi, ông đây phải thắng một lần mới được!”

Nhưng cảnh tượng quá mức đẫm máu, có một vài người không quen đã bắt đầu khom người trên mặt đất nôn mửa liên tục. Trương Húc Đông nhìn thấy có một người phụ nữ khác khoảng chừng hai mươi tuổi, sắc mặt hốc hác không nhìn thấy rõ diện mạo. Trên cơ thể mỏng manh đầy máu tươi, một tay ôm bụng, đang cố gắng không để ruột rơi ra ngoài. Cô ta trực tiếp vén quần áo lên phơi bày cơ thể.

“Đi ra ngoài!” Theo tiếng quát lớn của Trương Húc Đông, người phụ nữ trực tiếp bị anh ném ra khỏi lưới thép cao ba mét. Anh chỉ là có chút thương hại cho thân phận phụ nữ của cô ta, bởi vì đây là cuộc chiến giữa những người đàn ông, người phụ nữ này lát nữa cũng sẽ tiếp bước của người phụ nữ đã bị phanh thây kia thôi. Số phận đã định là cái chết.

Cuộc chiến lại bắt đầu một lần nữa sau khi Trương Húc Đông ném người phụ nữ kia ra ngoài. Trương Húc Đông không đợi những người kia làm khó dễ, anh đã trực tiếp dùng đôi tay đẫm máu của mình xé nát đầu, cổ cùng móc mắt của một người trong số đó ra. Dĩ nhiên cái giá mà anh phải trả là một nhát dao ngang bụng, máu đỏ thẫm rỉ ra từ chiếc áo sơ mi đã dính đầy máu tươi của anh.

Mà lúc này, một người đàn ông tuấn tú ở gần Trương Húc Đông nhất, bởi vì tiêu hao thể lực quá sức mà khuôn mặt rắn rỏi của anh ta đầy mồ hôi, gân xanh trên người dính đầy máu, đang đổi từ nắm đấm sang móng vuốt, dùng toàn bộ sức lực cào về phía mặt của Trương Húc Đông. Những người khác như thể cũng đồng lòng, đều cùng nhau dùng cách thức công kích này, bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới không bị đánh bại bởi một người mới.

Trương Húc Đông phun ra một ngụm máu, chửi thề, cũng không quan tâm đến vết thương đang chảy máu trên người. Hai tay anh không kịp che mặt lại nên lập tức đưa mười ngón tay ra, đột ngột bắt lấy đôi tay kia. Chỉ nghe một tiếng “rắc rắc” truyền đến, người đàn ông hét lên một tiếng kêu thảm thiết. Mười đầu ngón tay nối với tim, khi gãy đi giống như bị mũi giáo đâm thẳng vào tim vậy. Người đàn ông này rên rỉ rồi té xỉu.

“Sao mày dám đánh lão đại của tao, ông đây liều mạng với mày!” Một thanh niên với đôi bàn chân bê bết máu bất ngờ đạp mạnh vào bụng của Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông đã nhìn thấu những dấu hiệu kia, bây giờ trận quyết chiến cuối cùng rõ ràng đang bắt đầu tập trung tấn công vào anh cùng Tần Vũ. Anh lao nhanh tới, tay phải trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của anh chàng kia, cùi chỏ tay trái đập mạnh một cái. Theo tiếng hét thất thanh của chàng trai trẻ, cái chân đó đã cong lên một góc 90 độ, sau đó lại bắt lấy gáy của anh ta một lần nữa, đập mạnh cơ thể anh ta vào lưới thép.

“A!” Khuôn mặt của thanh niên kia va vào lưới thép, trực tiếp đập vào, tạo thành một khung lưới hình đầu người.

Trương Húc Đông điên cuồng, máu cùng mồ hôi túa ra, vung một cú đấm ngay sống mũi một người đàn ông, còn chân đá một cước làm bay một người đàn ông khác. Lại thêm một cú đấm, một cước đá, giẫm lên lưới thép, mượn lực bắn ngược lại, bàn chân nặng tựa như ngàn cân vậy, đập thẳng vào một người đàn ông trên mặt đất.

Trương Húc Đông đưa tay lau mồ hôi trên trán, máu tươi làm cho anh hoa cả mắt, nhưng không ai cảm thấy buồn cười cả, mà là sợ hãi sâu sắc. Nhìn về phía những người ngã xuống bên cạnh anh, người đàn ông bị anh dùng chân đạp ngã xuống đất đang chảy máu từ mắt, mũi, miệng và cả lỗ tai, co giật vài cái rồi ngừng thở.

Trong lưới thép lúc này chỉ còn lại có hai người, một người là Tần Vũ, một người khác chính là Trương Húc Đông. Thêm vào đó Trương Húc Đông bị thương nhẹ hơn Tần Vũ rất nhiều, một cánh tay của Tần Vũ đã bị tháo xuống, giống như một ống tay áo suông không có cánh tay vậy, theo bước chân của ông ta đung đưa qua lại.

“Trương Húc Đông, cậu làm tôi rất hài lòng!” Tần Vũ ôm tay nhìn Trương Húc Đông, lộ ra một nụ cười khó coi.

“Ông cũng vậy!” Trương Húc Đông bắt đầu tự nhiên băng bó vết thương cho mình, sau đó bước tới sờ vào cánh tay của Tần Vũ, gắn lại cho ông ta, bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Có chút nghiêm trọng, cần phải dùng kim may lại mới được!”

Tần Vũ sờ một cánh tay, giống như khôi phục lại chút cảm giác, cười nói: “Không sao.” Ông ta quay đầu nhìn về góc tối ở cách đó không xa nói: “Ngục Vương, ông nhìn lâu như vậy rồi, có phải nên để tôi gặp ông một chút không nhỉ!”

Ánh mắt Trương Húc Đông quét về một góc xó xỉnh, anh đã sớm chú ý tới bóng dáng này. Chỉ là anh còn tưởng rằng người này đến xem, không nghĩ đến ông ta chính là Ngục Vương. Khi người này bước ra, trên người ông ta dường như chỉ có một màu đen, ngay cả ánh sáng mạnh của đèn pha cũng không thể quét sạch màu đen này.

Người đàn ông này khoảng chừng năm mươi tuổi, cao một mét tám, cơ bắp cuồn cuộn, nếu không phải người ông ta dính đầy máu thì dựa vào đường nét trên gương mặt của ông ta, nhất định cũng là một người đàn ông trưởng thành đẹp trai theo kiểu thành thục. Nhất là hình xăm rồng đỏ, không thua kém gì những vết sẹo trên thân thể của Trương Húc Đông. Mang theo khí thế ngông cuồng phóng túng không gì sánh nổi bước đến.

“Tần Vũ, thời điểm tôi lăn lộn vào đây, cậu vẫn là một Đường chủ nhỏ của Thanh Long Hội, không nghĩ đến bây giờ đã thành lão đại của một phương!” Người đàn ông kia một tay nắm chặt lấy lưới thép, sau đó nghiêng người nhảy vào.

Tần Vũ cười nói: “Trên đường đi mọi người đều nói lão đại Đỗ đã chết rồi, tôi luôn không tin, quả nhiên tôi vẫn có thể gặp được!”

“À à...” Người đàn ông họ Đỗ kia phá lên cười, sau đó nhìn về phía Trương Húc Đông nói: “Chẳng trách tên nhóc nhà cậu có thể đánh bại được anh em Hoàng Ngục của tôi, hóa ra là tìm được một trợ thủ đắc lực!”

Ông ấy hoạt động cơ thể, trên người phát ra một âm thanh cộc cộc, giống như một cỗ máy bắt đầu hoạt động vậy, nói tiếp: “Nếu lần này Thanh Long Hội của các cậu thắng, chuyện tôi đáp ứng với cậu nhất định sẽ không nuốt lời. Bây giờ hai người các cậu cùng xông lên đi!”

“Ngục Vương! Ngục Vương! Ngục Vương!” Âm thanh bên ngoài vang lên hỗn loạn, có không ít các tù nhân từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, lập tức vây toàn bộ ở bên ngoài lưới thép, dày đặc kín mít.

“Ngục Vương Đỗ Tiêu sao? Lão đại đã từng thống nhất giới Hắc Đạo phương Bắc đấy à?” Trương Húc Đông nhìn chằm chằm người đàn ông đó, hỏi nhỏ.

“Vẫn còn có người nhớ tới tôi!” Đỗ Tiêu cười xấu xa nói: “Nhưng cũng không thể ngăn được kết cục của các cậu đâu.”

“Ầm!” Đỗ Tiêu vừa dứt lời, cả người giống như một viên đạn lao tới. Loại sức mạnh bùng nổ đó khiến Trương Húc Đông cảm thấy giật mình, giây tiếp theo Tần Vũ giống như một cánh diều bị đứt dây vậy, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Đợi đến khi Trương Húc Đông nhìn sang, Tần Vũ đã đáp xuống lưới thép, làm biến dạng nghiêm trọng, chậm rãi trượt xuống đất, phun một ngụm máu ra ngoài.

Tần Vũ khó khăn bò dậy, nói: “Tôi không phải là người dễ dàng bị anh đánh bại đâu!”

“Nếu như bị tôi đánh bại, vậy mong ước thống nhất phương Bắc của cậu chỉ là một giấc mộng mà thôi!” Loại khí chất ngang ngược đó của Đỗ Tiêu không hề làm cho người khác thấy phản cảm, cũng không để người khác nảy sinh nghi ngờ. Mà đó là kiểu người nói được làm được, một lão đại dũng mãnh đệ nhất thiên hạ.

Trương Húc Đông rất thích người này, hơn nữa còn có một loại tâm trạng hận gặp nhau quá muộn xuất hiện. Anh bước tới chỗ của Tần Vũ nói: “Ông không phải đối thủ của ông ấy, để cho tôi đi!”

Tần Vũ kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, mà Trương Húc Đông cũng không thèm để ý tới chuyện ông ta là lão đại của một băng đảng gì đấy. Anh đem áo sơ mi xé thành dải, quấn lại vết thương trên người, làm lộ ra những bắp thịt cuồn cuộn gân guốc cùng vô số vết sẹo. Siết chặt nắm đấy, tấn công tựa như một con báo đốm nhanh nhẹn lao tới.

Bang! Bang! Bang!

Quyền cước chân tay không ngừng đan xen, lần này Trương Húc Đông đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình. Mà Đỗ Tiêu cũng không dám khinh suất, dưới một tiếng thét “sảng khoái” của ông ấy, động tác của cả hai gần như chớp nhoáng. Tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm, loại thân thủ này không biết đã bao nhiêu năm không thấy xuất hiện rồi.

“Nghe Tiểu Nguyệt nói Trương Húc Đông này rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh đến mức này!” Ánh mắt của Đường Phong nhìn chằm chằm hai bóng người lui tới, không khỏi cảm thán.

Triệu Tiếu Long lại chậc lưỡi hít hà, nói: “Vốn cho rằng lão đại đã đủ biến thái rồi, thế mà không ngờ người giỏi còn có người giỏi hơn, xem ra Thanh Long Hội của chúng ta lần này nhặt được bảo bối rồi!”

“Anh Quỷ Sa Tăng, anh ấy...”

“Cậu im đi!”

“Cút đi, ông đây không phải chỉ là nói tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn thôi sao. Ui chao, anh Long, anh Long tha mạng!”

Oành!

Dưới một lần va chạm mãnh liệt, cả hai người trực tiếp bay ngược về phía sau, sau đó ngồi tê liệt trên mặt đất nhìn nhau, trong mắt không khỏi toát lên vẻ kính nể. Đỗ Tiêu cười nói: “Xem ra tôi thật sự già rồi, sau này thiên hạ là của bọn trẻ các cậu!“.

Trương Húc Đông cũng là cười một tiếng: “Không hổ danh là lão đại của Trung Hoa năm đó, sự oai phong vẫn không giảm nhỉ!”

“Ùm!” Một người đàn ông trung niên đầy mùi rượu, phảng phất như từ trên trời rơi xuống, nằm giữa lưới dây thép, say khướt mắng: “Thủ lĩnh, anh xong chưa, chị dâu sắp sinh rồi!”

“Con bà nó, quên mất chuyện này!” Đỗ Tiêu đứng lên, hỏi: “Bây giờ tình hình sao rồi?”

“Tiểu Ca cùng Vũ Tử đang giữ cửa, không ai trong chúng em được đi vào cả, làm sao biết thế nào chứ!” Nói xong, người này lại nằm trong vòng chiến đấu chứa đầy máu tươi, chân cụt, tay cụt mà ngủ.

Đỗ Tiêu nói: “Nhóc Tần Vũ, bốn thằng nhãi Cao Đào kia cậu có thể mang đi, ông đây có còn có chuyện nên không tiếp cậu nữa!” Sau đó ông ta nhìn Trương Húc Đông nói: “Người anh em, nếu như sau này cậu cần ông đây, cứ tới chỗ này tìm tôi. Cho dù cậu có làm nổ tung mấy ngôi đền nhảm nhí ở Nhật Bản đi chăng nữa thì ông đây cũng có thể bảo với cậu là không sao đâu, nhưng chỉ có thời hạn một lần thôi nhé!”

“Cám ơn!” Nhìn Đỗ Tiêu xách tên quỷ say rượu kia rời đi, Trương Húc Đông có chút hận mình sinh trễ hai mươi năm, nếu không lúc ông ấy chiến đấu thống nhất phương Bắc, anh cũng có thể cùng ông ấy sóng vai tác chiến rồi.

Tần Vũ đi tới, vỗ bả vai Trương Húc Đông nói: “Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn, đi theo tôi, ở bên ngoài cậu sẽ còn mạnh hơn ông ấy nữa!”

Trương Húc Đông cười một tiếng, nói: “Tôi rất mong đợi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.