Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 165: Chương 165: Phát triển kinh doanh 




Cùng lúc đó, đổi thành Đường Phi đi tới, cậu ta cởi đao khỏi thắt lưng, khoa tay múa chân, quay đầu lại hỏi: “Các cậu nói xem tôi để cả vỏ đao có đứt được không?”

Trần Uy gãi đầu nói: “Không phải là cậu khoe khoang vỏ đao của cậu cũng rất nhanh à, hai chúng ta không phải là cá cược, chỉ cần vỏ đao của cậu cũng có thể như đao thì tôi mời cậu ăn một bữa ngon nhất thành phố!”

“Đao thì còn được, vỏ đao có cứng đến mấy cũng không được, dù sao cũng không có lưỡi đao!” Đỗ Phong lắc đầu: “Nếu như vậy, tôi mời cậu đến địa bàn náo nhiệt nhất quẩy cả đêm!”

“Hừ, anh đừng đưa anh Phi đi dạy hư nữa, tôi nói cho Hắc Hoàng nữ vương biết đấy!” Thiên Sứ trừng mắt nhìn Đỗ Phong.

Huyết Linh Lung lại gật đầu: “Hẳn là có thể, vỏ đao này tôi sờ qua rồi, không khác gì với đao thường!”

“Aizzzz, mẹ nó, chúng tôi không cược nữa!”

“Muộn rồi!”

Cuộc trò chuyện của mấy người làm Diệp Lợi Quần hoàn toàn suy sụp, môi run rẩy không ngừng, ngay khi Đường Phi cất giọng, vỏ đao chém xuống, một nửa chui vào cẳng tay của Diệp Lợi Quần, chạm vào xương cốt khiến mọi người kinh ngạc nhìn vỏ đao có phải là thật có thể cắt xương được không, Đường Phi khéo léo di chuyển, chỉ thấy toàn bộ cánh tay phải của Diệp Lợi Quần đã bị chặt đứt.

“Á…” Diệp Lợi Quần kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế rồi lập tức ngất đi..

Nâng đao cứu hồn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy máu trên vỏ đao từ từ chảy xuống, mà Đường Phi cười nói với Trương Húc Đông: “Anh Đông, đao này thế nào?”

Trương Húc Đông chỉ biết Đường Phi không dùng đao Đường nữa, mà đổi thành thanh đao này, còn chưa biết đao ra sao mà vỏ đao đã sắc bén như vậy, vậy đao ra khỏi vỏ rồi sẽ còn ra sao? Lập tức gật đầu nói: “Hẳn là một thanh đao có tiếng?”

“Cứu hồn một trong thập đại thần đao của Trung Quốc!” Đường Phi cười nói.

“Mẹ nó, thanh đao này ngon quá vậy, lão Đường, cậu cho tôi mượn đao chơi mấy ngày đi, tôi cam đoan sẽ trả cho cậu!” Đôi mắt nhỏ của Trần Uy lóe lên, bước tới nói.

Đường Phi khinh thường quệt quệt khóe môi: “Tôi đéo tin được cậu!”

“Vậy còn tôi thì sao? Tôi lấy danh dự của Hắc Hoàng nữ vương da đảm bảo…”

Đỗ Phong còn chưa nói xong, Đường Phi cười lạnh nói: “Đừng nói nữa, anh cũng vậy thôi, đao là dùng để giết người, không phải dùng để chơi, mấy anh bỏ ý định với cứu hồn đi.”

Trương Húc Đông nhìn Cao Hoành nói: “Tôi còn chưa về nhà, Tiểu Bác với anh Vỹ đưa lão Cao đến bệnh viện đi!” Sau một lúc dừng lại, anh nhìn Diệp Lợi Quần trên mặt đất nói: “Đưa cả anh ta đến bệnh viện, nhất định phải cứu sống, sau này ném anh ta đến đường lớn thành phố Ngọc làm ăn mày!”

“Vậy em ở lại đây chỉnh đốn một chút, nói thế nào thì nơi này cũng là nơi lưu giữ thanh xuân đẹp nhất của chúng ta, không thể bỏ mặc được!” Trần Uy cười hề hề nói.

Ngồi trên taxi, Trương Húc Đông hỏi Huyết Linh Lung: “Còn ai đã quay lại nữa?”

“Hắc Hoàng nữ vương, cô ấy đã đến trụ sở chính rồi, đoán chừng là gặp Trương Nhất Đao rồi!” Huyết Linh Lung trả lời.

Tài xế lấy làm lạ nhìn một nam một nữ này, tựa hồ không biết có nên hỏi hay không, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Hai người, chúng ta đi đâu đây?”

“Công ty TNHH giải trí Đông Thăng!” Trương Húc Đông nói.

“À!” Tài xế run cả người, lái xe đến công ty đã đi vào huyền thoại này, người của thành phố Ngọc đều biết chỗ này là người thế nào.

Ngồi trong văn phòng trên tầng cao nhất của công ty, Trương Húc Đông chạm vào chỗ ngồi quen thuộc, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, đêm hôm khuya khoắt trên này còn có mấy người đang làm việc, Ác Quỷ và Trương Nhất Đao là người quản lý bang Long ở thành phố Ngọc, Đặng Quân tổng giám đốc công ty TNHH giải trí Đông Thăng, ngoài ra còn bốn người Huyết Linh Lung, Đỗ Phong, Đường Phi cùng với Thiên Sứ.

“Anh, bên Tương Dương mặc kể à?” Ác Quỷ hỏi.

Trương Húc Đông nói: “Trước mắt chỉ đành dàn xếp ổn thỏa, đợi ngày trời quang mây tạnh rồi tính tiếp. Bây giờ chúng ta cần phát triển một số công ty ở các thành phố lớn, không chỉ là công ty giải trí, mọi người có ý kiến gì không!”

Đặng Quân định nói gì đó, nhưng Ác Quỷ liếc nhìn lại cứng rắn nuốt lời lại, tất cả những thứ này đều lọt vào mắt Trương Húc Đông, nói: “Lão Đặng, có lời gì thì nói thẳng ra, ở đây toàn anh em, hơn nữa cậu sớm muộn gì cũng phải báo cáo với tôi!”

“Để tôi nói cho!” Trương Nhất Đao suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Nói thì hơi phức tạp nhưng trên thực tế, chúng tôi đã bắt đầu phát triển các ngành khác ở thành phố Ngọc, chủ yếu là tài chính, bất động sản, các trung tâm mua sắm lớn và những thứ tương tự khác. Thật ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, ba người bọn tôi cũng đã bàn bạc xong rồi, nhưng nghe nói có dự án cải tạo thành phố cũ, chính là sửa đổi ở ngoại ô phía tây nơi chúng ta đã lăn lộn sớm nhất!”

“Không phúc tạp, thì đi làm thôi.”

Ác Quỷ nói: “Đây là do phía trên phát lệnh, do đó, nếu các công ty lớn phải cạnh tranh, bất động sản Đông Thăng của chúng ta thuộc tầm trung, so với bất động sản Dương Quang, bất động sản Lam Thiên, còn có một cái gọi là bất động sản Trung Khoa kinh nghiệm không kém bọn họ là bao, bọn họ đều là những người đứng đầu ngành bất động sản thành phố Ngọc, chúng ta muốn lấy được cái này cần giải quyết cả ba công ty, nếu không thì rất khó!”

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, anh vui mừng khôn xiết vì ba tên này có thể nghĩ ra chuyện này, nhưng Đông Thăng mới là kẻ đứng đầu thực sự ở thành phố Ngọc, bất kể là ngành nghề nào đều như vậy, anh trầm ngâm một lát nói: “Là thế này, Đông Thăng chúng ta đền bù, không tham gia vào đấu thầu lần này là được!”

Đặng Quân sững người, không hiểu hỏi: “Anh Đông, tại sao lại không tham gia? Đây là một dự án vô cùng béo bở, chỉ cần chúng ta giành được nó, bất động sản Đông Thăng sẽ trở thành công ty lớn thứ hai thành phố Ngọc chỉ đứng sau công ty TNHH giải trí Đông Thăng!”

Trương Húc Đông gật đầu nói: “Nếu những gì tôi tra được trước đây không sai, thì việc cải tạo thành phố cổ sẽ liên quan đến nhiều khía cạnh, trước hết không thể sử dụng vũ lực trên diện rộng, mà thức ra cả ba công ty kia chẳng có công ty nào dễ chọc. Lam Thiên thuộc sản nghiệp của Bảo Long môn, bất động sản Dương Quang là sản nghiệp của Hồng Môn, còn bất dộng sản Trung Khoa thì là của Bảo Long Môn, cho dù chúng ta có lấy được thì dự án cũng không thuận lợi, ba nhà kia sẽ không để chúng ta vui vẻ. Hơn nữa nếu như thực lực của bất động sản Đông Thăng không trội sẽ còn phải chịu áp lực rất lớn, đoán chừng đến dó các bất động sản nhỏ của chúng ta còn bị bóp chết!”

“Đây cũng là chuyện làm em lo lắng, cho nên không đề cập tới cũng được!” Ác Quỷ thở dài, cậu ta cũng điều tra về thực lực thâm hậu của ba công ty này, cho nên mới không muốn để Đặng Quân làm Trương Húc Đông tấm tức.

Trương Nhất Đao hỏi: “Anh Đông, vậy chúng ta cứ xem người ta ăn thịt còn mình thì đến canh cũng không được húp à?”

Trương Húc Đông mheso lông mày nói: “Các thế lực lớn đều đã ổn định rồi, đen chúng ta chơi không lại vậy thì bắt đầu chơi trắng, đây cũng là xu thế, cho nên ba nhà bọn họ tranh đoạt là đủ rồi, chúng ta xem nghêu cò tranh nhau, nói không chừng còn có thể làm ngư ông đắc lợi, đến lúc đó cả ba nhà đều tìm đến chúng ta nhờ giúp đỡ, như vậy ngon cơm rồi. Bây giờ ấy à, chúng ta cứ thu xếp ổn thỏa, nên làm gì thì cứ làm, đi dạo một chút, báo tên vào đoàn đi du lịch, đừng cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết!”

Đặng Quân đảo mắt, lập tức đưa ngón tay cái lên: “Anh Đông, cao, thật sự là cao, chúng ta đợi bọn họ đến tặng tiền!”

Ác Quỷ chuyển chủ đề nói: “Anh, sao chị dâu chưa về?”

Trương Húc Đông nói: “Cô ấy còn ở Tương Dương, đợi thời gian nữa mới về, gần đây bớt đi lại thì tốt hơn!”

Trương Nhất Đao đột nhiên nhớ đến gì đó: “Phải rồi anh Đông, anh còn nhớ Mễ Tuyết mà anh từng nói không? Cha của cô ấy là Mễ Xương Quốc, một quan chức cấp cao Trung Quốc!”

Trương Húc Đông gật đầu, nói: “Tôi nhớ cô ấy, cũng từng đề cập với cậu và Trần Béo, sao hả, nhớ cô ấy à?”

“À, lúc em rảnh rỗi ở thành phố Ngọc có điều tra cô ấy một chút!” Trương Nhất Đao ngượng ngừng gãi đầu, nói: “Nói thật là cô ấy là một cô gái tốt, lần trước thuê người đánh lén người của cô ấy chính là tổng giám đốc Dương Tại Thiên của bất động sản Dương Quang!”

“Dương Tại Thiên của bất động sản Dương Quang?” Trương Húc Đông nhíu mày, trong bữa tiệc lần đó, anh quả thật có nghe nói đến một nhân vật như vậy, lúc đó chẳng qua là anh đi dự tiệc cùng Lâm Tâm Di, ngoài ra không có ý định gì khác, xem ra bất động sản Dương Quang đã nổi lòng thâm độc với cải tạo thành phố cũ từ một năm trước rồi, cho nên mới âm thầm ra tay giết người.

Có lẽ giết Mễ Tâm cũng không phải là ý định ban đầu, mà là vì đe dọa cô ấy, từ đó lợi dụng điểm yếu uy hiếp Mễ Xương Quốc hướng về phía bọn họ, chỉ là lúc đó có lẽ đã khơi mào sự cạnh tranh, nếu chuyện này Mễ Xương Quốc không biết chuyện này thì sẽ giá họa cho cho hai công ty lớn kia, để Mễ Xương Quốc có cái nhìn thù địch, vậy thì bất động sản Dương Quang có thể có được miếng mồi béo bở này.

Bây giờ Trương Húc Đông không có chứng cứ xác thực, chuyện cụ thể cũng chỉ là nghe Trương Nhất Đao một bên nói, mà Trương Nhất Đao lại có được tin tức từ thế giới ngầm, vậy thì Trương Húc Đông cũng chỉ đành lặng yên theo dõi phát triển của sự việc.

Đột nhiên, Trương Húc Đông có một suy đoán táo bạo, vụ bắt cóc những người xung quanh anh cũng có thể là âm mưu của bất động sản Dương Quang, mục đích là để gây hoang mang dư luận, đặt nền móng cho lần uy hiếp đó, cho nên chuyện này có mùi âm mưu cực lớn, chuyện gì cũng có mục đích của nó cả, chẳng lẽ là vậy thật?

Hồng Môn, ngoại trừ Hoàng Kim Nguyên ra, Trương Húc Đông không hề đắc tội đến tổ chức khổng lồ này lần nào nữa, thực lực và lịch sử của bên kia khiến người ta khiếp sợ, nhưng Trương Húc Đông chỉ có thể yên lặng theo dõi thay đổi, sau đó dựa theo suy nghĩ của mình, đi một bước nhìn ba bước.

Trương Húc Đông hỏi: “Lão Đặng, cậu nói xem chúng ta có thể để bất động sản Dương Quang hòa làm một với bất động sản Đông Thăng, tôi chỉ ở đây là chúng ta nuốt gọn bọn họ!”

Đặng Quân lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nào. Tuy rằng bất động sản Dương Quang cũng là công ty TNHH, nhưng bọn họ là công ty có uy tín lâu năm, làm bất động sản đã lâu. Theo tôi được biết, phần lớn bất động sản Dương Quang đang thực hiện một số dự án quy mô lớn của nhà nước. Nền tảng của bất động sản Đông Thăng của chúng ta quá mỏng, giống như một con trăn đang cố gắng nuốt chửng cá voi sát thủ, sẽ bị nó đập chết, những sản nghiệp khác cũng sẽ sụp đổ theo!”

“Không có cách nào?” Trương Húc Đông hỏi.

“Cũng không phải, nếu như là từ phía nhập khẩu thì vẫn có một ít chiêu trò hạ bệ bất động sản Dương Quang, xét cho cùng thì nguyên liệu nhập khẩu của bất động sản Dương Quang đều là đường thủy, chỉ là hầu hết thế lực của chúng ta không với đến được!”

“Nhập khẩu? Cậu nói dở trò từ biển?”

“Đúng vậy, nếu tàu buôn của họ gặp phải cướp biển, không đến hai lần là sụp đổ, đến lúc đó chúng ta sẽ có hy vọng, dù sao thì chúng ta cũng nắm quyền trên mặt đất ở thành phố Ngọc!”

Trương Húc Đông rất có hứng thú: “Cậu nói tỉ mỉ thử xem nào, không đạp đổ được bất động sản Dương Quang này trong lòng tôi rất khó chịu, tôi nghi ngờ trò quỷ đều là do bọn họ dở ra, tôi không thích cảm giác bị người ta theo dõi.”

“Haha, anh Đông tin tức về mặt này tất nhiên là phải hỏi chị Linh Lung, em chỉ biết tuyến đường của bọn họ là từ nước M qua Thái Bình Dương đến thành phố Thanh, sau đó chuyển hàng về thành phố Ngọc bằng xe tải!”

Huyết Linh Lung nói: “Tôi cũng không nghe ngóng chuyện ở bên đó, tôi đi gọi Hắc Hoàng nữ vương, cô ấy đã tham gia một số nhiệm vụ trên biển, có lẽ sẽ biết nhiều hơn tôi!”

Hắc Hoàng mặc áo ngủ đi ra, ngáp hỏi chuyện gì, nói qua một lượt mọi chuyện với cô ta xong, cô ta lập tức tỉnh cả ngủ, tao nhã ngồi xuống nói: “Tàu buôn của các quốc gia đều có liên hệ với hải tặc, nếu không sao lần nào cũng không thể an toàn. Tất nhiên, cũng phải chi ra phí tàu tượng trưng, nếu muốn tấn công bất động sản Dương Quang từ biển, vậy thì sử dụng sức mạnh của hải tặc sẽ dễ dàng hơn nhiều so với chúng ta!”

“Vợ ơi, em quen hải tặc à?” Đỗ Phong hỏi.

Hắc Hoàng lắc đầu nói: “Chỉ là lúc chấp hành nhiệm vụ nghe thủy thủ đoàn nói cướp biển lớn nhất ở Thái Bình Dương là cướp biển Soyali, nhiều quốc gia đã cử người đến bao vây và trấn áp chúng nhiều lần, mặc dù hang ổ của cướp biển Soyali cũng đã bị xóa sổ vào thời điểm đó, nhưng lại không tiêu diệt toàn bộ chỉ cần chúng ta liên lạc được với họ thì việc đánh vận tải biển bất động sản Dương Quang này không thành vấn đề, không cần biết là từ nước M hay được gửi đến nước M, chỉ cần bọn họ vừa đến vùng biển quốc tế là ra tay, cam đoan bọn họ không chịu nổi.”

“Cướp biển Soyali?” Trương Húc Đông khẽ nhíu mày, hỏi: “Liên lạc với bọn họ thế nào? Ác Quỷ em biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.