Trương Húc Đông tưởng rằng Khô Lâu sẽ lập tức trở mặt, tuy nhiên ông ta lại cầm túi nilon lên, bắt đầu đếm, nói: “Cộng thêm 70 xu lăn vào nước là tổng cộng 3827 tệ, chỗ này ngay cả tiền lãi cũng không đủ nữa đấy!”
“Mẹ kiếp, đã cho mày mặt mũi rồi mà còn dám đòi ông đây nhiều như vậy à, còn không nhanh cút đi!” Lão Mã kia không muốn dài dòng nữa.
“Ông cho rằng tôi đến đây là để chơi với ông đấy à?” Khô Lâu trực tiếp giẫm lên chiếc bàn gỗ kia, rút con dao màu vàng dưới tất ra, sau đó cắt lòng bàn tay mình, bắt đầu lấy máu vẩy khắp nơi.
“Chết tiệt!” Trương Húc Đông thầm mắng tên này đến đòi tiền mà còn phải tự làm chính mình bị thương nữa, thật đúng là đủ liều mạng mà.
“Mày dám vẩy máu lên tấm thảm Tây Vực của ông đây, nó trị giá 100.000 tệ đấy!” Lão Mã đau lòng nhìn vết máu trên tấm thảm thuần lông dê kia, chẳng mấy chốc đã có người vây quanh, ông ta vỗ bàn mắng: “Đưa bọn họ cút ra ngoài cho tao.”
“Mẹ nó!” Khô Lâu cũng nổi giận đứng lên, không ngừng múa con dao trong tay. Tuy nhiên lại hướng về phía những tên đàn em kia. Nếu như đâm vào Lão Mã ở cách ông ta không xa, lỡ giết chết rồi thì tiền cũng không trả lại được ấy chứ.
Trương Húc Đông đã nhìn thấy két sắt ở đằng kia, thấy Khô Lâu khua tay múa chân, anh bèn trực tiếp chạy về phía két sắt. Mấy tên muốn xông lên ngăn anh lại đều bị anh đánh ngã xuống nước. Bọn họ co ro ở dưới nước cầu cứu. Mỗi một cú đá của Trương Húc Đông không nặng lắm, tuy nhiên vẫn đủ làm bọn họ đau cả mười ngày nửa tháng. Bây giờ trời có mưa xuống thì cũng có thể làm bọn họ chết chìm ấy chứ.
Thấy đàn em của mình bị đánh gục, lão Mã cố gắng ngăn Trương Húc Đông lại, nhưng Trương Húc Đông trực tiếp nâng một cái bàn gỗ lên, mặt bàn không phải rộng lắm, trực tiếp ném thẳng vào gương mặt dài của lão Ma. Chỉ nghe thấy lão Mã “Ôi chao” kêu lên, sau đó ngã trên mặt đất, mũi miệng đầy máu tươi.
Trương Húc Đông ngồi ở trên người lão Mã, kề con dao màu vàng kia vào cổ ông ta, nói: “Đừng lo lắng, đi xem thử bên trong có đủ tiền không!”
Lúc này Khô Lâu mới phản ứng lại, đi đến trước chiếc két sắt đó, đổ hết tiền lẻ trong túi ni lông vào trong nước rồi dùng nó chất đầy tiền. Chỉ sau vài chục giây ông ta đã bước tới, cười lớn: “Ha ha, anh Mã sau này cũng đừng than nghèo nữa, như vậy không tốt lắm đâu. Tôi cầm tổng cộng 83.000 tệ, cả vốn lẫn lời. Tôi sẽ thay mặt ông hỏi thăm sức khỏe của lão đại nhé!”
Ông ta vỗ bả vai Trương Húc Đông, nói: “Thích cưỡi ngựa à? Tiền tới tay rồi, đi thôi!” Ông ta còn dành cho Trương Húc Đông một ánh mắt khen ngợi, khiến Trương Húc Đông có chút kích động.
Trương Húc Đông cùng Khô Lâu cứ như vậy mà hoàn thành nhiệm vụ. Đưa tiền đến trước mặt Bá Vương, ông ta đương nhiên rất vui vẻ, trực tiếp cho mỗi người 20.000 tệ tiền công. Hơn nữa đây còn là tiền thưởng, để cho hai người Trương Húc Đông không ngừng cố gắng hơn nữa.
Trương Húc Đông thấy chưa đến vài ngày mà đã lấy của người ta 50.000 tệ, trong lòng ít nhiều cũng có áy náy, muốn chiêu đãi bọn họ. Tuy nhiên làm gì để cho anh có cơ hội mời khách, ông ta chốt địa điểm ngay trong địa bàn của Bá Vương, mời tất cả những người anh em thân thuộc cùng “em dâu“. Ông ta nói về “chuyện tốt” của Trương Húc Đông đã làm, lập tức làm cho những người anh em kia tôn sùng Trương Húc Đông như một chiến thần vậy. Từ lúc bắt đầu cho đến 2 tiếng đồng hồ sau đó, Trương Húc Đông còn chưa buông ly rượu xuống nữa.
“Anh Đông, em rất ngưỡng mộ anh, em đây mời anh uống một ly.”
“Anh Đông, anh là thần tượng của em, mời thần tượng uống một ly.”
“Lão đại, sau này em lăn lộn cùng anh được không? Mời anh một ly.”
“Một ly...”
Khô Lâu một tay ôm gái, một tay khoác lên vai Trương Húc Đông, nói: “Đông Tử, nói thật hôm nay may mà nhờ anh, nếu không chúng ta không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như vậy được. Lão Mã kia là cái gì chứ, chỉ là người chết dưới tay của anh thôi. Người anh em hôm nay đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt, đến nào, hai chúng ta làm một ly. “
Trương Húc Đông thấy Khô Lâu đã say rồi, hôm nay anh không muốn say, nên ai rót cũng không thể làm anh say được cả, cứ ngửa đầu uống cạn thôi.
“Đến, đến, đến.” Khô Lâu đá mạnh vào tay một tên đàn em đang nhét dưới người cô gái kia, nói: “Các anh em cùng nhau mời anh Đông nào, cạn ly!”
Tối nay, hộp đêm này chỉ cho phép phụ nữ vào, miễn tiếp đàn ông. Rượu uống thỏa thích, tiếng người huyên náo công thêm âm thanh mạnh mẽ của DJ, rất nhanh trong sàn nhảy đã đầy những tên sâu rượu múa may điên cuồng. Không phân biệt đại ca hay đàn em gì cả, chỉ còn lại những vũ điệu quay cuồng mà thôi. Khô Lâu từ phòng vệ sinh trở lại, hỏi: “Con mẹ nó, Đông Tử, sao anh không nhảy? Được rồi anh đừng có giải thích làm gì, uống rượu được không đấy, tôi hỏi cậu có uống rượu được không?”
“Ông uống nhiều quá!”
“Không sao đâu, nhiều thì nhiều, đêm nay rất vui mà!”
“Đêm nay là một đêm vui vẻ, đêm nay là một đêm không ngủ, DJ Mạnh tôi đây xin gửi cho anh Đông của chúng ta một bản “Rolling in the deep” nào, music! À, đúng rồi, mong anh nhớ đến em, em là DJ Mạnh, go!” Người được gọi là DJ Mạnh kia vừa dứt lời, theo sau là một tràn tiếng cười. Những tiếng hò hét ầm ĩ cộng thêm tiếng hát cùng tiếng cổ vũ đã đẩy bầu không khí của nơi này lên đến cao trào.
Trương Húc Đông bị bản remix của người này làm cho hoảng hồn, tuy nhiên anh cũng cười như điên, bởi vì anh thích những chàng trai không kiêng dè gì như vậy. Một đám người trẻ tuổi tự do phóng khoáng lăn lộn chung một chỗ, đây mới là những người trẻ tuổi.
Hoạt động này cứ như vậy kéo dài đến 4 giờ sáng, khi đám người Trương Húc Đông bước ra từ hộp đêm, trên đường ngay cả một bóng ma cũng không có. Nếu như quán của người khác thì đã đóng cửa từ lâu rồi, nếu như bọn họ muốn chơi suốt cả đêm cũng không ai có ý kiến gì. Ai bảo nơi này là địa bàn của nhà mình cơ chứ. Một cơn gió lạnh chợt thổi qua, tất cả mọi người đều run cầm cập, Khô Lâu đã lái xe đến, đợi bọn họ ở cửa.
Vèo!
Ầm!
Trương Húc Đông nhìn chiếc xe van quen thuộc lướt nhanh qua trước mắt, chạy được một trăm mét sau đó đâm thẳng vào lề đường. Ai nấy đều cười ngả nghiêng, bởi vì Khô Lâu từ trên xe bước xuống, trên đầu trầy trụa một mảng lớn, có cả máu chảy ra, dáng vẻ kia đừng hỏi có bao nhiêu chật vật.
Một tên đàn em loạng choạng bước tới, nói: “Anh, Anh Khô Lâu, em đã nói để em lái đến cho mà anh không chịu, không sao đấy chứ?” Cậu ta cũng đã thôi cười, hỏi.
“Không say bằng cậu. Mẹ nó không thấy tao chảy máu đây à?” Sau đó Khô Lâu tức giận đạp lên người tên đàn em kia, chẳng mấy chốc mọi người đều gia nhập vào trận chiến. Một lát sau Trương Húc Đông mới bước đến, thấy anh chàng vừa bị đạp không hề tức giận tí nào cả.
Cả người cậu ta đầy dấu chân, ngủ trên mặt đất. Trương Húc Đông thấy không thể để cho bất kỳ ai trong bọn họ lái xe được cả, nếu như xảy ra án mạng gì đó thì không tốt lắm đâu. Vì vậy anh giành lấy chìa khóa xe, nói: “Lên xe cho ông đây nào, nhìn bộ dạng của các anh kìa, vẫn nên để cho tôi lái đi! “
Đến khi Trương Húc Đông đưa bọn họ về lại căn cứ, những người này đã ngủ rồi. Trương Húc Đông đẩy bọn họ xuống xe, ném ở cửa, tự mình trở về căn hộ thông tầng kia ngủ. Còn về phần bọn họ có ngủ cả đêm ở chỗ này hay không anh cũng không quan tâm lắm. Cũng không đến nỗi có người đến cướp sắc của bọn họ đâu!
Từ giờ phút này, Trương Húc Đông được trải nghiệm một loại cuộc sống mới, chính là mỗi ngày cùng với nhóm người Khô Lâu này lăn lộn một chỗ, tận hưởng cảm giác chỉ có loại thế lực này mới có. Những tổ chức lớn mạnh như Thanh Long Hội kia chắc chắn không thể có rồi.
Bọn họ sẽ cùng nhau ngồi xổm trên đường ngước mắt nhìn xe chạy, cùng huýt sáo khi thấy một người phụ nữ xinh đẹp nào đó rồi nhận lấy ánh mắt xem thường nhưng vẫn ha ha cười to. Sẽ vì những thế lực khác gây chuyện trong địa bàn mà chạy đuổi khắp nơi trên thế giới. Sẽ cùng những thế lực khác đánh nhau chỉ vì nguyên nhân mày nhìn tao lâu thế.
Khoảng thời gian này làm Trương Húc Đông cảm thấy rất thoải mái, những trải nghiệm mới lạ kích thích, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng ngờ tới. Câu chuyện của một tên lưu manh lại có ý nghĩa như vậy, mỗi ngày sau khi hết giờ học anh lại cùng ăn ở với những người này.
Nửa tháng sau.
Lúc Trương Húc Đông trở về căn nhà thông tầng, phong cách ăn mặc hoàn toàn là của một tên lưu manh côn đồ. Nhìn thấy Ác Quỷ ngồi trên sô pha lắc lắc ly rượu đỏ nghịch điện thoại. Cậu ta bị dọa giật cả mình, quan sát Trương Húc Đông một lúc rồi hỏi: “Anh là anh trai em sao?”
“Chẳng lẽ cậu là anh tôi?” Trương Húc Đông ngồi xuống bắt chéo chân, hỏi: “Gần đây bên chúng ta vẫn ổn chứ?”
“Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, lăn lộn trong giới Hắc Đạo này so với lúc chúng ta làm lính đánh thuê dễ hơn nhiều!”
Trương Húc Đông nhận lấy điếu thuốc lá trên tay Ác Quỷ đưa tới, cậu ta nói: “Anh à, anh cứ ở đây làm một lão đại của Long Hội đi, lăn lộn cả ngày cùng với đám côn đồ kia làm gì vậy. Giao dịch của bọn chúng nhiều lắm cũng chưa đến 1 triệu tệ, lúc về đến tay anh cũng chỉ vài chục nghìn tệ đáng thương mà thôi. Nếu để các anh em Zo biết chuyện này sẽ cười nhạo đến rụng răng mất!”
Trương Húc Đông: “Chuyện này tự tôi có chừng mực. Gần đây những bang phái lớn kia có gì khác thường không?”
Ác Quỷ lắc đầu: “Vẫn là sự tranh chấp giữa Thanh Long Hội cùng Bảo Long Môn. Các bang phái khác rất bình tĩnh, mọi người đều ở đây kiếm tiền. Chỉ là gần đây trong Ba Na Lạp mới xuất hiện vài người lạ mặt, bọn họ không bán ma túy cũng không chơi đàn bà, cứ uống rượu rồi rời đi thôi!”
Trương Húc Đông hơi nheo lại mắt nói: “Chú ý nhiều hơn một chút, tốt hơn nên bắt một tên cạy miệng hỏi thử xem. Đúng rồi, chúng ta không thể chỉ có một địa bàn này được, cậu hỏi thử Vũ Môn bên kia có địa bàn nào mới cần mua hàng nữa không. Tốt nhất là ở gần với Ba Na Lạp chút, chúng ta có thể ra giá cao.”
“Được, chuyện này để em lo liệu tên Vũ Cực kia hận không thể cúng vái ông thần tài là em luôn ấy chứ. Để em rảnh rỗi tìm anh ta nói chuyện thử.” Ác Quỷ nhấp một ngụm rượu.
“Tình hình của Béo và Nhất Đao thì sao?”
Ác Quỷ: “Trần béo gần đây lăn lộn với Dũng Tử, thu nhận một số anh em mới. Còn tên nhóc Trương Nhất Đao kia bị Hắc Hoàng huấn luyện như một con chó vậy, so với chúng ta năm đó còn tàn nhẫn hơn. Tuy nhiên thực lực cũng tăng lên đáng kể, đoán chừng anh thấy sẽ giật mình đấy!”
“Hai người này biểu hiện cũng không tệ. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu nhớ nói cho tôi biết, sau này tôi sẽ không tới đây nhiều nhất có thể. Tốt nhất là cậu cũng ít điều động người của tổ chức Sát Thiên thôi. Bớt manh động để người của Vũ Môn chỉ giới hạn ở vị trí của cậu thôi, không nên để cho họ biết về sự tồn tại của tôi.”
Ác Quỷ gật đầu, trông có vẻ cậu ta hiểu được ý tứ của Trương Húc Đông.
“Còn nữa, cậu dặn Béo và Dũng Tử chú ý cẩn thận đừng thu nhận những tên nằm vùng của các băng nhóm khác, chúng ta không thể để bọn họ phát hiện ra chúng ta được.”
“Chuyện này anh cứ yên tâm, em cũng thường xuyên qua đó, sẽ không có sai sót gì đâu. Anh cứ yên tâm tính toán kế hoạch lâu dài đi!”
“Ồ, có cậu ở đây rồi quả thật tôi có thể chơi bời thật thoải mái.”