Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 285: Chương 285: Trời có sập cũng đã có ta đỡ




Cái thôn này không lớn mà cũng chẳng nhỏ, chủ yếu là người dân sống thưa thớt, thêm mười phút nữa mới có người dẫn một đôi vợ chồng chạy đường nhỏ tới, nam thì cao gầy, nữ thì vừa mập vừa thấp, vừa thấy thi thể kia hai người sững sờ trong giây lát, sau đó ôm lấy cái xác bắt đầu khóc.

“Đây là cha mẹ của bọn họ sao?” Trương Húc Đông quay đầu lại, hỏi mấy người đang xem.

Nhưng không có ai trả lời anh, Tiểu Hắc ở bên nói: “Anh Satan, em biết bọn họ, người phụ nữ là mẹ của Mập, còn người đàn ông này là trưởng thôn đã tiếp đãi chúng ta.”

“Đứa nhỏ này không có cha sao?” Trương Húc Đông chau mày.

“Cha nó mất mấy năm rồi, lần đó tìm trâu cho nhà trưởng thôn nên ngã chết!” Cô gái nhỏ bên cạnh nhỏ giọng nói.

Trong lòng Trương Húc Đông ngược lại cảm thấy rất nực cười, người phụ nữ đã góa chồng, người đàn ông thì vì chuyện nhà của trưởng thôn mà đi, chị ta vậy mà lại ở bên trưởng thôn, nhưng cũng có thể là chị ta đi tìm trưởng thôn chủ trì công bằng, khả năng là do mình nghĩ quá nhiều, anh đánh giá người phụ nữ này mấy lần, tuy rằng dáng người bình thường, nhưng gương mặt không tồi, đặc biệt là đôi mắt khắc phu trời sinh, cũng có thể coi là ánh mắt quyến rũ. đam mỹ hài

Nhìn kỹ thì không có vấn đề gì, Trương Húc Đông đang chăm chú phát hiện người phụ nữ gần như đang bò đến xác đứa con, nhưng lại không thấy một giọt nước mắt nào rơi xuống, cái thôn nhỏ bé này vậy mà lại dám diễn trò trước mặt anh, vết thương của Mập trong lời Tiểu Hắc không đến nỗi, trí mạng là ở chỗ nó trúng độc.

Không biết là vì cái gì mà có người nổi lên sát tâm với một đứa nhỏ, vừa rồi anh cũng đã ngửi thử con dao giết người, trên đó không có mùi độc tố, rõ ràng là đứa nhỏ này đã trúng độc trước rồi mới chọc giận Vũ Hóa Long, độc này rất mạnh, Mập này cũng không sống nổi một tháng nữa.

Còn nữa, làm Trương Húc Đông kinh ngạc là, người đàn ông được gọi là Trưởng thôn này, nhìn thấy cái xác đó cả người run lên, biểu cảm trên mặt ông ta vặn vẹo cùng, giống như người chết là con trai ông ta vậy, mặt mày trưởng thôn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Vũ Hoá Long nói: “Là mày giết nó?” Vũ Hóa Long không nhịn được lùi lại một bước, hai tay vẫn còn đang run lẩy bẩy, nhưng quật cường ngẩng đầu nói: “Là tôi làm, ai kêu nó động tay động chân với Tình Vũ.”

“Thằng con hoang, ông đây thấy mày là đang muốn chết, không thả mày vào chuồng heo đốt đèn trời, ông đây theo họ của mày!” Sự tức giận của trưởng thôn khiến đám người Trương Húc Đông phát bực, trong khi những người xem thì nói to nói nhỏ, bảo con dâu nhà họ Vương qua lại với trưởng thôn, nói không chừng đứa nhỏ này là con của trưởng thôn không chừng.

Trương Húc Đông thoáng cái hiểu ra, tại sao chồng của người phụ nữ này lại ngã chết, đoán chừng trưởng thôn có liên quan trực tiếp, trưởng thôn sớm đã tức đến điên rồi, quơ lấy con dao đốn củi chuẩn bị sẵn vọt lên.

Vũ Hóa Long vốn đã sợ hãi, lúc này đây cảm tưởng như tất cả mọi người đều đang nhìn cậu ấy, trẻ mồ côi vốn sợ nhất là cô độc, rất nhạy cảm với những câu chuyện phiếm, hành động và thậm chí cả biểu hiện của người khác, thoáng chốc này cậu ấy hoàn toàn sững ra đó, ngay đến trốn cũng quên mất.

Trương Húc Đông có thể hiểu được cái mà đứa nhỏ này phải chịu đựng bây giờ, nói ra thì tên nhóc này còn có chút quyết đoán, đổi thành những người khác sớm đã bị dọa chạy rồi, chỉ có điều cậu ấy vừa mới giết người còn chưa phản ứng lại, Trương Húc Đông đứng ra ngăn cản trưởng thôn, lạnh giọng nói: “Ông muốn làm gì?”

Trưởng thôn giật mình, nhìn Trương Húc Đông trước mặt, phát hiện người này không phải là người trong thôn, sắc mặt chợt đen cả lại: “Cậu là ai? Thôn bọn tôi xảy ra ấn mạng nào đến phiên cậu?!”

“Nó là con trai nuôi của cha tôi, cũng là em trai tôi, ông nói chuyện này tôi có quản được không?” Trương Húc Đông trừng mắt nhìn ông ta: “Đổi lại là ông, thân làm trưởng thôn không hỏi rõ nguyên do vậy mà đã cầm dao có ý làm người khác bị thương, cái chức trưởng thôn này của ông sao mà làm được vậy?”

“Được, được được, xem như cậu nói đúng, nhưng thằng con hoang này giết người trong thôn tôi, chẳng lẽ cậu không hỏi không rằng?” Trưởng thôn và Trương Húc Đông nhìn nhau, có lẽ là bởi vì đây là con trai ông ta, khiến ông ta mất đi lý trí, căn bản là không chú ý đến trong mắt Trương Húc Đông có sát khí.

“Ăn nói cho sạch sẽ vào, còn mắng nó là đứa con hoang nữa ông đây xử mày!” Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm trưởng thôn, nói: “Giết người tự nhiên là có cảnh sát lo, ông đây là loạn dùng hình riêng.”

“Hừ, cậu cũng không nghe ngóng thử trong thôn, ở đây tôi chính là pháp luật, tôi có quyền quyết định ai sống ai chết, thằng con hoang ày giết người thôn tôi thì mặc kệ nó là ai, tôi đều bắt nó một mạng đền một mạng, tôi chửi cả mười tám đời nhà nó đấy!” Trưởng thôn tức giận chửi ầm lên.

Thật sự giống như những gì trưởng thôn đã nói, ở cái nơi xa xôi hẻo lánh nghèo nàn như vậy, thôn trưởng chính là bá vương ở đây. nhà anh ta sống ở căn nhà lợp ngói bảy gian tốt nhất, hơn nữa bề ngoài đứa con trai duy nhất của ông ta còn là phó sở trưởng đồn công an trong huyện, đối với một cái thôn mà nói, đó là tồn tại không thể chọc vào nổi.

Cho nên trưởng thôn ở đây gần như thổ phỉ nơi này, thấy dâu nhà nào xinh đẹp, ông ta sẽ cố gắng hết sức để dụ dỗ, nhà nào bắt được mồi không chia cho ông ta hơn phân nửa, ông ta sẽ nói với đứa con trai mình trong huyện, nói là nhà đó giết động vật cần bảo vệ, hơn nữa trong thôn còn cái gọi là xóa đói giảm nghèo, càng giúp càng nghèo, chỉ có mình ông ta là được giúp đến tiền vào như nước, người dân trong thôn giận mà không dám nói gì.

“Chát!” Trương Húc Đông cho một bạt tai, tát cho trưởng thôn mắt hoa mày choáng, răng cũng rơi mất mấy cái, căn bản là không để ý đến tiếng kêu như lợn kêu, Trương Húc Đông hừ lạnh nói: “Cảnh cáo ông lần cuối cùng, mồm miệng sạch sẽ một chút, cẩn thận cái mạng nhỏ của ông.”

“Á á á… mày, mày, mày dám đến tao?” Trưởng thôn đứng dậy khỏi mặt đất, một tay ôm răng, tay kia che mặt nói như khóc.

“Có kẻ giết người, còn đánh cả trưởng thôn nữa, lại muốn giết người nữa, cứu mạng!” Mẹ của mập đột nhiên đứng dậy kêu thất thanh hoàn toàn không để ý đến hình tượng.

Trương Húc Đông trợn trắng mắt liếc nhìn người phụ nữ đó rồi nhặt con dao dính đầy máu dưới đất lên, nói: “Đánh người thì đã sao? Giết người thì đã thế nào? Nếu miệng ông ta còn thối nữa thì ông đây còn đánh. Chị cũng ngậm mồm vào cho tôi, chọc ông đây tức lên thì đến chị tôi cũng xử nốt.” Đối với loại người này phải nổi điên, quả nhiên người phụ nữ đó lập tức im miệng.

Người dân trong thôn đều sửng sốt, bọn họ luôn cho rằng kẻ nào dám làm trái ý trưởng thôn chẳng khác nào chọc một vị hoàng đế thời cổ đại nổi giận, nên thường thì trưởng thôn nói gì thì chính là cái đấy, dù trong lòng không muốn thì bên ngoài cũng không ai dám phản đối, hôm nay, một người xa lạ như Trương Húc Đông xuất hiện, lại làm bọn họ sốc không thôi, trong lòng cũng thầm kêu một tiếng đáng đời.

“Nói cho mày biết, tôi đã báo cảnh sát rồi, đợi cảnh sát đến thì tên nhóc này phải đền mạng, đến mày cũng khó mà thoát khỏi liên can!” Trưởng thôn lùi lại mấy bước, sợ Trương Húc Đông lại cho ông ta một cái bạt tai nữa, nhưng miệng vẫn không tha người.

Trương Húc Đông vứt con dao xuống đất, nói với Vũ Hóa Long và Tiểu Hắc: “Chúng ta đi!” Anh lại nói với trưởng Thôn: “Tôi sẽ ở đây đợi, đợi cảnh sát đến để xem thử xem ông xử em trai tôi thế nào.”

Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, Vũ Hóa Long đã dần bình tĩnh lại, cậu ấy không chỉ thấy giết người lần đầu, mà còn là lần đầu ra tay giết người, cậu ấy bước bước lớn đến trước mặt Tình Vũ, lúc này ngược lại quan tâm cô ấy hỏi: “Chị Tình Vũ, chị không sao chứ?”

Tình Vũ không nói gì mà lùi lại mấy bước, sau đó núp sau lưng một người phụ nữ, xem ra thì hẳn là mẹ cô ấy, mà ánh nhìn Vũ Hóa Long trở thành sợ hãi và chán ghét, người mẹ đó cũng nhanh chóng dẫn Tình Vũ rời đi, sợ chuyện này sẽ liên lụy gì đó đến mình.

Trương Húc Đông nhìn bóng lưng me con hai người rời đi, mày khẽ cau lại, dù nói thế nào đi nữa thì Vũ Hóa Long cũng là vì Tình Vũ mà ra mắt nên mới dẫn đến kết quả này, bọn họ đã không an ủi Vũ Hóa Long thì thôi, nhưng cũng đừng nên tuyệt tình đến vậy, còn Vũ Hóa Long thì mặt mày ảm đạm, cái cảm giác bị cô lập đó lại ập đến trong cậu ấy.

Trương Húc Đông dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi hiện trường vụ án, quay đầu lại hỏi: “Hóa Long, từng đến cục cảnh sát bao giờ chưa?”

“Chưa ạ!” Vũ Hóa Long thành thật trả lời, cười khổ một cái nói: “Có điều em đã ở doanh trại lính đánh thuê hai năm, đại ca bên trong đấy nói rằng cảnh sát không có gì phải sợ!”

Trương Húc Đông cười cười: “Em không sợ à?”

“Không sợ!” Vũ Hóa Long cắn răng nói: “Cùng lắm thì một mạng đền một mạng, dù gì em cũng là trẻ mồ côi.”

“Đừng ngốc nữa!” Trương Húc Đông nói: “Với tuổi của em sẽ không phải chịu án tử hình, nhưng không tránh khỏi vào trại lao động cho thiếu niên, nếu như em bị cảnh sát bắt đi, bọn họ nhất định sẽ để em vu oan giá họa cho anh, em tính làm thế nào?”

Đây là bài kiểm tra của Trương Húc Đông với Vũ Hóa Long, xem thử xem thằng bé sẽ nói sao, Vũ Hóa Long nhìn Trương Húc Đông đáp: “Anh Satan, vừa rồi cảm ơn anh, anh yên tâm em sẽ nói thật, cảnh sát có đánh chết em thì em cũng sẽ không ăn nói lung tung!”

“Anh Satan, thật sự là để anh em bị cảnh sát bắt đi sao? Nghe bọn họ nói, con trai của trưởng thôn là sở trưởng, nếu anh em bị bắt vào đó thì đoán chừng không ra được mất!” Tiểu Hắc gãi đầu nói: “Em về cầu xin Sư Vương, để ông ấy dẫn chúng ta rời khỏi đây, ở đây không ai có thể làm gì chúng ta được.”

“Không thể gây chuyện rồi chạy được, chuyện này có uẩn khúc, chúng ta không thể cõng cái nồi đen này thay người ta được!” Trương Húc Đông cong miệng cười: “Anh tin Hóa Long biết phải làm thế nào.” Thực sự thì Trương Húc Đông muốn để Vũ Hóa Long trả qua chuyện đau khổ một lần, nếu không dưới sự che chở của cha mình là Bạch Sư Vương câu ấy sẽ là đại bàng non núp dưới cánh đại bàng lớn ít nhất ba năm.

Đầu óc của một đứa trẻ sao lại có thể nghĩ được nhiều đến vậy, Tiểu Hắc không hiểu nhìn về phía Trương Húc Đông, lại nhìn Vũ Hóa Long, chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta, bị lời Trương Húc Đông nói ra cũng không để ý.

Về đến nhà, Vũ Hóa Long còn sợ hãi hơn cả lúc mình giết người, toàn thân run lẩy bẩy, cúi đầu nói: “Sư Vương, con gây họa cho cha rồi!”

Bạch Sư Vương vươn tay vén mái tóc trắng che mắt, lộ ra một đôi mắt sắc như dao, giơ tay nắm nâng đầu Vũ Hóa Long lên, cười lạnh nói: “Con sợ à?”

Thấy ánh mắt đó của Bạch Sư Vương, Vũ Hóa Long xém chút thì khóc, nhưng cắn chặt răng lắc đầu nói: “Không sợ!”

“Không sợ thì run cái gì?”

“Con sợ người phạt con!” Vũ Hóa Long thành thật trả lời.

“Haha!”Bạch Sư Vương nhàn nhạt cười cười, nói: “Đi, đi nướng thịt hai con chó rừng để chúng ta ăn, trời có sập cũng có cha đỡ! Còn nữa, con còn dám khóc nữa thì không phải học trò ruột của Bạch Sư Vương này.”

“Vâng!” Vũ Hóa Long cố nén nước mắt trong hốc, quay đầu lại nói: “Tiểu Hắc, qua giúp đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.