Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 2: Chương 2: Vị sếp xinh đẹp




“Mẹ kiếp, mày không biết phép tắc đúng không, hôm nay ông đây sẽ...”

Bốp!

Âm thanh giòn giã chấn động kia làm cho tất cả những ai nghe thấy đều cảm thấy nóng rát trên mặt.

Cậu ấm nhà giàu vừa rồi vẫn còn ầm ĩ bị tát văng ra xa vài mét, trên miệng và mặt bê bết máu đỏ tươi.

“Thiếu gia!” Thấy cậu chủ bị đánh, bốn vệ sĩ vội vàng chạy tới.

“Anh ta dám đánh tôi! Anh ta lại dám đánh tôi cơ đấy! Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau bắt anh ta lại! Tôi phải đem anh ta băm vằm ra cho chó ăn! Nếu không bắt được thì các người đều cút hết đi cho tôi!” Công tử nhà giàu từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa kia chưa từng bị người khác đối xử như vậy, anh ta vừa che mặt lại vừa chửi bới.

Bốn tên vệ sĩ lập tức cầm lấy gậy sắt xông về phía Trương Húc Đông, trước mắt chỉ có bắt tên nhóc này lại giao cho thiếu gia thì mới có thể giảm được tội sơ suất của bọn họ.

“A... Cẩn thận!” Người đẹp sợ hãi hét lên, cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, cả thân thể mềm mại run lên, nhưng cũng không quên nhắc nhở Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông hừ lạnh, không hề lùi lại mà tiếp tục tiến đến. Khi thanh sắt của tên cầm đầu còn cách anh chưa tới vài tấc thì bàn tay của anh đã nhanh như chớp đưa ra, gần như chỉ còn lại một bóng dán mờ ảo. Đòn tấn công trông cực kỳ hung hăng của bọn họ bỗng chốc bị anh tóm gọn trong lòng bàn tay.

Còn chưa đợi tên lực lưỡng kia phản ứng lại, Trương Húc Đông chợt kéo một cái, một cảm giác nóng bỏng xẹt qua lòng bàn tay anh ta. Anh cầm ngược thanh sắt lại, đập vào đầu của người đàn ông vạm vỡ đó, máu tươi chảy thành dòng. Sau đó anh lại đạp thêm hai ba cú rồi mới nặng nề nện gậy xuống đất.

“Chỉ với mấy đòn này mà cũng dám ra vẻ làm vệ sĩ sao!” Trương Húc Đông hừ lạnh một tiếng, vứt cây gậy trong tay ra. Ánh mắt của một tên to con khác lập tức trở nên nhức nhối, còn chưa kịp ngồi xuống đất thì một cú đánh đã khiến anh ta bay lên trời.

Hai tên vệ sĩ còn lại đều run lên, thân hình Trương Húc Đông chợt lóe, anh trực tiếp lên gối, cùi chỏ đập vào miệng bọn chúng, dùng toàn bộ sức mạnh, bá đạo, không chút dông dài.

Trong nháy mắt, cả bốn tên này đã hoàn toàn giống như chó chết vậy, máu chảy ròng ròng trên mặt đất.

“Mày mày mày... Mày đừng tới đây.” Mắt thấy bốn thủ hạ đắc lực của mình trong chốc lát bị đánh tơi tả như vậy, cậu ấm nhà giàu kia cuối cùng cũng sợ hãi.

Trương Húc Đông châm một điếu thuốc, tiện tay nhặt cây gậy trên mặt đất lên, lạnh giọng nói: “Tâm Di là bạn gái của tôi, tôi không muốn nhìn thấy người nào quấy rầy cô ấy nữa. Cút ngay!” Anh vừa dứt lời, tay cũng chợt dùng chút lực, cầm cây gậy sắt kia bẻ cong thành 90 độ.

“Vâng, vâng, bây giờ chúng tôi cút ngay, bây giờ cút ngay.” Bốn tên vệ sĩ hoàn toàn sợ hãi, bọn họ đỡ thiếu gia của mình lên, lê lết đứng dậy chạy về phía xe của mình. Ngay sau đó chợt có tiếng rống giận dữ truyền đến: “Tên nhóc kia, có bản lĩnh thì nói tên mình ra đây.”

Trương Húc Đông bước vài bước đến hướng phát ra tiếng nói, nhưng ngay lập tức đã thấy chiếc BMW nổ máy chạy đi trong làn khói đen, tiếng chửi rủa tức giận truyền đến từ xa xa.

Anh đi tới bên cạnh xe của Lâm Tâm Di, cười nói: “Người đẹp, vấn đề của cô đã được giải quyết, hài lòng với màn trình diễn của tôi chứ?”

Lâm Tâm Di ngẩn người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú có chút tà mị trước mặt, không biết tại sao lại nhớ tới những hành động Trương Húc Đông đùa cợt với mình vừa rồi. Cô không khỏi lạnh mặt mắng: “Lưu manh!” Sau đó lập tức nghênh ngang lái xe đi mất.

Nhìn chiếc Lexus rời đi, Trương Húc Đông lắc đầu cười khổ, đầu năm nay, làm người tốt cũng không dễ dàng chút nào. Lần đầu đóng vai côn đồ vậy mà ngay cả một lời cảm ơn cũng không nhận được. Nhặt tờ giấy thông báo trúng tuyển kia lên nắm chặt trong tay, anh chợt nhớ lại xúc cảm vừa rồi trong lòng bàn tay, chắc chắn đó là thứ mềm mại đàn hồi nhất mà anh từng chạm vào.

...

“Thế giới này... thật đúng là nhỏ nhỉ.”

Nhìn Lâm Tâm Di mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi trước mắt, Trương Húc Đông không khỏi cười khổ. Anh thật sự không nghĩ đến, hóa ra sếp của anh lại chính là người lấy anh làm bia đỡ đạn, còn là cô gái xinh đẹp ngày hôm qua bị anh sờ mông.

Lâm Tâm Di ngồi dựa vào ghế, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt khinh thường. Đầu tiên cô quan sát Trương Húc Đông một lượt, dáng vóc cao khoảng một mét tám, thân hình cường tráng, đầu tóc hơi dài, gương mặt tuấn tú, ngũ quan đẹp đẽ. Anh đẹp trai đến mức những phụ nữ bình thường cũng phát cuồng, duy nhất chỉ có vết sẹo nhàn nhạt trên hàng lông mày bên trái là khuyết điểm nhỏ trên mặt anh. Anh chính xác là loại đàn ông mà phụ nữ sẵn lòng muốn bao dưỡng.

||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||

Tuy nhiên khi Trương Húc Đông nhìn lại có thể thấy, người phụ nữ xinh đẹp với mùi nước hoa thoang thoảng trước mặt kia đang vô cùng bài xích anh.

Lâm Tâm Di nhớ lại chuyện hôm qua liền tức giận đến mức nghiến chặt răng lại. Tên lưu manh này lại chính là bảo vệ mới được tuyển dụng. Mà nhìn cách ăn mặc của anh đi, cả người toàn là âu phục cao cấp nổi tiếng quốc tế, giày da hơn mười nghìn tệ, cộng thêm chiếc đồng hồ Vacheron Constantin phiên bản giới hạn nữa, có chỗ nào trông giống dáng vẻ của một nhân viên bảo vệ chứ.

Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều anh chàng giàu có tự cao tự đại như thế này thường đi lừa gạt những sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Cô căn bản cũng không tin Trương Húc Đông đơn thuần đến đây chỉ để làm bảo vệ, hơn nữa hôm qua người này còn sờ soạng cô. Bây giờ ánh mắt anh cũng trông hơi thô bỉ, cùng với thứ như ẩn như hiện đang ngóc lên phía dưới cơ thể làm cho ấn tượng của cô về Trương Húc Đông càng thêm tệ hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.