Đặc Chủng Dong Binh | Lính Đánh Thuê Đặc Chủng

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 25

Lính mới

Bạch Húc Nghiêu lảo đảo gục ở đích đến, cuối cùng không nhịn được nữa nôn thốc nôn tháo, giống như sắp nôn cả mật ra. Suốt đoạn đường này cậu cảm thấy hai chân không phải là của mình, ngoại trừ chạy một cách máy móc ra thì không làm gì được nữa, âm thanh phía sau bám theo từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng bên cổ còn truyền đến cảm giác của vật nhỏ trong túi nilon, điều này khiến cậu vô cùng sợ hãi, chỉ có thể chạy không ngừng.

Tống Phong đứng ở đích đến thở hổn hển, liếc mắt nhìn một vòng, đánh giá khu vực bọn họ đang đứng, chắc đã đủ tư cách rồi. Tống Phong cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Bạch Húc Nghiêu, ngồi xổm xuống: “Tiềm năng của con người là vô hạn, cậu nhìn xem, không phải cậu đã chạy xong sao, chúng ta còn có thể ngắm mặt trời mọc nữa, cậu xem đẹp chưa kìa”

Bạch Húc Nghiêu nôn đến xanh cả mặt, ngồi dưới đất thở dốc, cảm thấy phổi sắp nổ tung, cậu chớp cặp mắt lờ đờ, quay đầu sang nhìn, đến khi thấy rõ mặt người kế bên, dây cung lí trí trong đầu lập tức đứt cái phựt: “Tôi x cả nhà anh a a a!”

Tống Phong thoải mái né cú đá của Bạch Húc Nghiêu, lắc lắc cái túi trên tay.

Bạch Húc Nghiêu khựng lại, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, khuôn mặt trở nên méo xẹo, đường đường là một người đàn ông mà lại sợ chuột, còn bị hai tên học sinh đuổi theo suốt một đoạn đường, cậu đỏ mặt, thật sự rất muốn mở ba lô lấy xẻng đào hố chôn mình luôn.

Tống Phong ném cái túi cho Vệ Tiểu Nghiễn, đỡ Bạch Húc Nghiêu dậy, kéo cậu đi xung quanh: “Hoạt động một chút, đừng ngồi xuống liền.”

Bạch Húc Nghiêu biết bọn họ muốn tốt cho mình, nhưng thế này quá mất mặt rồi, cậu nghiêng đầu đánh giá, thấy Tống Phong không hề hấn gì thì càng đả kích hơn: “Hai người là học sinh thật sao?”

“Thật.”

Bạch Húc Nghiêu không tin: “Học cái gì?”

Tống Phong buột miệng nói luôn: “Triết học.”

“Đọc một đoạn tôi nghe xem.”

Tống Phong ngẫm nghĩ vài giây, chân thành nói: “Tìm gái phải tìm gái đẹp.”

“…”

Quân mũi nhọn đã đến đích từ sớm, hình ảnh ba người này xông lên đều thu hết vào mắt, cảm thấy rất buồn cười, vì thế tiến lại gần: “Này, các cậu không sợ chuột cắn túi nilon chạy trốn à?”

Vệ Tiểu Nghiễn mở túi ra: “Nhìn kĩ nè.”

Người nọ xem xét, thì ra hai người này đã dùng dây buộc móng vuốt và miệng con chuột lại, hèn gì đến giờ vẫn còn bình yên. Hắn âm thầm đánh giá, mặc dù hai người này đang thở hổn hển nhưng trạng thái không tệ, hiển nhiên vẫn còn sức, không giống học sinh bình thường chút nào.

Những người phía sau lục tục chạy tới, có người cúi xuống thở dốc, có người nằm xải lai dưới đất, thấy Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn vẫn còn sức tung tăng xung quanh, bọn họ cũng có chút đả kích, cảm thấy không thể tin nổi.

Toàn bộ thành viên đều đến đông đủ, Tống Phong liếc mắt nhìn một vòng, vị huấn luyện viên kia đang đứng bên cạnh xe, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, giống như đang chờ bọn họ nghỉ ngơi, một lát sau tiếng còi tập hợp vang lên, tài xế xuống xe phát tờ đơn, mỗi người một tờ, lập tức gây ra một mảnh xôn xao.

Tống Phong kiên nhẫn chờ đến lượt mình, hắn nhận tờ đơn, nội dung toàn là luyện tập tăng cường thể năng, nhìn rất bình thường, hắn đã luyện qua hết rồi, Vệ Tiểu Nghiễn được Tống Phong dạy dỗ, hiển nhiên cũng rất bình tĩnh, chỉ có Bạch Húc Nghiêu là khác, cậu mở to mắt nhìn tờ giấy: “Vậy cũng được sao?”

Tống Phong an ủi: “Luyện một chút là được thôi.”

“Anh nói nghe dễ lắm.”

“Vậy cậu muốn thế nào? Thu dọn đồ đạc cút đi à?”

Bạch Húc Nghiêu nghẹn họng, điều này dĩ nhiên không được, ai lại đào ngũ chứ!

Chờ tài xế phát tờ đơn xong, huấn luyện viên đi đến phía trước đội ngũ, bình tĩnh nhìn bọn họ. Mọi người vẫn còn đang thảo luận, đến khi phát hiện ánh mắt của huấn luyện viên, bọn họ mới từ từ im miệng.

“Một tờ giấy đã làm các cậu lãng phí hai mươi ba phút, tốt lắm,” Huấn luyện viên khen, sau đó lơ đãng hỏi, “Nghe nói ở phân đội cũ, các cậu đều là quân mũi nhọn, đúng không?”

Chỉ dùng một từ “đúng không” đã thể hiện rõ sự nghi ngờ và khinh thường, mọi người á khẩu, không nói được lời nào.

“Đó là kế hoạch huấn luyện gần đây, thời gian và số lượng đã được liệt kê tỉ mỉ, đến lúc đó sẽ có người đứng bên ngoài quan sát, bọn họ sẽ không yêu cầu gì hết, mọi thứ đều dựa vào sự tự giác của các cậu.” Huấn luyện viên nói, ánh mắt bình tĩnh không mang theo chút nghiêm khắc nào.

Tống Phong nhìn huấn luyện viên, lập tức hiểu ra, tờ giấy này sẽ loại bớt một nhóm người, nhưng chỉ sợ đây chưa phải là vòng loại. Ngoại trừ nhắc nhở thời gian, thái độ của huấn luyện viên cứ như người qua đường, điều này chứng minh bọn họ vẫn chưa được xem là lính của ông ta, vì thế ông ta không coi mình như huấn luyện viên, cũng như không yêu cầu bọn họ làm theo tiêu chuẩn của mình, nói cách khác, bây giờ bọn họ —— Chưa đủ tư cách.

Huấn luyện viên nói: “Còn câu hỏi nào nữa không?”

“Báo cáo!” Trong đám người có người lên tiếng.

“Nói.”

“Xin hỏi đây có phải là nội dung xét tuyển cuối cùng không?”

“Không, ở đây có quá nhiều người, phải loại bớt một nửa mới chính thức bắt đầu, lần này chúng tôi loại sớm để người bị loại có cơ hội tham gia thi tuyển vào đội khác,” Huấn luyện viên chậm rãi nói, “Các cậu ra ngoài đừng nói là bị chỗ chúng tôi loại, các cậu còn chưa đủ trình độ tới chỗ chúng tôi, quá lắm chỉ xem như chơi mấy ngày thôi.”

Mọi người đứng nghiêm, vẻ mặt kiên nghị, người nào thông minh đã nhìn ra lần huấn luyện này không hề đơn giản, những người khác thì bị lời của huấn luyện viên kích thích, ở phân đội cũ bọn họ đều là quân mũi nhọn, không ai muốn chịu thua cả.

Huấn luyện viên lên xe việt dã, bảo tài xế xuất phát, quay đầu lại nói: “Nhớ huấn luyện đúng giờ, về sớm còn có thể kịp ăn điểm tâm, về trễ đói bụng ráng chịu, nhắc các cậu một câu, thời gian là do chính các cậu lãng phí, đuổi kịp.” Dứt lời liền nghênh ngang rời đi, phía sau lập tức vang lên vô số tiếng chửi mắng. Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn chạy như điên theo thường lệ, rốt cuộc huấn luyện viên không thể giữ bình tĩnh nữa: “Các cậu ngoan ngoãn chạy phía sau cho tôi!”

“Ngài lại lừa gạt tình cảm của chúng tôi!” Tống Phong lên án.

Huấn luyện viên nhếch khóe miệng, tài xế bên cạnh cười hỏi: “Bọn họ là người mà đội phó đưa từ nơi khác tới phải không? Lai lịch thế nào?”

“Không biết, đội phó chưa nói.”

“Anh có thấy động tác nhảy lên lúc trước của bọn họ không? Động tác đó… Chậc, rất đẹp.”

“Ừ,” Huấn luyện viên nhìn bóng người dần dần nhỏ đi, “Hi vọng bọn họ có thể ở lại.”

Mọi người nghe lệnh chạy về, lần này Bạch Húc Nghiêu không bị chuột dí, bởi vì Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn nói không muốn đói bụng nên đã chạy mất hút. Bạch Húc Nghiêu nhìn thân ảnh khuất xa của hai người kia, cắn răng tăng tốc, cậu không thể mất thể diện như vậy nữa!

Hàng loạt huấn luyện theo nhau mà đến, Tống Phong nghiêm túc tập hít đất, cơ thể kéo căng, lộ rõ đường cong tuyệt đẹp, mồ hôi thấm ướt trán trượt xuống cằm, trông cực kì gợi cảm.

Tiêu Minh Hiên đọc tư liệu một hồi cảm thấy hơi mệt, quyết định cầm kính viễn vọng đứng trước cửa sổ, theo bản năng tìm kiếm bóng hình kia. Ở khoảng cách này, Tiêu Minh Hiên có thể thấy rõ vẻ mặt của người nọ, hắn mỉm cười, hiếm khi mới nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Tống Phong, quả thật không dễ dàng. Xét thể năng của hai người kia, vượt qua cửa này không thành vấn đề, nhưng trong doanh trại còn có người mới khác, hắn không muốn mọi người cảm thấy không công bằng.

Trong văn phòng còn có hai người, chính là quân mũi nhọn sáng nay, bọn họ lật hồ sơ, đột nhiên kêu lên: “Đùa à, thế này là thần đồng rồi!”

Tiêu Minh Hiên hoàn hồn: “Là người tên Bạch Húc Nghiêu phải không? Trung đoàn bảo chúng ta cố gắng giữ người lại, nhưng thể năng của binh chủng kĩ thuật bọn là một vấn đề lớn, thành tích sáng nay của cậu ta thế nào?”

“Để tôi xem, cỡ trung bình thôi… A, cậu ta…” Người nọ nở nụ cười, “Cậu ta bị hai người anh gọi đến đuổi theo cả đoạn đường, nếu không chắc chắn không đạt được thành tích này.”

Tiêu Minh Hiên ngẩn ra: “Tống Phong?”

“Ừ, quan hệ của bọn họ không tệ, cái cậu Tống Phong kia chạy xong còn kéo người ta tản bộ nữa.”

Tiêu Minh Hiên kinh ngạc, không có điều kiện tiên quyết là kiếm tiền, Tống Phong lại có lòng tốt như vậy sao? Không thể nào… Trong lòng Tiêu Minh Hiên hơi dao động một chút: “Có ảnh không?”

“Để tôi xem, à, có ảnh.”

Tiêu Minh Hiên tiếp nhận, Bạch Húc Nghiêu trông sạch sẽ sáng sủa, không tính là xinh đẹp, nhưng so với người khác trong bộ đội, diện mạo của cậu ta có thể xếp hàng thượng đẳng, dựa theo cá tính vô liêm sỉ của Tống Phong, chắc chắn muốn chơi người ta rồi, dù sao Tống Phong cũng không ăn kiêng. Tiêu Minh Hiên nhìn ảnh chụp, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hắn im lặng một lát, hận không thể kéo Tống Phong về để người này yên tĩnh một chút.

Người đã ở trong tay rồi, chỉ cần không bị thương là được… Tiêu Minh Hiên muốn khuyên chính mình như vậy, nhưng lại cảm giác có gì đó không được tự nhiên, nhất thời không rõ cảm giác này là gì.

Giờ phút này Tống Phong đang nhận mệnh vượt chướng ngại vật, khi không có nhiệm vụ, bọn họ đều phải huấn luyện, huấn luyện buồn chán tẻ nhạt, đã vậy còn mệt chết, nhưng không còn cách nào khác, nếu không luyện, khi làm nhiệm vụ sẽ phải trả giá, cái gọi là “bình thường chảy nhiều mồ hôi, lúc chiến đấu chảy ít máu” chính là thế này.

Tống Phong nhanh chóng nhào qua, lấy tờ giấy ra nhìn, tiếp tục làm động tác mới, Vệ Tiểu Nghiễn theo sát phía sau, không phải lĩnh vực nào bọn họ cũng là người hoàn thành sớm nhất, quân mũi nhọn luôn có lĩnh vực mình am hiểu, trước mặt những người đó, bọn họ cũng phải xếp phía sau, nhưng bọn họ là người có thời gian tổng cộng ngắn nhất, dù sao lúc trước bọn họ đã trải qua vô số huấn luyện, mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ.

Vì thế huấn luyện viên nhìn thấy hai người kia xông thẳng về trước, tốc độ khó mà tin nổi. Tống Phong nhìn huấn luyện viên, cười cười chạy tới, không nói hai lời liền kéo tay huấn luyện viên nhìn đồng hồ: “Ái chà, trước khi ăn trưa còn có thể tắm một cái, may quá,” sau đó sung sướng quay đầu bỏ đi. Vệ Tiểu Nghiễn theo sát phía sau, kéo tay huấn luyện viên qua nhìn: “Tốt quá!” Nói xong cũng chạy mất hút.

“…” Huấn luyện viên nhớ tới tình cảnh lính mới năm trước mệt chết lên chết xuống, nhìn lại hai người này, ngẩn người suốt nửa ngày, chất lượng lính mới lần này là chất lượng gì?!

Nhóm lính mới cũng điên cuồng hò hét, bọn họ là học sinh mới là lạ!

Bạch Húc Nghiêu thở hổn hển, nằm sấp bò qua lưới sắt, liếc mắt nhìn một cái, cắn răng kiên trì, không ngờ mình lại bại dưới tay hai tên lính mới không biết xếp chăn, quá vô lí!

Buổi sáng sau khi kết thúc, hai chân của Bạch Húc Nghiêu đều run rẩy, nhưng cậu không quan tâm nhiều như vậy, thu dọn một chút rồi tới căn tin. Nơi này đã ngồi đầy người, có người đã ăn xong từ sớm, Bạch Húc Nghiêu đảo mắt nhìn một vòng, thấy Vệ Tiểu Nghiễn đang ngoắc tay với mình.

“Nè, ăn đi, cho cậu đó.”

“Cảm ơn…” Bạch Húc Nghiêu mệt đến mức không còn khẩu vị, nhưng cậu biết buổi chiều còn phải luyện tập, đành phải cố mà ăn.

“Tay cậu đang run kìa, gắp thức ăn có rớt không đó? Tôi lấy cho cậu cái muỗng nhé?”

Bạch Húc Nghiêu cứng đờ: “Không cần.”

“Được rồi.”

Bạch Húc Nghiêu đưa tay gắp đồ ăn, thuận miệng hỏi: “Tống Phong đâu?”

“Đi tìm thủ trưởng rồi.”

Bạch Húc Nghiêu giật mình: “Tìm thủ trưởng làm gì?”

“Xin cái ***g trong suốt nuôi chuột.”

Bạch Húc Nghiêu run rẩy, đồ ăn trên tay rớt cái bẹp xuống bàn.

“Nhìn đi, tôi đã nói sẽ rớt mà.”

“…”

Tống Phong cười tủm tỉm đi lên tòa nhà chính, đẩy ra cửa ban công, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khóe mắt bầm tím của Tiêu Minh Hiên, lập tức vui vẻ chạy tới: “Chào thủ trưởng”

Tiêu Minh Hiên ngẩng đầu, nhìn cặp mắt lấp lánh tràn đầy sức sống của đối phương, hắn buông văn kiện xuống: “Cậu vào bằng cách nào?”

Tống Phong ngồi lên bàn: “Tôi nói với bọn họ anh có chuyện tìm tôi.”

Tiêu Minh Hiên gật đầu: “Cậu muốn gì?”

“Tôi muốn một cái ***g trong suốt, làm từ bình plastic cũng được.”

“Để làm gì?”

Tống Phong móc túi, lấy ra hai cái bao nilon chứa hai con chuột bị bắt bên trong: “Nuôi chúng nó.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.