CHƯƠNG 36
Lời thề
Tiêu Minh Hiên đang xem tài liệu, sau khi mở cửa cho người nào đó thì quay lại bàn làm việc, chăm chú nhìn màn hình máy tính. Chuyện đã bại lộ, trái lại khiến Tiêu Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm, bởi vì rốt cuộc không cần ôm bí mật này một mình nữa. Hồi sáng hắn có hơi bối rối một chút, nhưng khi thấy Tống Phong không thể hiện cảm xúc chán ghét, hắn mới yên tâm hơn.
Trải qua một ngày quan sát, Tống Phong đồng ý nói chuyện với hắn, thậm chí bây giờ còn chịu đến tìm hắn, như vậy là đủ rồi, chuyện sau này cứ từ từ mà tiến, hối thúc quá cũng không tốt.
Tống Phong đi chầm chậm trong phòng, thái độ vẫn vô tư như trước, sau khi vào cửa chỉ ngượng ngùng có nửa phút, trước kia hắn từng bị Tiêu Minh Hiên thượng mà hai người vẫn có thể nói chuyện bình thường, bây giờ chẳng qua chỉ bị yêu thầm thôi, vả lại nếu Tiêu Minh Hiên muốn giở trò, hắn vẫn có thể phản kháng, có gì đáng sợ chứ.
Điều làm cho Tống Phong phiền não chính là phải giải quyết chuyện này như thế nào, hắn cảm thấy vấn đề này quá thâm sâu, thật sự đã vượt khỏi chỉ số thông minh của hắn, hôm nay đụng độ Tiêu Minh Hiên mấy lần, Tiêu Minh Hiên cũng không có ép hỏi, không biết Tiêu Minh Hiên đang nghĩ gì.
Tống Phong ngồi trên giường một lát, cảm thấy quá nhàm chán, quyết định đứng dậy đi lòng vòng trước mặt Tiêu Minh Hiên, thuận miệng hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”
“Xem tài liệu cho đợt trắc nghiệm lần sau,” Tiêu Minh Hiên tập trung nhìn màn hình, “Có gì không?”
Tống Phong không trả lời, lấy ra mấy lon bia trong tủ, tiếp tục đi lòng vòng.
“Không có gì thì đừng lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chóng mặt quá,” Tiêu Minh Hiên kéo Tống Phong ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhấn chuột lật sang trang khác, “Cho tôi một lon.”
Tống Phong khom lưng lấy một lon, mở nắp đặt lên bàn.
Tiêu Minh Hiên nhận lấy: “Cậu không đi tắm à?”
“Tắm xong rồi, lúc nãy ăn xong đã đi tắm,” Tống Phong uống một ngụm bia, ấp úng hồi lâu rồi mở miệng, “Chuyện hôm nay. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên ngừng động tác, quay đầu lại: “Cậu suy nghĩ kĩ chưa?”
“Chưa,” Tống Phong thành thật nói, “Tôi cũng không biết sao nữa. . . . . .”
“Ừ, vậy chừng nào nghĩ xong thì nói cho tôi biết,” Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu Tống Phong, “Tôi không gấp, cậu đừng lo lắng, cứ đi theo cảm giác của mình.”
Tống Phong thở phào nhẹ nhõm, nếu Tiêu Minh Hiên không hỏi, hắn cũng không cần bối rối nữa. Tống Phong ngồi một lát, nghiêng đầu qua đánh giá, đường nét ngũ quan Tiêu Minh Hiên rất sâu, lớn lên đẹp trai bảnh bao, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, nhìn thế nào cũng có thể mê mẩn một đống người, không ngờ lại nhìn trúng mình.
Sau khi nhìn xong một trang, Tiêu Minh Hiên liếc mắt sang bên cạnh, thấy Tống Phong đang cười cực kì đê tiện, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Cậu cười gì thế?”
“Gần cả năm không tán gái, tôi cứ tưởng sức hấp dẫn của mình đã giảm sút,” Tống Phong đắc ý nói, “Thì ra không có”
“Ừ, không có.” Tiêu Minh Hiên gật đầu đồng ý, rất muốn nói với Tống Phong cho dù sức hấp dẫn của cậu lớn tới đâu thì sau này cũng đừng mong đụng vào gái, nhưng sợ nói ra sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, vì vậy đành phải tạm nuốt vào bụng.
Tống Phong được khen, nhất thời càng thêm hưng phấn, hắn vui vẻ khoác vai Tiêu Minh Hiên: “Qua đây, Tiêu thiếu gia, chúng ta phân tích một chút, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?”
“Quá ngốc.”
“. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên nghiêm túc nói: “Thật mà.”
“. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên an ủi: “Không sao, cho dù cậu có ngốc hơn nữa tôi cũng không ghét bỏ cậu.”
Tống Phong lẩm bẩm đứng dậy, im lặng ngồi trên giường uống bia, Tiêu Minh Hiên nhanh chóng xem xong tài liệu, đóng máy tính, cầm bia đi qua, vừa uống bia vừa nói chuyện với Tống Phong, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có.
“Thật ra tôi vẫn cảm thấy khó hiểu,” Tống Phong quay đầu lại, “Tôi biết anh muốn thực hiện tư tưởng lúc trước, nhưng anh có thể nộp lên một phần văn kiện, không cần tự mình chạy tới đây làm đặc chủng, rốt cuộc anh muốn làm gì, vì tôi?”
“Một phần là vì cậu,” Tiêu Minh Hiên thấp giọng nói, “Một phần là vì tôi cảm thấy mình quá yếu.”
Tống Phong ngẩn ra: “Vì chuyện lần trước?”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, ánh mắt hơi trầm xuống: “Lúc đó tôi cảm thấy mình quá vô dụng, chẳng khác gì phế vật, không làm được gì cả.”
Tống Phong im lặng lắng nghe, suy nghĩ không khỏi bay xa, Tiêu Minh Hiên may mắn hơn mình nhiều, hắn cụng cụng chai bia, an ủi: “Tôi còn sống mà.”
“Ừ, nếu lúc đó cậu chết thật, tôi không biết bây giờ sẽ trở thành gì nữa.” Tiêu Minh Hiên thấp giọng nói, cầm tay Tống Phong, đặt trong lòng bàn tay mình.
Tống Phong cúi đầu, trên tay bọn họ đều có vết chai do cầm súng, phần da thô ráp ma sát vào phần da nhẵn nhụi, mang đến cảm giác rất kì lạ, bàn tay của Tiêu Minh Hiên vừa to vừa ấm, không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
“Tống Phong, mạng của tôi là của cậu, cho dù cả thế giới có quay lưng với cậu, tôi cũng sẽ không bỏ cậu, trên đời này chỉ có cậu có thể lấy mạng của tôi bất kì lúc nào, nếu cậu muốn, tôi sẽ không đánh trả,” Tiêu Minh Hiên nhích lại gần, hôn lên trán Tống Phong, “Tôi thề.”
Tống Phong nhìn người trước mặt, nhìn cặp mắt luôn luôn bình tĩnh trở nên sâu thẳm mà chân thành, mang theo cảm xúc nào đó không thể phá vỡ. Người này luôn điềm tĩnh và kín đáo, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng bây giờ Tống Phong lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tiêu Minh Hiên nhìn đồng hồ, sờ sờ đầu Tống Phong, đặt lon bia xuống đất: “Trễ rồi, ngủ đi, tối mai còn phải đến chỗ kia nữa.”
Tống Phong ngơ ngẩn, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng duỗi tay ra: “Vậy. . . . . .”
“Yên tâm, cậu không có gái.”
Tay của Tống Phong dừng lại giữa không trung, hắn im lặng một lát rồi nổi giận mắng: “Tôi biết rồi, anh cố ý!”
Tiêu Minh Hiên cảm thấy trong lòng có chút an ủi: “Chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu đã phát hiện.”
“. . . . . .” Tống Phong tiếp tục mắng, “Tại sao chứ? Tôi cũng có nhu cầu mà!”
“Cậu có thể tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ thỏa mãn cậu, lần này tôi không có bị tiêm thuốc, sẽ không làm cậu đau như lần trước.”
“. . . . . .”
“Muốn không?”
Tống Phong im lặng nằm xuống giường: “Tắt đèn, ngủ.”
Ngày hôm sau Tống Phong không có đi luyện tập, hắn lười biếng đi bộ trong sân, bây giờ đã là xế chiều, mọi người đang trong thời gian nghỉ ngơi, vừa lúc nhìn thấy hắn.
“Anh,” Bạch Húc Nghiêu hỏi, “Nghe nói tối nay lại ra ngoài lần nữa, đúng không?”
Tống Phong tìm chỗ ngồi xuống, vẻ mặt chán nản, không có chút sức sống nào: “Ừ, ông đây lại phải nhìn mọi người tán gái, đúng là sống không bằng chết.”
Bạch Húc Nghiêu ấp úng hồi lâu, rón rén nhích lại gần: “Anh. . . . . Lần này là nam hay nữ?”
Tống Phong nhướng mày: “Khả năng tiếp nhận của mọi người mạnh vậy sao?”
“Không phải,” Bạch Húc Nghiêu vội vàng lùi về phía sau, “Em chỉ hỏi vậy thôi, phòng ngừa trường hợp bất ngờ.”
“À ——” Tống Phong kéo dài thanh âm, xoa xoa cằm, “Nếu mọi người đều hiểu rõ, hôm nay làm tới luôn đi.”
Bạch Húc Nghiêu im lặng tiêu hóa một giây, sau đó nhào qua: “Anh, đừng xúc động, anh suy nghĩ kĩ lại đi!”
Tống Phong chậm rãi vuốt ve mặt cậu ta: “Anh không có gái để cua, trong lòng rất khó chịu, thôi thì hành hạ mọi người một chút. Thật ra cậu bé lần trước rất xinh xắn, hơn nữa còn rất chủ động, lên giường bảo đảm sướng chết, chậc chậc, ai muốn chơi?”
Bạch Húc Nghiêu: “. . . . . .”
Đoàn Thanh và Vệ Tiểu Nghiễn cũng đang ở trong sân, thấy Tống Phong lại dở chứng, Đoàn Thanh vội vàng lảng sang chuyện khác: “Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc hai người làm nghề gì, đừng nói lấy xì dầu, có ngu mới tin.”
Tống Phong nhìn về phía Vệ Tiểu Nghiễn: “Em chưa nói cho bọn họ sao?”
Vệ Tiểu Nghiễn vô tội: “Ai biết có nên nói hay không.”
“Dù gì cũng đã đến mức này rồi, không sao cả,” Tống Phong nhìn bọn họ, “Tôi và Tiểu Nghiễn là lính đánh thuê.”
Hai người còn lại giật mình, Bạch Húc Nghiêu tỉnh lại trước, hăng hái nói: “Em biết lính đánh thuê, phim The Expendables nói về lính đánh thuê đó.”
“Ừ, bọn họ là một đội, bọn anh có công ty.”
“PMC? Ở đâu?”
“Mỹ.”
“MPRI?”
(Military Professional Resource Inc.)
Tống Phong cười cười: “Không tệ, còn biết cả MPRI, bình thường người trong nước chỉ biết đến Hắc Thủy, nhưng công ty của bọn anh là công ty khác, không phải MPRI.”
Hắc Thủy (tên tiếng Anh là Blackwater, hiện giờ đổi tên thành Academi): công ty tư nhân cung cấp dịch vụ an ninh thành lập năm 1997.
“Em đọc nhiều sách mà,” Bạch Húc Nghiêu ngồi xuống bên cạnh, “Em biết thực lực của MPRI rất mạnh, cũng biết điều kiện tuyển chọn lính đánh thuê rất phong phú, bất kể anh tới từ nơi nào, bất kể anh đã làm gì, chỉ cần từng vượt qua huấn luyện để gia nhập là được, đúng không? Các anh làm lính đánh thuê bao lâu rồi?”
“Anh ba năm, Tiểu Nghiễn hai năm.”
Đoàn Thanh và Bạch Húc Nghiêu có hơi giật mình, lính đánh thuê đều là người liều mạng, khó trách hai người này lại lợi hại như thế. Đoàn Thanh tiếp tục suy nghĩ xa hơn: “Còn nữa, nếu hai người là lính đánh thuê, sao hai người lại bị điều đến đây? Là ai đưa hai người tới?”
Vệ Tiểu Nghiễn liếc mắt nhìn Tống phong, thấy hắn không có ý kiến nên lên tiếng giải thích: “Thật ra chúng tôi là người của Quốc An, thân phận bên ngoài là lính đánh thuê.”
Hai người kia lại giật mình lần nữa, Đoàn Thanh kinh ngạc: “Vậy tại sao hai người chỉ làm chức Thiếu úy?”
“Theo lý thuyết mà nói, tôi có thể lên làm thiếu tá rồi,” Tống Phong nhìn bọn họ, cười híp mắt, “Nhưng hai người nghĩ xem, nếu lúc trước tôi tới đây với thân phận thiếu tá. . . . . .”
Hai người ngẩn ra, nhớ lại bộ dạng gấp chăn không ra gì lúc mới tới của ai đó, lập tức hiểu ngay, nếu thật sự đính cái cấp bậc kia, có khi sẽ gây bão trong doanh trại.
Tống Phong nói chuyện với bọn họ một lát, sau đó để bọn họ đi nghỉ trưa, còn mình thì đứng dậy trở về khu nhà chính, nhào lên bàn làm việc của người nào đó thương lượng vấn đề gái gú, kết quả toàn bị từ chối thẳng thừng, điều đáng an ủi duy nhất chính là buổi tối hắn có thể nhận lại điện thoại di động.
Tống Phong ôm điện thoại di động, yên lặng đi lên xe việt dã, xuất phát về phía thành phố.
Quân doanh xây ở trong núi, không bắt được tín hiệu, Tống Phong nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đợi đến khi xe chạy ra đường lớn mới mở điện thoại, đủ loại âm thanh vang lên, tất cả đều là tin nhắn. Hắn mở ra xem thử, đầu tiên là tin nhắn của ông chủ, ông chủ nói tôi cho cậu nghỉ phép rồi, tại sao cậu lại từ chức, từ chức thì từ chức đi, tại sao lại kéo cả Vệ Tiểu Nghiễn? Tôi đối xử với cậu tệ lắm à? Tệ lắm à?!
Tống Phong ngơ ngẩn, quay đầu lại nói: “Tiểu Nghiễn, tổ chức giúp chúng ta từ chức rồi. . . . . .”
Tống Phong ngồi ở ghế lái phụ, Tiêu Minh Hiên đang lái xe, Vệ Tiểu Nghiễn, Đoàn Thanh và Bạch Húc Nghiêu ngồi ở hàng sau, nói chuyện không cần che giấu. Vệ Tiểu Nghiễn cũng ngơ ngẩn, đau khổ nói: “Tại sao?”
“Không biết. . . . . .” Tống Phong buồn bã kéo xuống dưới, nhìn nhìn một chút rồi quay đầu lại lần nữa, “Ông chủ nói sẽ giữ chỗ cho anh, nếu em muốn về, ổng sẽ giang tay chào đón.”
Vệ Tiểu Nghiễn vỗ ngực một cái: “Vậy tốt.”
Tống Phong gật đầu, tiếp tục kéo xuống, sau đó giật giật khóe miệng: “Mẹ nó. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên liếc hắn một cái: “Gì thế?”
“Tôi biết ổng đâu có tốt bụng như vậy, thì ra đã xếp sẵn một đống công việc cho tôi.” Tống Phong tức giận tắt tin nhắn, đổi sang người khác, phía dưới là tên của Thiệu Tu Kiệt, xuống dưới nữa là tên của Phù Sơn Minh. Tống Phong nhếch khóe miệng, mở tin nhắn phía trên ra đọc, tin nhắn của Thiệu Tu Kiệt không nhiều lắm, hình như một tháng gửi một tin, đại khái là dặn hắn chú ý nghỉ ngơi, cuối cùng mới bảo hắn mở máy nhận điện thoại.
Tống Phong nhướng mày, bấm gọi.
The Expendables, hay còn được biết đến với tên Biệt đội đánh thuê, là bộ phim kể về cuộc chiến của một nhóm lính đánh thuê, nhằm vào Nam Mỹ để hoàn thành nhiệm vụ lật đổ một nhà độc tài tại đó.