Đặc Chủng Dong Binh | Lính Đánh Thuê Đặc Chủng

Chương 53: Chương 53: Lời Khuyên




CHƯƠNG 52: LỜI KHUYÊN

Ông chủ mới lần này của đội Hình Thiên: ông chủ Khang là một tay buôn bán súng ống đạn dược có chút danh tiếng ở vùng Trung Á. Bạch Húc Nghiêu đánh giá, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lắc đầu, “Vẫn không giống.”

Ông chủ Khang mặc tây trang, đẩy đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, “Vậy cậu cho những người buôn bán súng ống đạn dược là dạng gì? Diện mạo hung hãn, cánh tay đầy những hình xăm hoặc là trên mặt có vài vết sẹo?”

Bạch Húc Nghiêu tự hỏi một lúc, yên lặng gật đầu.

Ông chủ Khang khinh thường hừ một tiếng, vuốt vuốt tay áo, “Không kiến thức, tôi là người nhã nhặn.”

Bạch Húc Nghiêu vẫn không tin, “Anh như vậy…làm thế nào mà sống được đến hiện tại vậy?”

Ông chủ Khang nghe hắn nói vậy là chỉ biểu tình “dại ra” vừa rồi. Đối với chuyện này, hắn thập phần bình tĩnh. Hắn chỉ cảm thấy giao tính mạng mình vào tay những người này là sự lựa chọn quá mức nguy hiểm, nhất thời có chút vô lực. Nếu được lựa chọn, hắn muốn mang tiểu đội lính đánh thuê của mình đi nhưng nhiệm vụ lần này không cho phép người ngoài cuộc tham gia nên hắn chỉ có thể mang theo đội mà cấp trên phái đi bảo vệ. Hắn thở dài trong lòng, nhanh chóng chuyển đề tài, “Các cậu thật ra là làm gì? Cấp trên nói các cậu là bộ đội đặc chủng nhưng tôi lại thấy không giống.”

Bạch Húc Nghiêu tự hào nói, “Chúng tôi không phải lính đặc chủng thông thường. Anh có thể gọi chúng tôi là lính đánh thuê bởi hiện tại chúng tôi đang làm nhiệm vụ của lính đánh thuê.”

Ông chủ Khang gật đầu, vỗ vỗ mặt hắn, “Vậy thì tôi cho cậu một lời khuyên này nhé. Về sau nếu có nhiệm vụ, đừng tùy tiện khiêu khích ông chủ của mình. Nếu không cậu sẽ cực kì thảm đấy, biết chưa?”

Bạch Húc Nghiêu lui về phía sau, quay đầu nhìn Tống Phong, “Anh?”

Tống Phong sờ sờ đầu hắn, “Ngoan, hắn nói thật đấy.”

Bach Húc Nghiêu lập tức ngồi thẳng, nhìn về phía trước.

Trực thăng bay từ Châu Á, thẳng đến Địa Trung Hải, cuối cùng đáp xuống một du thuyền xa hoa cỡ lớn. Thời điểm hạ cánh đã là chạng vạng, ánh chiều tà đỏ rực buông xuống mặt biển lấp lánh, đẹp không sao tả xiết. Trên boong thuyền là một người phương Tây cao lớn, tuổi ngoại tứ tuần. Phía sau ông ta là một đội bảo tiêu mặc tây trang, thân hình cao lớn, khí thế kinh người.

Ông chủ Khang cùng người nọ bắt tay thân thiết, cười nói vài câu khách khí rồi ngồi xuống. Người nọ nhỏ giọng phân phó thủ hạ một vài câu, người kia lập tức lui xuống. Du thuyền bắt đầu chậm rãi di chuyển, chuẩn bị cập cảng gần nhất.

Tống Phong nhìn phía mặt biển xa xa, đoán chắc hướng đi này là chuẩn bị cập cảng tại Ý. Ông chủ có lẽ đang tiếp vị lão đại của tổ chức Mafia lớn nhất tại Ý, không biết nhiệm vụ của hắn là cái gì nhưng nhìn bộ dáng của người nọ có lẽ không định nói cho hắn biết. Tống Phong cảm thấy không sao cả bởi có một số việc càng biết ít càng tốt. Nhiệm vụ của Hình Thiên chỉ là bảo vệ mạng sống của ông chủ mà thôi, không hơn.

Bốn phía là mặt biển xanh thẳm, gió biển khẽ thổi đến mang theo vị mặn đặc trưng, Tống Phong theo bản năng liếc nhìn Tiêu Minh Hiên, một ánh mắt sắc bén, nội liễm nhìn lại hắn. Bốn mắt nhìn nhau có chút cảm khái bởi cái ngày bọn họ chạy trốn tại Malaysia, phía trước cũng mở ra biển lớn mênh mông, con đường phía trước không biết đích đến, chỉ có hai người bọn họ dựa vào nhau mà cùng sống sót trở về.

Hiện tại nhớ lại, nếu không có đoạn thời gian kề vai sát cánh kia thì sau đó cũng không có loại quan hệ này. Tiêu Minh Hiên nhìn hắn cười cười, Tống Phong lẩm bẩm mấy tiếng, phẫn hận quay đi.

Du thuyền rất nhanh đã cập bến cảng. Tại bờ biển có đỗ sẵn mấy chiếc xe có rèm che. Ông chủ Khang không thể đem theo nhiều người được nên chỉ chọn Tiêu Minh Hiên, người hắn tin tưởng nhất, lên ngồi cùng xe với vị lão đại Mafia, những người còn lại thì đi theo phía sau. Sau đó, Tống Phong cùng mấy vị bảo tiêu nói chuyện phiếm, chỉ một lúc sau đã xưng huynh gọi đệ tựa như lão bằng hữu đã lâu không gặp khiến cho đám người Bạch Húc Nghiêu bội phục không thôi.

Đoàn xe dừng lại tại một nhà hàng để mọi người ăn cơm tối, sau đó lại xuất phát hướng đến nhà hát. Quan hệ giữa ông chủ và người kia có lẽ không tệ mà đây lại là địa bàn của người ta nên cũng không cần nhiều người bảo vệ, nhân tiện nói, “Chỉ để lại đây hai người thôi, những thứ khác sẽ có người an bài cho các cậu, có thể cùng bọn họ đi chơi cũng được chỉ là trước mười giờ tối phải trở về.”

Thành viên đội Hình Thiên ngoại trừ một vài người cá biệt trấn định thì tất cả đều yên lặng nhìn hắn. Ông chủ Khang sửa lại tây trang, “Đừng nhìn tôi như vậy, OK? Tôi là người nhã nhặn. Có ai quy định lão đại buôn bán súng ống đạn dược thì sẽ không đi nghe ca kịch đâu?”

Vì vậy, mọi người chuẩn bị rời đi. Ông chủ Khang mang theo Tiêu Minh Hiên, lại chỉ thêm một người nữa, “Cậu cũng ở lại.”

Bạch Húc Nghiêu nháy mắt mấy cái, trưng ra vẻ mặt cực kì thuần khiết, “Ông chủ, tôi không hiểu ca kịch, tôi định cùng họ đi xem múa cột.”

Ông chủ Khang bất vi sở động, “Cậu không có quyền lựa chọn.”

Bạch Húc Nghiêu nháy mắt thương tâm, “Anh cố ý?”

“Cậu không tính là quá ngu ngốc. Tôi đây là đang giáo huấn cậu”, Ông chủ Khang xoay người bước vào, “Theo kịp đi, cậu nhóc lính đánh thuê.”

“…”

Những người còn lại thì đều theo sau Tống Phong. Đoạn Thanh hỏi, “Như vậy thật sự không sao chứ?”

Tống Phong nhún vai, “Không biết nhưng nếu ông chủ đã nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì xảy ra. Ông ta tới đây làm gì không phải điều chúng ta nên biết. Đi thôi.”

Mọi người theo đám bảo tiêu rời đi, đến vũ trường xem múa cột, thống khoái cùng nhau uống rượu rồi sau đó cùng trở về tìm ông chủ, không quan tâm đến ánh mắt oán hận của người nào đó, cùng nhau lên xe trở về biệt thự nghỉ ngơi.

Tiêu Minh Hiên phân chia thời gian, an bài mọi người thay phiên nhau bảo vệ an toàn cho ông chủ rồi trở lại phòng, không ai nói gì với ai cả. Ngày thứ hai, mọi người lại xuất phát theo ông chủ đi bàn chuyện làm ăn nhưng cũng chỉ đứng từ xa, không nghe thấy họ bàn chuyện gì cả. Tình huống như vậy tiếp tục giằng co thêm bốn ngày nữa. Đến sáng sớm ngày thứ năm, Tống Phong là người đi theo bảo vệ. Hắn cho tất cả mọi người về nghỉ ngơi còn bản thân thì lười biếng tựa vào cửa phòng, lẳng lặng chờ đến khi trời sáng. Hắn đứng đó một lúc lâu sau thì nghe thấy tiếng trong phòng truyền đến, nhìn thời gian, thì ra đã năm rưỡi. Những người làm ở biệt thự này có lẽ đã tỉnh nhưng không ngờ là ông chủ cũng thức dậy sớm như vậy.

Tống Phong đứng chờ ở cửa nhưng vẫn không thấy người nọ đi ra. Hắn trầm ngâm một phút, ghé tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong rồi quyết định gõ cửa. Chưa kịp gõ thì cửa phòng đột nhiên bật mở, ông chủ Khang thấp giọng hỏi, “Cấp trên nói trong đội của mấy người có một người tên là Bạch Húc Nghiêu rất giỏi về máy tính đùng không?”

Tống Phong gật gật đầu, “Để tôi đi gọi cậu ta.”

Bạch Húc Nghiêu vẫn còn chưa tỉnh, mờ mịt nằm trên giường, “Gọi em làm gì?”

“Không biết”, Tống Phong cười tủm tỉm, “Anh thấy ông chủ có hơi bất mãn. Em biết không, đều là nam nhân cả nên cũng hiểu nhu cầu buổi sáng có hơi mạnh mẽ nhưng ở đây lại không có ai dập lửa nên muốn tìm em đấy. Ai bảo lúc trước em chọc vào ông ta.”

“…”

Tống Phong kéo hắn qua một bên, “Thay áo ngủ, cởi hai cúc trên ra.”

Bạch Húc Nghiêu quả thực muốn khóc, “Anh, em không muốn.”

Tống Phong nhíu mắt lại, “Đây là nhiệm vụ, đừng phí thời gian.”

Bạch Húc Nghiêu rùng mình, lập tức làm theo, Tống Phong dùng sức kéo hai bên cổ áo của hắn ra một chút rồi mở cửa phòng ông chủ Khang đi vào. Ông chủ Khang ngồi ngay phía trước máy tính, nghe được thanh âm mở cửa chỉ liếc nhìn một cái, không có kinh ngạc gì cả. Bây giờ là mới sáng sớm, bọn họ làm như vậy có lẽ cũng là để che mắt người làm tại biệt thự. Hắn nhướn mày, “Hóa ra cậu là Bạch Húc Nghiêu?”

Bạch Húc Nghiêu gật đầu, ông chủ Khang liền bước tới, “Giúp ta tìm một vài thứ.”

Bạch Húc Nghiêu đi qua, “Tìm thứ gì vậy a?”

“Một văn kiện”, Ông chủ Khang thấp giọng nói, khẽ lật bàn tay, môt thanh đoản đao nhanh chóng rơi xuống. Bởi vì vị trí tầm nhìn có hạn nên Bạch Húc Nghiêu căn bản không thấy được, vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính.

Tống Phong nhìn thấy nhất thanh nhị sở, hai mắt hơi híp lại, thân thể thoáng chốc hơi điều chỉnh đến tư thế tốt nhất để tấn công nhưng hắn lại không vội động thủ. Hắn biết người nọ phản ứng theo bản năng, cũng giống như bọn họ, công việc mang đầy tính rủi ro như người đi trên dây, hơi sơ sẩy một chút cũng có thể mất mạng, bởi vậy nên không thể dễ dàng tin tưởng người khác. Về điểm này, hắn có thể hiểu được.

Ông chủ Khang hít vào một hơi, thầm nghĩ đây đều là người một nhà, người cấp trên phái đi không cần thiết phải nghi ngờ như vậy. Hắn thu hồi đoản đao, thấp giọng nói, “Đây là máy tính cá nhân của người kia. Hắn mỗi sáng sớm đều mở máy để xử lý công việc. Tối hôm qua tôi hựn hắn sáng nay cùng bàn chuyện nên đại khái là sẽ không đụng vào máy tính. Vừa rồi tôi đã mở ra nhưng lại không tìm được thứ mình muốn. Chỉ là cái file mã hóa này, tôi đã giải mã đến tầng thứ hai nhưng phải dừng lại vì sợ hắn phát hiện. Cấp trên nói về phương diện này, cậu rất có thiên phú. Tôi cho cậu mười lăm phút phải phá giải được mã, lấy USB trên bàn copy văn kiện vào.”

Bạch Húc Nghiêu, “Đã hiểu.”

“Cẩn thận một chút. Nếu để hắn phát hiện ra điều gì chúng ta coi như chết ở đây.”

Tống Phong liếc mắt nhìn hai người rồi xoay người rời đi. Dù sao cũng là ông chủ tìm Bạch Húc Nghiêu có việc, hắn ở lại cũng chẳng để làm gì.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mọi việc được hoàn thành hữu kinh vô hiểm. Tống Phong nhìn ông chủ nhà mình ngồi cùng bàn ăn sáng cùng người nọ nói chuyện phiếm, hơi trầm ngâm nghĩ, có lẽ hôm nay bọn họ phải rời đi, hoặc là phải hạ thủ trước giết người nọ rồi bỏ chạy. Nếu không để người nọ phát hiện, bọn họ liền thảm.

Quả thực đúng như những gì hắn đã lường trước được. Sau khi ăn xong điểm tâm, tất cả mọi người đều tới sân bay mà người nọ cũng đem theo bảy tám thuộc hạ lên hai chiếc phi cơ chậm rãi xuất phát. Lần khởi hành này, thời gian cũng không ngắn. Ông chủ Khang đưa cho bọn hắn một tập tư liệu, “Làm quen hoàn cảnh một chút, tranh thủ luôn trong lúc này. Thuận tiện nói cho mọi người đích đến tiếp theo sẽ do tôi quyết định vì muốn bảo đảm bí mật. Vì vậy, các anh cũng đừng trách việc tôi không nói trước.”

Tống Phong hiểu rõ bởi hắn sớm đã nhìn thấu. Cấp trên chỉ đưa bọn hắn tư liệu về người này và tổ chức Mafia mà không cho biết thêm điều gì hữu dụng, có thể thấy đây là loại nhiệm vụ quá mạo hiểm, ngay cả ông chủ cũng không nắm chắc hành trình chứng tỏ là do theo tình huống phát sinh mà cấp trên thay đổi kế hoạch.

Hắn liếc nhìn tư liệu, khóe miệng giật giật. Đích đến của họ là Afghanistan. Nơi này gần với biên cảnh của Pakistan và Iran, được biết đến với cái tên vô cùng vang dội: Kim Tân Nguyệt – nơi tập trung sản xuất ma túy của cả ba quốc gia. Afghanistan, Pakistan và Iran đã phối hợp trong việc truy quét các tổ chức sản xuất, tàng trữ và buôn bán ma túy trái phép rất nhiều lần nhưng vẫn không thể nhổ cỏ tận gốc. Điều này chứng tỏ phần nào thế lực cũng như sự hỗn loạn của nơi đây.

Tiêu Minh Hiên và Vệ Tiểu Nghiễn đáy lòng chợt trầm xuống. Nơi này và phạm vi thế lực của tổ chức khủng bố kia rất gần, vạn nhất gặp gỡ thì coi như xong.

Phi cơ chậm rãi đáp xuống một bãi đất trống rộng lớn. Nơi này chỉ dựng mấy căn nhà tạm bợ, người xung quanh mặc y phục địa phương qua lại tuần tra, thấy bọn họ đáp xuống liền sôi nổi bàn tán.

Ông chủ Khang bước từ trên phi cơ xuống, ngẩng đầu nhìn người phía trước, vui vẻ chào hỏi, hàn huyên một phen, lại giới thiệu hắn cùng với vị lão đại tổ chức Mafia. Sau đó, mấy người cùng nhau đi vào, Tống Phong cùng với đám người sau nhanh chóng đuổi kịp. Hắn nhìn thấy trên bãi đất trống khi nãy có một chiếc phi cơ thập phần quen mắt.

Tiêu Minh Hiên nhìn thấy tầm mắt hắn, thấp giọng hỏi, “Sao vậy?”

Tống Phong vuốt vuốt cằm, chần chờ nói, “Cái phi cơ kia thoạt nhìn có vẻ rất quen…”

Hắn còn chưa nói xong, phía trước đã truyền đến một đoạn đối thoại, “Phù tiên sinh khó có cơ hội gặp mặt. Hay là ở lại ít ngày đi?”

Tên còn lại cười nói, “Không được, thật sự là tôi có việc.”

Hai người đang nói chuyện, cửa phòng chợt mở, mọi người mặt đối mặt. Phía trước dẫn đầu đoàn người là hai người địa phương da đen, mặc trang phục địa phương còn người còn lại có một đầu tóc vàng chói, phi thường đẹp trai.

Tống Phong và Tiêu Minh Hiên trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng.

Phù Minh Sơn ngẩn người, đột nhiên chậm rãi cười rộ lên, âm trầm nghiền ngẫm, “Tôi chợt nhớ cũng không phải đại sự gì quan trọng lắm, thôi thì ở lại đây vài ngày đi.”

Tống Phong, “…”

Tiêu Minh Hiên, “…”

Ame: Khổ thân, lại chuẩn bị phải chịu đựng đại biến thái Phù Minh Sơn nha. Dự đoán sẽ rất thú vị na

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.