Đặc Chủng Dong Binh

Chương 67: Chương 67: Xuất phát




Không khí trong phòng khách có vẻ rất hòa thuận, mấy người ngồi ở sô pha nói chuyện phiếm, nhìn qua đích thực vui vẻ. Thành viên hình Thiên chậm rãi rời đi, ý đồ muốn rời xa không khí quỷ dị này, sau đó lại trầm mặc nhìn.

Tống Phong ngồi ở giữa ghế sa lon, chăm chú nhìn tư liệu. Bên trái và bên phải hắn lần lượt là Tiêu Minh Hiên và Phù Minh Sơn, Thiệu Tu Kiệt không ngồi gần bất cứ người nào cả, chỉ ngồi một mình ở ghế đối diện, “Tiêu tiên sinh có thể xuất hiện ở đây khiến người ta cảm thấy thực ngoài ý muốn. Sự việc lần trước nghiêm trọng như vậy khiến tôi còn tưởng rằng...”, hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Có điều dù sao cũng đã một năm cũng đã qua, thay đổi cũng rất nhiều. Nguồn tin của tôi có vẻ lạc hậu quá, ngay cả hai người hòa hảo với nhau thế này cũng không biết, thực hổ thẹn.”

Hai người kia nháy mắt trở thành giương cung bạt kiếm. Phù Minh Sơn nhìn về phía Tiêu Minh Hiên, mắt híp lại.

Biểu tình Tiêu Minh Hiên vẫn không thay đổi, thản nhiên nói, “Nói đến đây thì còn phải cảm ơn Thiệu tiên sinh. Lúc ấy nếu không có anh hỗ trợ, tôi và Tống Phong cũng không dễ dàng thoát như vậy.”

Phù Minh Sơn lại hí mắt nhìn về phía Thiệu Tu Kiệt. Người này nếu không nhúng tay vào thì ngày đó hắn có thể bắt được hai người kia, muốn làm thế nào cũng có thể rồi.

Thiệu Tu Kiệt mặt không đổi sắc, “Tôi khi đó chỉ đơn thuần muốn giúp Tiểu Phong, vốn tưởng với thân thủ của Tiểu Phong thì sẽ dễ dàng đào tẩu, ai ngờ em ấy lại trúng một phát đạn, thiếu chút nữa liền... Tiêu tiên sinh ngày đó ở hiện trường không biết có thể nói cho tôi không, Tiểu Phong sao lại trúng đạn?”

Tiêu Minh Hiên cứng đờ. Những lời này vừa vặn chọc trúng chỗ đau của hắn. Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, “Tống Phong ngày đó tới cứu tôi trên vai trái bị thương. Hơn nữa còn bị sốt, cho nên...”, hắn dừng lại, làm như không đành lòng nói, “Tôi không hiểu tại sao vai trái em ấy bị thương. Khi trước hình như làm bảo tiêu cho Thiệu tiên sinh, không biết Thiệu tiên sinh có biết không?”

(Ame: Ngươi 1 câu, ta 1 câu vừa châm chọc, vừa trào phúng. Em cho mỗi anh 1 lạy ạ.)

Lần này đến phiên Thiệu Tu Kiệt cứng đờ. Nhưng hắn vẫn không biểu lộ sắc mặt, “Hóa ra nguyên nhân là thế. Lúc trước khi nghe tin tức Tiểu Phong khiến tôi hoảng sợ, đó là chủ ý của Tiêu tiên sinh?”

Cái tin tức kia truyền đến khiến Thiệu Tu Kiệt chỉ muốn đem Phù Minh Sơn ra xẻ làm tám khối cho hả giận. Phù Minh Sơn lại nhìn về phía Tiêu Minh Hiên, quả nhiên người này chỉ cần tùy tiện nói ra vài câu đã đem đề tài thay đổi 180 độ.

Thành viên Hình Thiên lại lui dần, lui dần khỏi vùng không khí quỷ dị. Phù Minh Sơn không muốn nghe hai người họ đấu võ mồm vô nghĩa nữa. Hắn thừa dịp hai người không để ý mà kéo một cái, Tống Phong đang chăm chú ngồi xem tài liệu ngã nhào vào ngực, bàn tay vuốt vuốt tóc, “Bảo bối, chúng ta lên lầu làm đi? Ân?”

Tống Phong, “...”

Hai người kia cứng đờ. Tiêu Minh Hiên lập tức đem vợ mình đoạt lại, “Hắn là của tao.”

Phù Minh Sơn cắt lời, “Những lời này mày nói nhiều lần rồi, không thấy phiền toái sao?”

Tiêu Minh Hiên ôm lấy Tống Phong, không để ý ánh mắt người khác, quay sang hôn hắn một hơi, “Không phiền.”

Phù Minh Sơn ngay cả khi bọn họ lên giường cũng đã nhìn qua nên vẻ mặt không đổi sắc. Chỉ có con ngươi Thiệu Tu Kiệt vốn bình tĩnh nay có chút lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía Tống Phong như muốn nói gì đó nhưng lại nhìn vẻ mặt bình thản như đã thành thói quen của người kia, ánh mắt lại trầm xuống.

Tống Phong nháy mắt mấy cái, mờ mịt nhìn một vòng xung quanh thấy một đám người ngồi co cụm lại một góc, lại nhìn sang Tiêu Minh Hiên, vẻ mặt vô cũng thuần khiết, vô tội. Người kia sờ sờ đầu hắn, “Thấy thế nào?”

“Xem xong rồi, tôi muốn đi Thái Lan.”

Tiêu Minh Hiên gật đầu, đương nhiên là không có phản đối. Không cần biết người này đi chỗ nào, hắn đều muốn đi theo.

Phù Minh Sơn cảm thấy hứng thú, “Bảo bối, mày muốn làm thế nào?”

“Tao muốn thủ hạ của mày giúp một chút”, Tống Phong nheo lại con ngươi xinh đẹp, “Tao lại dựa theo cách làm trước kia, làm thịt một số kẻ cái đã.”

Phù Minh Sơn nhướn mày. Cái gọi là phương pháp cũ chính là đem cả nòng cốt của tổ chức giải quyết triệt để, bọn bè lũ lâu la sẽ không dẹp mà tự tan. Hắn gật đầu, “Tao cũng đi theo để tiện phân phó thủ hạ, thuận tiện nhìn xem Điện có phải lão đại phía sau hay không.”

Tống Phong nhún vai tỏ vẻ không để ý. Thế lực người này ở Thái Lan tương đối mạnh, hắn đi theo đương nhiên có lợi.

Thiệu Tu Kiệt đứng dậy, “Tôi cũng đi.” Hắn cùng với Tống Phong đã xa nhau cả một năm dài, hơn nữa sau vụ này không chắc có thể gặp lại lần nào hay không nên hắn muốn nhân cơ hội đi Thái Lan này muốn ở cùng.

(Ame: Xin đừng hiểu lầm suy nghĩ của Thiệu ca. CP của anh sẽ được hé lộ ngay đây.)

Tiêu Minh Hiên lập tức cảm thấy khó chịu, nhưng trên mặt vẫn không mảy may biểu hiện mà chỉ thản nhiên nói, “Tôi nhớ rõ lần trước còn đến tham dự tiệc đính hôn của Thiệu tiên sinh. Giờ đã lâu như vậy có lẽ anh cũng đã thành hôn rồi đi. Chúng ta lần này đi có thể sẽ nguy hiểm, Thiệu tiên sinh đi theo như vậy không sợ phu nhân lo lắng sao?”

Ngụ ý là, đã kết hôn rồi còn muốn cái gì nữa?

Tống Phong duỗi móng vuốt, nhỏ giọng nhắc nhở, “Lần trước Phù Minh Sơn và Thiệu Tu Kiệt đánh nhau ầm ĩ, Liễu gia thấy thế đã sớm từ hôn...”

Tiêu Minh Hiên, “...”

Phù Minh Sơn phụ họa, “Hắn hiện tại là người độc thân, luôn luôn chờ đợi một người, mày đoán là ai?”

(Ame: Là ai nha? Là ai nha. Nói trước, không phải Tiểu Tống đâu a~)

Ánh mắt Tiêu Minh Hiên nhìn về phía Tống Phong có chút thâm ý. Người sau ngẩn ra, chột dạ hai mắt đảo quanh, lại bắt gặp cái nhìn của Thiệu Tu Kiệt, nhất thời không biết nói gì cả, thẳng đến khi trên lưng truyền đến đau đớn mới hoàn hồn, vội vàng nói lảng sang chuyện khác, “Mấy người biết cái tổ chức kia muốn tìm tôi phiền toái? Tôi cảm giác được mấy người đã biết từ một năm trước, đúng không?”

Tiêu Minh Hiên và Vệ Tiểu Nghiễn nhất thời cả kinh, Thiệu Tu Kiệt trầm mặc, Phù Minh Sơn nghiền ngẫm hí mắt, chợt cười rộ lên, “Bảo bối, hóa ra mày không biết...”. Hắn muốn nói “Mày không biết hai người kia bị thương” nhưng nói đến một nửa thì đột nhiên thấy Thiệu Tu Kiệt dùng tay xoa đầu hắn, ánh mắt ôn nhu nhìn khiến vẻ mặt hắn cứng ngắc, “Buông tay, anh muốn làm gì?”

Nếu có thể chọn, Thiệu Tu Kiệt tuyệt đối không muốn làm như vậy nhưng hồi Tết âm lịch hắn nói chuyện với Tống Phong mới biết là Tống Phong không nhận được tin tức gì cả. Hắn tuy rằng không rõ đám người kia tính toán gì nhưng sau khi tra xét lại quá khứ, hắn vẫn thấy, chuyện này Tống Phong không biết thì tốt hơn.

Hắn nhìn Phù Minh Sơn, lại lấy cái câu “đang đợi một người” của người này để nói lại, “Tôi nói rồi, Tống Phong là quá khứ, tôi đi theo không phải vì hắn.”

Phù Minh Sơn nghiêng đầu né tránh, “Không phải vì hắn, không lẽ là vì tôi?”

Thiệu Tu Kiệt không đáp -- -- Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không thừa nhận điều này. Hắn sờ đầu Phù Minh Sơn, ánh mắt ôn hòa. Phù Minh Sơn cứng đờ, chỉ cảm thấy trong người không thoải mái. Hắn đẩy tay Thiệu Tu Kiệt ra, quay đầu bước đi nhưng nhìn thế nào cũng ra ý vị thẹn quá hóa giận.

Tống Phong bất khả tư nghị, “Sao hắn lại...”

Thiệu Tu Kiệt nhìn Phù Minh Sơn đi xa, quay tầm mắt lại, con ngươi bình tĩnh, “Anh nói rồi, người khác đối với hắn càng tốt, càng để ý hắn thì hắn lại càng không biết nên làm gì.”

Khóe miệng Tống Phong giật giật, “Anh không sợ hắn trở mặt muốn giết người?’

“Anh chưa làm ra chuyện gì cả, tạm thời hắn sẽ không”, Thiệu Tu Kiệt chắc chắn nói.

Tống Phong không hề hỏi nữa nhưng giọng nói có chút kinh ngạc, “Vừa rồi hắn muốn nói cái gì? Làm sao mấy người biết được tổ chức kia?”

“Trước khi em vào quân doanh chỉ tiếp xúc qua anh và hắn, đương nhiên cái tổ chức kia muốn tìm em thì phải tìm đến anh”, Thiệu Tu Kiệt mặt không đổi sắc, “Cho nên anh mới biết.”

Tống Phong gật đầu, lập tức hỏi, “Từ năm ngoái bọn họ bắt đầu tìm tôi?”

“Ân”, Thiệu Tu Kiệt liếc nhìn Tiêu Minh Hiên, thần sắc thản nhiên, rõ ràng muốn nói, hắn biết mọi chuyện là do lo lắng cho Tiểu Phong, cùng mấy người không có chút quan hệ nào cả. Tiêu Minh Hiên tuy khó chịu nhưng không thể không thừa nhận, người này vừa mới giúp hắn một đại ân.

Tống Phong không để ý họ mà vuốt vuốt cằm, Vương Nhất Trung sớm biết chuyện này thì không phải là lạ. Hắn theo bản năng liếc về phía Vệ Tiểu Nghiễn. Người kia thần tình vô tội, “Lão Đại, sao thế?”

Tống Phong hoài nghi nhìn hắn, sau một hồi vẫn không phát hiện sơ hở nào cả liền cầm theo tư liệu trên bàn, thông báo, “Chiều hôm nay chúng ta xuất phát.”

Thiệu Tu Kiệt thấy thế nói, “Tiểu Phong, anh phải đi xử lý một số việc, buổi chiều sẽ quay lại.”

Tống Phong nhướn mày, “Anh thực sự muốn theo?”

Thiệu Tu Kiệt gật đầu, “Em không cần khuyên nhủ , khuyên cũng vô dụng.”

Tống Phong im lặng, khi người này đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Hắn nhìn Thiệu Tu Kiệt đi xa sau đó quay đầu chuẩn bị vũ khí và kế hoạch, lại nhìn ánh mắt xung quanh, “Đều nhìn tôi làm gì? Ánh mắt của mấy người là sao?”

Mọi người khát cầu và chờ mong nhìn hắn, Bạch Húc Nghiêu nói, “Anh, nói đi nói lại thì quan hệ của mấy người là thế nào? Đây là mấy P vậy?”

Ngay khi tầm mắt Tiêu Minh Hiên hạ xuống, Tống Phong vội lắc đầu, nghiêm túc nói, “Bọn anh và hắn không quan hệ gì cả, thực sự.”

Buổi chiều, bọn họ ngồi xe việt dã tiến vào Thái Lan. Thiệu Tu Kiệt và Phù Minh Sơn tạm thời không muốn mọi người biết quan hệ hợp tác với Tống Phong nên đã ngồi phi cơ đến Thái Lan từ sớm.

Trong quá trình này, Tống Phong đã liên hệ với Vương Nhất Trung, sau khi ép hỏi rốt cuộc mới biết được một năm trước ông ta bắt đầu điều tra chuyện này. Hắn đem tất cả tư liệu gôm lại, nhìn qua một lần nữa rồi đem máy tính đẩy qua để mọi người nhớ rõ mặt của những tên đứng đầu tổ chức để thuận tiện hành động.

Nửa đêm hôm đó, Phù Minh Sơn gọi điện thoại tới thông báo địa chỉ của vài người trong tổ chức, lại thông báo thêm tạm thời có hai người không ở đây. Tống Phong nhất nhất ghi nhớ, đem bản đồ trải ra rồi phân công nhiệm vụ. Làm lính đánh thuê được nửa năm, kinh nghiệm cũng không ít, bọn họ muốn ám sát đối phương thì tương đối dễ dàng. Tiêu Minh Hiên liếc mắt qua một cái, chỉ vào một quán bar, “Trước hừng đông tới nơi này tập hợp, chú ý an toàn.”

“Rõ.”

Đối phuong chỉ có năm tên nên Tiêu Minh Hiên không để Tống Phong hành động mà để hắn ngồi ở quán bar phụ cận. Tống Phong không phản bác, chỉ ngồi lại tại xe việt dã, liên hệ với Phù Minh Sơn. Hắn muốn biết hai tên còn lại vị trí ở đâu, rồi lại gọi Vương Nhất Trung. Nếu ông ta đã điều tra chuyện này thì đương nhiên sẽ có người ở đây.

“Tổ chức, nhờ ông, trước hừng đông thanh toán cho tôi hai người này.”

Vương Nhất Trung đáp ứng nhưng vẫn lo lắng hỏi, “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn chỉ trong vòng một đêm xử lý toàn bộ thành viên nòng cốt của chúng”, Tống Phong híp mắt, che khuất đi ánh sáng sắc lạnh, “Sau hừng đông sẽ tìm tới cửa gặp Điện để nói chuyện.”

“Cậu hiện tại đang ở Thái Lan? Nơi đó đều là người của chúng, cậu...”

“Yên tâm đi, tôi tính cả rồi”, Tống Phong biết ông ta lo lắng, lập tức an ủi vài câu. Dư quang trong mắt đảo qua thấy ở phụ cận quán bar có người. Hắn híp mắt nói, “Cứ như vậy, tôi đang bận.”

Hắn ngắt điện thoại, mở cửa xe đi ra ngoài, ngồi ở trong quầy bar uống rượu, phía bên cạnh không lâu sau có người ngồi xuống. Hắn liếc mắt đánh giá xác nhận mình không nhìn lầm. Người này, là một đại mỹ nhân. Hắn cười tủm tỉm nói, “Tiền rượu của cô ấy tính vào hóa đơn của tôi.”

Mỹ nhân kia nhìn về phía hắn cười khẽ, nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Khi Tiêu Minh Hiên và một đám người hoàn thành xong nhiệm vụ, thành công tránh né tổ chức, tân tân khổ khổ trở về thì thấy Tống Phong đang cùng một mỹ nhân nói chuyện phiếm, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập phong lưu.

Hai mắt Bạch Húc Nghiêu sáng lên, “Ai nha, xinh đẹp a...”

Tiêu Minh Hiên, “...”

Bạch Húc Nghiêu đột nhiên hoàn hồn chạy tới, “Huấn luyện viên, anh bình tĩnh a. Anh của tôi sẽ không phản bội mà...”. Hắn vừa nói được một nửa thì nghẹn họng vì đã nhìn thấy Tống Phong cùng mỹ nữ nào đó bước vào một ngõ hẻm bên hông quán bar, hơn nữa còn thân mật ôm thắt lưng người đẹp. Kế tiếp.... không cần nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tiêu Minh Hiên híp mắt, không nhúc nhích, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Bạch Húc Nghiêu yên lặng quan sát một hồi lâu, “Huấn luyện viên, chịu đựng a.”

Tiêu Minh Hiên không đáp, đợi một lát rồi quyết định đi tới. Một đám người thấy vậy vội vã đuổi kịp, vừa mới nhìn thấy Tống Phong ôm mỹ nhân vào ngực thì sự việc tiếp theo khiến họ há hốc mồm. Tống Phong hơi nghiêng người, bàn tay nắm lấy cần cổ thon dài của cô ta lưu loát vặn một cái, “rắc” tiếng xương gãy vang lên, hoàn toàn đem mỹ nhân giết chết.

“Cho là chỉ cần phái nữ nhân là tao sẽ không hạ thủ được?”, Tống Phong tùy tay nâng xác lên, vứt sang một bên, “Đáng tiếc, tao không có hứng thú với thứ này.”

Đám người Bạch Húc Nghiêu, “...”

Tống Phong thảnh thơi đi ra ngoài, nháy mắt nhìn họ, “Nhìn tôi như thế có ý gì? Chẳng lẽ các cậu luôn nghĩ tôi là sắc quỷ?”

Một đám người “xoát” một tiếng, nhất tề gật đầu.

Tống Phong, “...”

Tống Phong lẩm bẩm vài câu, mặc kệ bọn họ, đi ra xe, “Lên xe, giờ chúng ta đi tìm cái kẻ được gọi là Điện kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.