Nhìn độ cao của Ngọc Long Sơn, trong lòng Vân Khinh Tiếu khẽ đổ mồ hôi hột, nàng có nhất thiết phải leo lên ngọn núi cao như vậy không ?
Nếu đang ở hiện đại, núi này tuyệt đối được xếp là một trong mười ngọn núi cao nhất.
“Lãnh đại ca, đoán chừng một ngày cũng không leo hết núi này”.
Ngửa đầu nhìn thẳng đám mây tụ trên núi cao, Vân Khinh Tiếu khẽ chau mày.
Cũng may là thân thể của nàng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, đối với những vùng cao như thế này có thể thích ứng được, hơn nữa thể lực nàng không tệ, nếu không e rằng leo hết ngọn núi này, giờ cơm cũng đã qua rồi.
Lãnh Vô Tà khẽ nhíu mày lại, liếc nhìn Vân Khinh Tiếu vẫn đang ngửa đầu nhìn núi cao:
“Khinh Tiếu, ngươi ở chân núi này chờ, ta cho người làm lều tốt cùng thức ăn cho ngươi”
Mặc dù bản lĩnh của nàng không tệ, nhưng vẫn không có nội lực, hơn nữa còn là nữ nhân, chỉ dựa vào sức lực để leo lên đó, e rằng còn phải cố gắng rất nhiều.
Vân Khinh Tiếu cúi đầu, cau mày nói:
“Ta không cần, Thiên Thánh quả hiếm thấy, quý giá như vậy, ta làm sao lại không đi lên xem một chút. Huống chi ta cũng cảm thấy hứng thú đối với thứ quả kia, muốn lấy một, hai quả nếm thử, có độc trừ độc, không có độc thì dưỡng nhan sắc”.
Khóe miệng của Lãnh Vô Tà cứng ngắc, nói thật, chính hắn cũng không nắm chắc có thể hái được Thiên Thánh quả hay không, vậy mà nàng có thể nói nhẹ nhàng như vậy ?
“Nếu ta hái được Thiên Thánh quả và nếu có hai quả, ta sẽ lưu lại cho ngươi một quả”.
Mặc dù Thiên Thánh quả trân quý vô cùng, [thuphương - dđlqđ] lần này hắn tới đây cũng chỉ là muốn chữa bệnh cho Vô Song, nhưng nếu như hắn thật sự có được hai quả , cho nàng một quả cũng không sao.
Vân Khinh Tiếu nhếch khóe môi lên, hừ lạnh nói:
“Thôi đi, dựa vào ngươi còn không bằng tự dựa vào ta? Ngươi cũng không nắm chắc lấy được đúng không ? Huống chi sau khi hái xong còn phải lo lắng xem có người trộm hay có người giành mất không. Cho nên tự ta đi lên là tốt nhất, chỉ cần ta hái được thì sẽ ăn luôn, đến lúc đó vào bụng ta rồi, xem ai còn có thể giành ?”.
Lần này Lãnh Vô Tà thực sự hết ý kiến, nha đầu này, thật sự cho là Thiên Thánh quả là thứ dễ dàng có được hay sao ?
Sườn núi thẳng đứng trơn trượt thế này, không có nội lực thâm hậu, khinh công cao cường, e rằng chỉ cần rơi xuống kết cục duyy nhất chính là thịt nát xương tan.
Vân Khinh Tiếu dĩ nhiên biết giờ phút này Lãnh Vô Tà đang suy nghĩ gì, chỉ là nàng không mở miệng giải thích, muốn leo lên vách núi thẳng đứng kia, dùng công cụ hữu dụng tốt hơn được nhiều so với khinh công của bọn họ.
Biết Thiên Thánh quả sẽ không dễ dàng hái được, vì vậy khi còn ở phiên chợ nhỏ nàng đã đúc một cái móc câu, không nghĩ tới ở cổ đại này tay nghề rèn sắt lại tốt như vậy.
Nàng chỉ thấy đáng tiếc cho thanh Kinh Thiên kia, sắt ở cổ đại này cũng không tốt lắm, cho nên nàng chỉ có thể nấu chảy nó để đúc thành chiếc móc câu giông như cái bị Đỗ Du chặt đứt.
So với Kinh Thiên, nàng cảm thấy cái móc câu càng hữu dụng hơn, [thuphương - dđlqđ] chỉ là Kinh Thiên vốn là cây chủy thủ nàng thích nhất, hôm nay suy nghĩ lại, trong lòng có chút tiếc nuối.
“Lãnh đại ca, ngươi có thanh chuỷ thủ nào tốt không ? Đưa ta một thanh nha? Nếu không ngươi nói cho ta biết trên thế giới này chủy thủ tốt nhất là cái nào, tự ta sẽ đi tìm”.
Chủy thủ và súng là vũ khí nàng dùng quen thuộc nhất.
Hôm nay đạn bên trong súng đã dùng hết, tính năng súng dù có khá hơn nữa nhưng vẫn vô ích, cho nên nàng nên sớm tìm một thanh chủy thủ thích hợp với mình.
Chỉ là không có súng, ngày sau có người muốn gây bất lợi cho nàng sẽ rất phiền phức.
Sớm biết như vậy, lúc đầu gặp thích khách nên nàng bắn ít đi.
Không biết với tuổi của nàng cùng xương cốt thế này, bắt đầu bái sư học võ có phải là muộn hay không ?