Editor: thuphương.
Hít sâu mấy cái, Lãnh Vô Tà mới nhàn nhạt nhìn Vân Khinh Tiếu:
“Nhập gia tùy tục, dù sao nơi này cũng không giống như thế giới của ngươi, về phương diện quần áo sau này phải theo ở đây là lẽ đương nhiên.”
“Ừ, ta hiểu rồi.”
Nếu không phải Lãnh Vô Tà dùng từ ngữ ôn hòa nói với nàng, sợ rằng Vân Khinh Tiếu sẽ không làm theo.
Nhưng hắn cũng bởi vì muốn tốt cho nàng, tất nhiên Vân Khinh Tiếu cũng không phản bác rồi.
Trầm mặc hồi lâu, Lãnh Vô Tà trả điện thoại cho Vân Khinh Tiếu, thanh âm có chút khàn khàn:
“Họa rất khá!”
Nếu không phải lộ đôi chân trắng nõn, bức tranh này có thể nói là tác phẩm hoàn mỹ, đặc biệt là ánh mắt, rất có hồn. [thuphương-dđlqđ]
Năng lực họa sĩ ở nơi đó quả thật không tồi, ngay cả họa sĩ trong cung cũng không thể bằng được.
Hóa ra nàng nói nhiều như vậy, hắn vẫn còn tưởng rằng đây là do vẽ thành.
Vân Khinh Tiếu liền chụp cho Lãnh Vô Tà một bức ảnh.
“Lãnh đại ca, ngươi xem, những cái vừa rồi gọi là ảnh chụp, không phải vẽ đâu, vẽ nào có thể chân thật được như vậy?”
Đưa điện thoại cho Lãnh Vô Tà, Vân Khinh Tiếu giải thích.
Lãnh Vô Tà cũng không rõ ảnh chụp theo lời Vân Khinh Tiếu là có ý gì, chỉ thấy trong điện thoại di động của nàng xuất hiện hắn, nhất thời cả kinh, trừng lớn đôi mắt.
Người bên trong rõ ràng là hắn mà, hơn nữa cách ăn mặc cũng giống hệt hắn bây giờ.
Nhìn bộ dạng khiếp sợ Lãnh Vô Tà, Vân Khinh Tiếu cười:
"Lãnh đại ca, đây chính là ảnh chụp nha, ta vừa mới chụp ngươi. Không cần tới họa sĩ vẽ tranh, mà chỉ cần đưa di động hướng về phía ngươi, nhấn một nút, thế là có thể chụp lại được hình dạng của ngươi rồi, ngươi xem một chút đi.”
Nhìn bên trong lại có thêm một tấm hình nữa, Lãnh Vô Tà đã kinh ngạc đến mức không nói thành lời.
Quá thần kỳ, người bên trong kia thật sự là hắn sao?
Nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của hắn, tuyệt đối sẽ không có ai tin Tà Vương mà cũng có thời điểm luống cuống.
“Hắc hắc, Lãnh đại ca, bức ảnh này mới là kiệt tác nha.”
Vân Khinh Tiếu xấu xa cười, mở lại bức ảnh chụp đầu tiên, đưa cho Lãnh Vô Tà. [thuphương-dđlqđ]
Lãnh Vô Tà vừa nhìn, sắc mặt nhất thời đỏ lên.
Bên trong cái đó, khuôn mặt đỏ tía tai kia, chính là hắn sao?
Lãnh Vô Tà không khỏi cảm thấy lúng túng, ánh mắt ngó lơ sang một bên, trong lòng âm thầm hối hận, hắn sao lại có thể luống cuống như vậy chứ?
Hơn nữa còn để lại chứng cứ.
Ho nhẹ mấy tiếng, Lãnh Vô Tà có chút quẫn bách nói:
"Vân cô nương, những thứ bên trong này là đồ của ta, làm phiền ngươi tiêu hủy giùm.”
“Aiz, sợ là rất khó tiêu hủy nha.”
Vẻ mặt Vân Khinh Tiếu có chút khó xử nhưng đáy lòng lại nở hoa.
“Mới vừa rồi cái đó, ừ, đồ tắm, ngươi không phải là tiêu hủy rồi sao?”
Ánh mắt Lãnh Vô Tà khẽ híp lại, rõ ràng là không tin lời nói của Vân Khinh Tiếu.
Nét mặt Vân Khinh Tiếu cứng đờ, ngượng ngùng cười:
"Khụ, cái đó, mấy ảnh mặc áo tắm vừa rồi đã nhiều năm rồi cho nên muốn tiêu thủy chỉ cần nhấn nút thủ tiêu là được. Nhưng ảnh của ngươi mới chụp, ít nhất qua nửa năm mới có thể hủy được.”
Dù sao những người ở đây cũng hoàn toàn không hiểu điện thoại di động là cái gì, nàng muốn lừa dối như thế nào mà chẳng được?
Trong mắt Vân Khinh Tiếu lóe lên mấy phần tà ác, một ngày nào đó, nàng muốn chụp bộ dạng đáng yêu nhất của tên nam nhân này.
Lãnh Vô Tà chau mày lại, nhìn thẳng Vân Khinh Tiếu, giống như đang xác nhận độ tin cậy trong câu nói của nàng.
Vân Khinh Tiếu bình tĩnh để mặc hắn quan sát.
Vân Khinh Tiếu nàng lúc nghiêm túc không ai có thể phát hiện ra điều gì nha. [thuphương-dđlqđ]
“Vậy nửa năm sau, kính xin Vân cô nương tiêu hủy bức hình này. Chỉ là trong nửa năm nay, tại hạ mong Vân cô nương không để lộ bức hình này ra ngoài. “
Lãnh Vô Tà cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Hắn quả thật không xác định được những lời nói của Vân Khinh Tiếu là thật hay giả, cho nên không còn cách nào khác là chờ thêm nửa năm nữa.
Vân Khinh Tiếu bình tĩnh gật đầu:
“Ừ, ta rõ rồi. Lãnh đại ca, ngươi cứ yên tâm"
Chỉ cần có bức ảnh kinh điển hơn, xóa mấy tấm hình này đi, thì có đáng gì??
Lãnh Vô Tà không biết được suy nghĩ trong lòng Vân Khinh Tiếu,chẳng qua cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Hừm, cảm giác mấy tấm hình này giữ lại thật không ổn chút nào.
Không đợi hắn nói thêm câu gì, Vân Khinh Tiếu đã vui sướng đứng lên, thì ra chủ quán đã bưng thức ăn lên rồi.