Đặc Công Hàn Phi

Chương 65: Chương 65: Ân oán năm xưa




Ân oán của nàng và Đại phu nhân?

Ánh mắt Bạch Tử Linh hơi lóe lên kinh ngạc, nói là ân oán giữa nàng và Đại phu nhân thì không bằng nói đó là ân oán của nguyên chủ, bởi vì thật sự mà nói từ khi nàng xuyên đến đây, số lần gặp mặt Đại phu nhân không phải là nguyên nhưng mỗi khi nhìn gương mặt diễm lệ của nữ nhân kia, đáy lòng nàng đột nhiên dâng lên một hồi ác cảm. Ngay từ đầu nàng đã biết đó là cảm xúc của nguyên chủ để lại, chỉ là khi tiếp nhận thân thể này, cùng với đoạn trí nhớ hỗn loạn, ngoại trừ những ý chính ra thì chi tiết về những chuyện xảy ra trong quá khứ nàng không mấy rõ ràng, cảm xúc mà nguyên chủ đối với Đại phu nhân không chỉ đơn thuần là ác cảm, một cảm giác oán hận xông thẳng lên não nàng, nếu không phải nàng có năng lực nàng hà tấc gì phải chịu sự khi dễ của đám người trong phủ, chỉ để sống qua ngày? Đó là suy nghĩ của nguyên chủ, nàng nhận thấy cảm xúc của nguyên chủ, nhưng khi lục tìm trong trí nhớ thì lại không tìm ra được nguyên nhân nguyên chủ oán hận Đại phu nhân, huống hồ khi Lạc Tuyết qua đời nguyên chủ mới có năm tuổi, khi đó vẫn còn là một nữ hài không rành thế sự, lại bị Lạc Tuyết thi triển trận pháp, trở nên ngây ngô ngốc nghếch, trong mười năm qua Đại phu nhân đối với sự tồn tại của nàng đều không quan tâm đến, rốt cuộc ân oán giữa hai người bọn họ xảy ra khi nào?

“Ân oán của ta và nàng?”

Thấy bộ dạng nghi hoặc của Bạch Tử Linh, Thanh Nhi chỉ gật đầu, nàng biết rõ trí nhớ của tiểu thư vốn rất mơ hồ, cho nên đối với những chuyện năm đó không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, vốn dĩ bản thân nàng cũng không có nhớ rõ nhưng hiện tại nàng đã khôi phục kí ức, trí nhớ tất nhiên đầy đủ hơn trước kia, nàng cũng định nghe theo lời Lạc Hàm để tiểu thư tự mình nhớ rõ nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đại phu nhân bên kia đã quyết định ra tay trừ khử tiểu thư, tiểu thư bên này cũng không thể nhẫn nhịn được, nói cho tiểu thư biết sớm để tiểu thư có thể phòng bị với Đại phu nhân.

“Tiểu thư không nhớ cũng là bình thường, lúc đó tiểu thư vẫn còn quá nhỏ...” Thanh Nhi thở dài, dưới ánh mắt chăm chú của Lạc Hàm và Bạch Tử Linh, nàng đem tất cả mọi chuyện mà nàng chứng kiến năm đó nói ra.

Lạc Tuyết bị giam cầm tại Bạch phủ, trên danh nghĩa nàng là sủng thiếp của Bạch Vân Hoài, đám nha hoàn bà tử trong phủ đối với nàng cũng xem như cung kính, không dám chính diện gây hại cho nàng, thế nhưng ở phía sau không ngừng ra tay ám toán, trò bẩn thỉu nào cũng dám dùng, mà những thứ đó đều là tác phẩm của Đại phu nhân, may mắn là Lạc Tuyết có học y, lại tinh thần trận pháp nên mới có thể hóa giải, nếu đổi lại là người khác sớm đã chết dưới thủ đoạn của Đại phu nhân.

Lạc Y Cung nhận được tin của Lạc Tuyết bèn cho người đến cứu nhưng lại bỏ mạng dưới tay thuộc hạ của Bạch Vân Hoài, dù sao Lạc Y Cung chỉ giỏi về y thuật chứ không có giỏi về võ công, cho nên bọn họ tất nhiên không phải đối thủ của ám vệ do Bạch Vân Hoài bồi dưỡng, kế hoạch trốn thoát lần này của Lạc Tuyết bị phát hiện, mà Lạc Y Cung lại mất hơn mấy chục mạng người, điều này khiến Lạc Tuyết thống khổ vô cùng, sau chuyện này thị vệ trong phủ càng ngày càng nhiều, Bạch Vân Hoài giam lỏng Lạc Tuyết, ngay lúc nàng lại phát hiện bản thân mình mang thai nên tương kế tựu kế, ngoan ngoãn nghe lời Bạch Vân Hoài.

Thị vệ trong Bạch phủ canh gác ngày đêm, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào thế nhưng Lạc Tuyết vẫn tranh thủ tìm kẽ hở mà truyền tin tức về Lạc Y Cung, người của Lạc Y Cung nhận được tin tức mang thai của Lạc Tuyết, bọn họ tất nhiên không muốn để tiểu chủ tử lưu lạc bên ngoài, cho nên muốn dùng biện pháp mạnh mang Lạc Tuyết đi, nếu Bạch Vân Hoài không đồng ý thì sẽ đồng vu quy tận với đối phương. Lúc này chủ quản của Lạc Y Cung là Lạc Nhàn và Lạc Mai lên tiếng, Bạch Vân Hoài người đông thế mạnh, Lạc Y Cung bọn họ thế lực yếu ớt, nếu dùng biện pháp mạnh chưa chắc là đã cá chết lưới rách với đối phương được, đợi sau khi Lạc Tuyết sinh con xong, nghỉ cách đưa hai người bọn họ rời đi cũng không muộn, đề nghị này nhận được sự đồng ý của đông đảo mọi người, hiện tại quan trọng nhất là đứa bé trong bụng Lạc Tuyết phải an toàn sinh ra, mà trong Bạch phủ, ngoại trừ Bạch Vân Hoài thì ai nấy đều đối địch với Lạc Tuyết, đặc biệt là Đại phu nhân, nàng ta mà biết Lạc Tuyết mang thai nàng ta sẽ không bỏ qua, vì vậy mọi người phái ra Lạc Mai đến chăm sóc Lạc Tuyết.

“Để dễ dàng chăm sóc cho phu nhân, nghĩa mẫu đã cải trang thành một thôn phụ, dắt theo nô tì đi lưu lạc từng nhà kiếm sống.” Nói đến Lạc Mai, đôi mắt Thanh Nhi thoáng nhiễm hồng: “Bạch Vân Hoài phát hiện phu nhân mang thai bèn tuyển thêm vài nha hoàn vào hầu hạ, sau đó Thanh Nhi cùng nghĩa mẫu cũng được vào phủ chăm sóc cho phu nhân.”

Lạc Mai giả trang thành một thôn phụ tha hương cầu thực, để khiến người Bạch gia không nghi ngờ nên đã dẫn theo Thanh Nhi, nói dối Thanh Nhi là nữ nhi của mình mà tranh thủ sự đồng tình của mọi người, vốn dĩ một mình Lạc Mai vào phủ sẽ dễ dàng hơn, dẫn theo một tiểu hài nhi chưa hiểu sự đời như Thanh Nhi chính là gánh nặng nhưng nàng vẫn kiên quyết làm theo ý mình, lúc này trong phủ có một vị lão gia nhân, từng chăm sóc Bạch Vân Hoài, nhìn thấy Lạc Mai và Thanh Nhi hoàn cảnh khổ cực nên xin cho hai người ở lại, dưới sự đưa đẩy của mọi người, Lạc Mai tình nguyện đi vào Linh Viên, bởi vì mục đích của nàng từ đầu chí cuối là để chăm sóc Lạc Tuyết.

Lạc Mai vào phủ chưa được bao lâu đã nhận được sự tín nhiệm của Lạc Tuyết, điều này khiến nàng sống trong phủ cũng trở nên dễ dàng hơn do có Bạch Vân Hoài chống lưng nhưng đồng thời lại phải chịu sự chèn ép từ phía Đại phu nhân, trong thời gian Lạc Tuyết mang thai tất cả mọi thứ đều do một tay Lạc Mai chuẩn bị, bất kể là đồ dùng y phục hay thức ăn đều không cho kẻ khác động tay vào, Đại phu nhân lúc này lo lắng, không biết đứa bé mà Lạc Tuyết là nam hay nữ, sợ đứa bé ảnh hưởng đến vận mệnh nhi tử của nàng nên đã có ý đồ mua chuộc Lạc Mai. Lạc Mai là người của Lạc Y Cung, tất nhiên là sẽ tuyệt đối trung thành với Lạc Tuyết, cho nên khi nghe thấy Đại phu nhân uy hiếp, nàng không những không sợ hãi mà còn muốn tố cáo Đại phu nhân, Đại phu nhân không làm được gì cho nên thả Lạc Mai đi, nhưng nàng ta vẫn không bỏ cuộc, bởi vì không thể mua chuộc được Lạc Mai nên nàng ta đã sắp xếp người của mình vào trong Linh Viên làm mật thám, người đó chính là Thanh Hạ.

Thanh Hạ vốn là một nha hoàn mờ nhạt trong viện Đại phu nhân, nghe nói trước khi vào phủ nàng ta là người của Liễu gia của Thương Châu, đó là nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân, lúc này Tam phu nhân đã vào phủ không lâu, còn sinh hạ Nhị tiểu thư, cũng không biết trước kia Thanh Hạ đã làm gì sai mà lại bị Liễu gia đuổi ra ngoài, sau cùng lưu lạc đến Yến Kinh, nhờ quan hệ mà vào được Bạch phủ. Thanh Hạ vừa mới vào phủ đã được phân đến viện của Đại phu nhân, khi đó Minh Nguyệt Các thiếu người cho nên mới cần dùng đến nàng ta, sau đó Minh Nguyệt Các đủ người rồi thì người trong viện muốn đuổi nàng ta đi, bởi vì nàng ta từng là người của Tam phu nhân cho nên Đại phu nhân không dám dùng đến, sợ đối phương là mật thám của Tam phu nhân cử đến, thời gian đó Thanh Hạ ngây ngốc ở trong phủ một khoảng rất dài, sau đó lại bị Đại phu nhân mua chuộc chạy đến Linh Viên làm mật thám.

Thanh Hạ vốn nhát gan, nếu không phải Đại phu nhân uy hiếp chỉ sợ Thanh Hạ cũng không dám nhận lời Đại phu nhân, hóa ra là trước kia ca ca Thanh Hạ thích Nhị tiểu thư của Liễu phủ, cũng tức là muội muội của Tam phu nhân, hắn muốn lấy Nhị tiểu thư về nhưng tiếc là đối phương chướng mắt hắn, dù sao khi đó hắn vẫn là nô bộc của Liễu gia, thiên kim tiểu thư nhà nào mà chịu lấy hắn? Hắn không chiếm được tâm nên đã nảy sinh ý định muốn chiếm thân đối phương, ai ngờ lại bị muội muội Thanh Hạ biết được, Thanh Hạ vốn thật thà chất phác nên đã ngăn cản hắn, không ngờ hắn biết sai không sửa, bị muội muội phát hiện bèn muốn giết bịt đầu mối, nhưng nghĩ đến tình huynh muội nên hắn chỉ lừa đối phương rồi khiến đối phương bị đuổi ra khỏi phủ, trong nhà Thanh Hạ chỉ có một mình ca ca nàng là nam nhi, thời đại này trọng nam khinh nữ, phụ mẫu Thanh Hạ tất nhiên là chọn ca ca của nàng thay vì nàng, Thanh Hạ đau khổ, rời khỏi quê hương để đến kinh thành kiếm sống, không ngờ lại được vào Bạch phủ.

Lúc đầu Thanh Hạ nhận lệnh của Đại phu nhân đến đây để xem xét tình hình của Lạc Tuyết, đồng thời cũng điều tra xem mối quan hệ giữa Lạc Tuyết và Lạc Mai là như thế nào, hiển nhiên Đại phu nhân không tin một người ngoài như Lạc Mai lại chịu trung thành với Lạc Tuyết như vậy, với bộ dạng ngây thơ thanh thuần, Thanh Hạ dần qua mắt tất cả mọi người ở Linh Viên, bởi vì nàng đối xử với mọi người đều rất tốt, hơn nữa còn là xuất phát từ thật tâm, ngoại trừ việc nàng là người của Đại phu nhân, khoảng thời gian đó Thanh Hạ và Thanh Nhi rất thân thiết, tuổi tác của Thanh Hạ cũng không lớn cho nên hai người cũng nhanh chóng xưng hô tỷ muội.

“Thanh Hạ ở Linh Viên rất vui vẻ nhưng nàng cũng không quên nhiệm vụ của bản thân, hàng tháng Thanh Hạ đều báo lại mọi chuyện đã xảy ra trong Linh Viên với Đại phu nhân, dần dần Đại phu nhân cũng biết quan hệ giữa nghĩa mẫu và phu nhân.” Đại phu nhân chỉ biết Lạc Mai là người của Lạc Tuyết chứ hoàn toàn không biết gì về Lạc Y Cung, dù sao trước giờ Lạc Y cung hành động rất thần bí, trên giang hồ số người gặp qua Tuyết tiên tử - Cung chủ của Lạc Y Cung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống hồ khi đó Lạc Y cung đã phong tỏa hết mọi con người, nội bất xuất ngoại bất nhập, cho dù tin tình báo của Đại phu nhân tốt thế nào cũng không thể điều tra được thân phận của Lạc Tuyết, ngay cả Bạch vân Hoài còn không biết nữa là.

Đại phu nhân biết chuyện Lạc Mai là người của Lạc Tuyết nàng đã tức điên lên, nghĩ rằng có lẽ Lạc gia phát hiện Lạc Tuyết mang thai cho nên phái người nhà đến đây chiếu cố, cho nên Đại phu nhân định ra tay với người nhà của Lạc Tuyết, đáng tiếc là nàng cho người điều tra thế nào cũng không, Lạc Tuyết như từ trên trời rơi xuống vậy, bất kì thân nhân nào cũng không có, ngoại trừ Lạc Mai, phát hiện ra điều này cho nên Đại phu nhân quyết định ra tay với Lạc Mai trước, để Lạc Tuyết mất đi tâm phúc của chính mình thì mạng sống của nàng ta cũng không thể duy trì. Đại phu nhân đem nhiệm vụ hạ độc này giao cho Thanh Hạ, lúc đầu Thanh Hạ kiên quyết không nhận, nàng chỉ nhận lệnh thu thập tin tức, chứ không có ý định muốn giết người nhưng đã lên cùng một con thuyền với Đại phu nhân, Đại phu nhân làm sao để nàng thoát dễ dàng như vậy, nếu Thanh Hạ không làm thì người chết chính là bản thân nàng, Thanh Hạ sợ hãi, cuối cùng vẫn cảm thấy mạng sống của bản thân quan trọng hơn cho nên đã nhận lời. Thanh Hạ đã quyết định hạ độc Lạc Mai nhưng cuối cùng lại bất thành, hơn nữa còn bị Lạc Mai, dù gì Lạc Mai cũng là người của Lạc Y Cung, y thuật của các nàng so với đại phu bình thường cao hơn nhiều, vì vậy nàng cũng nhận ra Thanh Hạ hạ độc chính mình nhưng nghĩ lại Thanh Hạ chỉ là một nữ hài, nàng cũng không muốn đuổi cùng giết tận đối phương, cho nên lúc đầu bèn giả vờ không biết để đối phương tự biết khó mà lui, kế hoạch thất bại, Thanh Hạ sợ hãi bỏ trốn.

“Thanh Hạ hạ độc thủ không thành, vì sợ bị Đại phu nhân phát hiện nên muốn trốn đi, lúc này nàng ta gặp Tam phu nhân.”

Thanh Hạ trước kia là người của Liễu phủ tất nhiên là nhận ra Tam phu nhân, chỉ là lúc đó Tam phu nhân cũng không có nhận ra nàng ta, nàng nghĩ nghĩ trong phủ này có thể chống lại Đại phu nhân thì chỉ có Nhị phu nhân và Tam phu nhân thế nhưng nàng đã hạ độc thủ với Nhị phu nhân, nếu bị tra ra sẽ không còn đường sống, vì vậy nàng chạy đến cầu xin Tam phu nhân cứu nàng, Tam phu nhân lúc này thân cô thế cô ở trong phủ, đối với hai mặt uy hiếp là Đại phu nhân và Lạc Tuyết nàng tất nhiên không chịu chen giữa, chỉ là niệm tình Thanh Hạ là người Liễu phủ, có thể tin tưởng nên lợi dụng Thanh Hạ. Tam phu nhân mặc dù gả cho Bạch Vân Hoài là vì ép buộc nhưng cũng e ngại đứa bé trong bụng Lạc Tuyết sẽ ảnh hưởng đến địa vị của nàng, cho nên nàng lựa chọn cùng Lạc Tuyết kết minh, giúp Thanh Hạ nói tốt trước mặt Lạc Tuyết, hai người cùng nhau lợi dụng Thanh Hạ để đối phó Đại phu nhân, Tam phu nhân giúp Thanh Hạ là vì bản thân nàng ta, còn Lạc Tuyết giúp Thanh Hạ là vì muốn đối phương được sống.

Kế hoạch hạ độc không thành, Đại phu nhân muốn xử lí Thanh Hạ, lúc này Thanh Hạ đã là người của Tam phu nhân, nàng theo lời Tam phu nhân dặn dò, cố gắng thuyết phục Đại phu nhân không cần quá nóng nảy, nếu Lạc Mai chết đi thì Lạc Tuyết sẽ tức giận, Lạc Tuyết đi tố cáo với Bạch Vân Hoài rồi điều tra rõ ràng chuyện này, nếu điều tra đến trên đầu Đại phu nhân thì không tốt, tuy nàng đã sinh cho hắn một nhi tử nhưng đứa bé trong bụng Lạc Tuyết còn chưa xác định nam nữ, nếu chuyện này lọt vào tai người có ý, đồn ra nói vào thì chỉ sợ Bạch Vân Hoài giận chó đánh mèo, đối với nhi tử Bạch Bằng Phi mà Đại phu nhân sẽ sinh lòng chán ghét. Quả nhiên không có nữ nhân nào không để ý đến hài tử của bản thân, huống hồ Bạch Bằng Phi lại là điều tiên quyết giúp nàng giữ vững địa vị trong phủ, lúc này tin tức Lạc Tuyết cùng Tam phu nhân qua lại nhanh chóng truyền đến tai nàng, Đại phu nhân liền bỏ qua cho Thanh Hạ, bởi vì lúc này nàng vẫn cần Thanh Hạ thám thính tình hình của Linh Viên, thuận tiện điều tra xem Lạc Tuyết và Tam phu nhân có thật sự kết minh với nhau không.

Thanh Hạ một bên phục tùng mệnh lệnh của Tam phu nhân, một bên lại giả vờ nghe lời Đại phu nhân, chỉ là giấy thì không gói được lửa, thái độ khác thường của Thanh Hạ nhanh chóng bị Ngọc Anh bên người Đại phu nhân nhận ra, nàng ta đem chuyện này nói lại với Đại phu nhân, đối vớ việc bản thân bị lừa dối rất là tức giận nhưng nàng cũng không có ý định đả thảo kinh xà, mà tương kế tựu kế để ra tay với Lạc Tuyết. Cũng không biết Đại phu nhân nhận được tin tức từ đâu, nói cái thai mà Lạc Tuyết đang mang không phải của Bạch Vân Hoài, sau đó Đại phu nhân cho người xác nhận lại, bởi vì đứa trẻ này không phải của Bạch Vân Hoài nên Đại phu nhân cũng chẳng muốn ra tay với Lạc Tuyết, nàng muốn lợi dụng chuyện này để Bạch Vân Hoài tự mình xử trí Lạc Tuyết, chính là Bạch Vân Hoài lại không tin, ngày sinh gần kề, Đại phu nhân cũng gấp gáp, lúc này hoàng cung truyền đến tin tức, đứa trẻ nào sinh ra vào ngày Tiết Đại hàn sẽ bị giết hết, mà trùng hợp Bạch Tử Linh cũng sinh ra vào ngày đó.

Lúc Lạc Tuyết sắp gần ngày sinh, Bạch Vân Hoài có việc rời đi, mọi việc trong phủ đều giao lại cho Đại phu nhân giải quyết, Lạc Tuyết sinh ra một nữ hài, lẽ ra những đứa trẻ sinh vào ngày Tiết Đại hàn sớm đã bị giết hết thế nhưng Lạc Tuyết đã cầu xin Đại phu nhân giấu đứa bé đi, nàng không chắc Đại phu nhân sẽ đồng ý, bởi vì giữa hai người dù sao cũng có ân oán, mà Đại phu nhân cũng có tư tâm riêng, muốn đợi đứa bé trong bụng Lạc Tuyết sinh ra để lấy máu nhận thân với Bạch Vân Hoài, hiện tại Bạch Vân Hoài chưa thể trở về ngay lập tức, nếu giao đứa bé cho Hoài công công Bạch Vân Hoài khi trở về sẽ nổi trận lôi đình, vì vậy mà nàng giả vờ đứa bé sinh ra trước đó một ngày để qua mặt Hoài công công, may mắn là còn có Hoàng hậu trong cung đảm bảo, Đại phu nhân mới có thể dễ dàng qua mặt người khác như thế. Vốn Đại phu nhân định đợi Bạch Vân Hoài trở về để hắn chứng kiến cảnh bị người mình yêu phản bội rồi tự tay mình giết chết đứa trẻ để hắn cả đời đều không có được tình yêu của Lạc Tuyết, mà Lạc Tuyết vì mất con mà sinh ra oán hận, ôm nỗi đau thương suốt đời, thế nhưng nhìn gương mặt yêu thương của Lạc Tuyết đối với đứa trẻ trong nôi, lại nghĩ đến đứa tẻ đó mang dòng máu của Lạc Tuyết, sau này lớn lên sẽ có gương mặt giống Lạc Tuyết thì lòng ghen ghét, đố kỵ, hận lại lên ngôi, nàng kìm lòng không được mà cầm kéo gạch một đường vào gương mặt non nớt của đứa bé, lúc Lạc Tuyết muốn ngăn cản thì cũng đã muộn.

“Vết thương tuy không lấy mạng tiểu thư nhưng lại sâu đến mức để lại vết sẹo...”

“Đại phu nhân dùng kéo hủy dung ta?”

“Đúng vậy, vốn dĩ tiểu thư cũng không biết chuyện này, chỉ là năm mười ba tuổi nàng vì muốn theo đuổi Đỗ thiếu gia nên học trang điểm, Ngọc Anh nhìn thấy bèn mở miệng châm chọc, vô tình nói ra sự thật năm đó khiến cho tiểu thư nảy sinh lòng oán hận với Đại phu nhân, may mắn là trí nhớ tiểu thư dễ quên, ngày hôm sau liền quên mất chuyện này.”

Hóa ra là như vậy.

Đối với một nữ hài thì gương mặt là vô cùng quan trọng, Đại phu nhân hủy dung nguyên chủ, thảo nào nguyên chủ lại sinh lòng oán hận với nàng ta.

Bạch Tử Linh đưa tay sờ lên gương mặt, nàng biết gương mặt này của bản thân là dịch dung, cho nên lời của Thanh Nhi là thật hay giả nàng vẫn chưa thể xác định, cho nên chỉ có thể im lặng không nói.

Thấy động tác của Bạch Tử Linh, Thanh Nhi sợ nàng hiểu lầm rồi suy nghĩ tiêu cực nên vội vàng mở miệng giải thích: “Tiểu thư, gương mặt này của người không phải là thật.”

“Không phải thật?” Cả Bạch Tử Linh bà Lạc Hàm đều để lộ sự kinh ngạc, Bạch Tử Linh là vì giả vờ mà Lạc Hàm hiển nhiên cũng không hề biết chuyện này, dù sao Lạc Hàm cũng không có lớn lên bên cạnh Lạc Tuyết có nhiều chuyện nàng ta không biết cũng là điều hiển nhiên.

“Đúng vậy, thật ra vết sẹo mà Đại phu nhân để lại trên gương mặt của tiểu thư, thế nhưng đừng quên phu nhân là đồ đệ của Y Tiên, một vết sẹo nhỏ như vậy trong vòng mấy năm cũng sẽ biến mất, huống hồ da trẻ con dễ lành, cho nên gương mặt này của tiểu thư thật ra là do phu nhân dịch dung.”

Lạc Tuyết sau khi chữa khỏi gương mặt cho nữ nhi bèn nhanh chóng làm một chiếc mặt nạ khác để đắp lên da mặt cho nữ nhi, loại mặt nạ này có thể co dãn theo chiều dài của gương mặt, có thể dùng trong năm mười năm, bởi vì Lạc Tuyết nhận thấy nữ nhi của nàng hoàn toàn kế thừa dung mạo của nàng, nàng sợ bản thân nữ nhi lớn lên xinh đẹp thì sau này sẽ chịu khổ, rước thêm nhiều phiền toái không cần thiết, tất nhiên cũng sợ Đại phu nhân gây bất lợi cho nên đem đã gương mặt xinh đẹp này giấu đi, ngoại trừ Lạc Mai và Thanh Nhi thì không có ai biết.

“Viên Minh Hân này đúng là tâm địa ác độc, đối với một nữ hài cũng không chịu buông tha.” Lạc Hàm nghiến răng, vô cùng tức giận với những chuyện mà Đại phu nhân làm ra, trước kia nhận được tin tình báo, biết rõ những chuyện Đại phu nhân làm với Lạc Tuyết nàng đã rất phẫn nộ, hiện tại nghe thấy chuyện này nàng càng thêm chán ghét Viên Minh Hân, nữ nhân này tâm tư nham hiểm, ác độc vô cùng, nếu có cơ hội, nàng tất nhiên sẽ không buông tha cho đối phương, nàng sẽ thay Bạch Tử Linh trả món nợ này!

“Chuyện này còn chưa tính là độc ác đâu.” Thanh Nhi mím môi, đối với lời phê phán của Lạc Hàm nàng không có phản đối, ra tay với một đứa bé vừa mới sinh ra đã là không thể tha thứ rồi, bất quá còn có một tội ác tày trời mà Đại phu nhân làm ra nhưng chưa có một người nào biết đến.

“Cái gì? Nàng ta còn làm ra chuyện ác đức gì nữa?!”

“Chuyện mà nàng ta làm với phu nhân...” Nhớ đến quá khứ, có rất nhiều kí ức vui buồn lẫn lộn, chỉ là đối với chuyện Lạc Tuyết, nhiều hơn lại là thương tâm.

“Sau khi Bạch Vân Hoài trở về, biết được tiểu thư không phải là nữ nhi của hắn bèn muốn ra tay giết hại nữ nhi để thỏa mãn cơn tức giận của bản thân nhưng phu nhân đã ngăn cản, phu nhân cầu xin hắn, muốn hắn bỏ qua cho tiểu thư, sau cùng Bạch Vân Hoài thỏa hiệp, vứt bỏ phu nhân cùng tiểu thư ở nơi hoang vu hẻo lánh này, còn hắn thì nhào vào vòng tay ôm ấp của nữ nhân khác.”

Cuộc sống ở Linh Viên tuy thiếu thốn nhưng lại không có người làm phiền khiến mẫu tử Lạc Tuyết trải qua rất vui vẻ, chỉ là thời gian yên bình không kéo dài được bao lâu, cho đến ba băm sau Lạc Tuyết đột ngột ngất xỉu, khi tỉnh lại không có gì nhưng ba tháng một lần đều phải chịu cơn đau dằn vặt, đau đến mức chết đi sống lại, đến lần phát tán thứ hai Lạc Tuyết mới phát hiện bản thân bị trúng độc.

“Cái gì? Phu nhân làm sao có thể bị người hạ độc mà không phát hiện?” Mặc dù biết rõ nguyên nhân cái chết của Lạc Tuyết là do độc dược nhưng hiện tại nghe những lời này của Thanh Nhi, Lạc Hàm vẫn cảm thấy không thể tin được, y thuật của Lạc Tuyết thế nào người khắp thiên hạ đều biết, năng lực chữa bệnh cứu người của nàng chỉ sau Y Tiên, người như vậy mà lại chết vì trúng độc, đúng là buồn cười!

“Không biết phu nhân đã trúng loại độc gì, trúng từ lúc nào không hay, mà bản thân phu nhân cũng không giải được, lúc này đây nghĩa mẫu gửi thư cầu cứu Y Tiên tiền bối.”

Nhận được thư cầu cứu từ đồ đệ yêu quý, Y Tiên nhanh chóng xuất hiện tại Bạch gia, vốn nghĩ chỉ là loại độc dược hơn các loại độc bình thường một chút, Y Tiên học thức uyên bác, trên đời này không có loại độc dược nào nàng không biết, bất quá điều không ngờ là ngay cả Y Tiên cũng không biết loại độc mà Lạc Tuyết trúng phải là gì, bởi vì không biết cho nên không thể bào chế thuốc giải, thời gian đó Y Tiên đã ở lại Linh Viên theo dõi bệnh tình của Lạc Tuyết để tìm ra cách chế dược. Trải qua một lần nữa độc phát, Y Tiên cũng đã tìm hiểu được một chút thông tin về loại độc này, ba tháng phát tán một lần, mỗi lần phát tán đều vào buổi tối, độc dược lan tràn ra toàn cơ thể, cảm giác đau đớn như trải qua địa ngục, lúc thì nóng như lửa, lúc lại lạnh như băng, nhiệt độ thay đổi thất thường không có cách nào hạ xuống, người phát độc phải chịu tra tấn, loại độc này không chết liền ngay lập tức mà giày vò người bị hạ độc từ từ, để người đó chết dần theo thời gian.

“Rốt cuộc đó là loại độc gì?!”

“Đến lần phát tán thứ năm, rốt cuộc Y Tiên tiền bối đã điều tra được lai lịch của độc dược đó.”

Độc dược này tên gọi Bích Lạc Hoàng Tuyền, là bí dược của hoàng thất Vũ Nguyệt, đã có từ thời xa xưa, khi Vũ Nguyệt quốc mới vừa thành lập, so với Thành Thiên lấy binh lực làm đầu thì hoàng thất Vũ Nguyệt lại lấy độc dược trị quốc. Loại độc dược mang tên Bích Lạc Hoàng Tuyền này chỉ có trong hoàng thất Vũ Nguyệt, so với các loại độc dược như Hạc Đỉnh Hồng chết ngay lập tức thì độc dược này lại hành hạ người khác đến chết đi sống lại, mà thuốc giải cũng chỉ có hoàng thất Vũ Nguyệt mới có, Y Tiên từng đến Vũ Nguyệt tìm hiểu, hoàng thất Vũ Nguyệt đúng là có độc dược nhưng thuốc giải thì lại không có sẵn, muốn điều chế ra loại thuốc giải này thì cần một loại nguyên liệu quan trọng nhất chính là loại cỏ mang tên Dạ U Đằng, năm trăm năm nở hoa một lần mới nở hoa một lần, vào thời điểm đó chỉ mới chỉ hé nụ, phải đợi gần mười lăm nữa mới ra hoa, mà loại độc dược này chỉ phát tán đến lần thứ mười thì sẽ bỏ mạng, cho nên Lạc Tuyết chỉ có đoản mệnh qua đời.

“Ngươi nói... người hạ độc là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.