“Cạch!”
“Tiểu thư…”
Cửa phòng mở ra, Thanh Nhi trên tay cầm khây thức ăn kinh ngạc nhìn.
“Tiểu thư…”
Thanh Nhi vội để khây thức ăn lên bàn, chạy đến bên người Bạch Tử Linh, cảnh giác nhìn lão ngoan đồng.
“Có phải hay không tiền bối chẳng lẽ không biết ư…?”
Bạch Tử Linh lạnh nhạt trả lời.
Nàng thực sự là Bạch Tử Linh, nhưng... Cũng không phải Bạch Tử Linh!
Linh hồn của nàng bất quá chỉ là ở tạm trong thân thể của Bạch Tử Linh, nhưng... Bạch Tử Linh thực sự đã chết! Kể từ ngày nàng tỉnh dậy, nàng... Đã là Bạch Tử Linh! Bạch Tử Linh là nàng!
“Ha ha, nha đầu, ngươi thật thú vị!”
Lão ngoan đồng cười ha hả, đưa mắt nhìn Thanh Nhi.
Lúc nãy hắn đã phát hiện có người đang đến gần, nha đầu này chắc chắn cũng biết nhưng nàng lại không ngăn cản. Vậy chứng tỏ người này đáng để tin.
Bất quá hắn có thể xác định nàng là Bạch Tử Linh, nhưng... Lại không giống trước kia. Hắn nhìn Bạch Tử Linh lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ nàng có phải là Bạch Tử Linh hay không hắn không biết. Chỉ là nàng thực sự khác trước kia rất lớn, con người liệu có thể thay đổi lớn như vậy ư?!
Chỉ sợ là...
Ánh mắt hắn loé lên tia sáng, nếu hắn đoán không lầm...
“Nha đầu lần sau nhân gia sẽ đến tìm ngươi...”
Vừa dứt lời liền biến mất, để lại căn phòng tĩnh lặng.
“Tiểu thư… Người đó...”
Thanh Nhi ngập ngừng mở miệng, người đó nhìn thế nào cũng thật kì lạ...
“Ông ấy nói ông ấy là sư bá của mẫu thân…”
Bạch Tử Linh nhìn khây thức ăn trên bàn, môi nở nụ cười nhạt.
Xem ra chiêu ‘giết gà dọa khỉ’ của nàng thực sự hiệu quả, bọn họ đã biết điều hơn rồi!
“Sư bá của phu nhân?!” Thanh Nhi trợn tròn mắt. Sư bá của phu nhân... Nàng cứ nghĩ phu nhân chỉ có...
“Làm sao vậy?!”
“Thanh Nhi cứ nghĩ... Phu nhân chỉ có sư phụ…?!”
“Muội biết?!”
Bạch Tử Linh ngước mặt lên nhìn Thanh Nhi, ánh mắt nàng khiến Thanh Nhi bối rối.
“Vâng... Thanh Nhi đã từng nhìn thấy bà ấy, bà ấy rất đẹp, rất quan tâm đến phu nhân, Thanh Nhi nghe phu nhân gọi bà ấy là sư phụ... Nhưng là rất lâu rồi ạ... Năm đó Thanh Nhi mới chỉ có hai tuổi?!”
Sư phụ của mẫu thân?! Xem ra mẫu thân Lạc Tuyết thực sự là người không đơn giản!
“Thanh Nhi, mẫu thân ta… Xuất thân thế nào?!”
“Chuyện này... Thanh Nhi thực sự không biết, chỉ nghe nói năm đó lão già cứu phu nhân, rồi đưa nàng về phủ…”
Đơn giản như vậy sao?! Bạch Tử Linh nàng không tin mọi chuyện lại đơn giản như vậy!
Bất quá không sao, dù sao thì... Nàng sẽ tìm ra được bí mật của thân thể này. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
~~~
“Phu nhân, mời người dùng bữa…”
Nha hoàn bên cạnh đem khây thức ăn đặt lên bàn, đi đến bên cạnh phụ nhân đỡ nàng lại bàn ngồi xuống.
“Thuý Liên, ngươi có thấy gì không…?”
Thanh âm mềm mại dịu dàng, trên môi nở nụ cười nhạt, động đũa gắp thức ăn.
“Phu nhân, ý người là…?”
Nha hoàn gọi Thuý Liên nghi ngờ nhìn chủ tử của mình, nàng không phải là đang nhắc đến...
“Bạch Tử Linh, nàng ta đã thức tỉnh!”
Nụ cười càng sâu hơn, Tam phu nhân ôn tồn mở miệng.
“Ngươi nói xem Viên Minh Hân sẽ như thế nào nếu biết Bạch Tử Linh thức tỉnh đây? Còn chuyện của Nhị phu nhân Lạc Tuyết...”
Thuý Liên lo sợ nhìn xung quanh, khi phát hiện trong phòng không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ngập ngừng mở miệng: “Phu nhân, chuyện về người đó là cấm kị trong phủ, nếu người khác nghe được lời của người…”
“Không cần phải lo lắng như vậy, Thuý Liên, chẳng ai ở đây nghe lén chúng ta nói chuyện đâu, Viên Minh Hân sẽ không rảnh rỗi như vậy…”
“Phu nhân…”
“Ta sẽ chờ xem…”
~~~
Một ngày hôm nay của Bạch Tử Linh trôi qua vô cùng nhàm chán. Bạch Tử Linh trong lòng không ngừng suy nghĩ, cho đến khi mặt trời đã lặn mới bị Thanh Nhi gọi tỉnh.
“Tiểu thư… Thanh Nhi pha nước tắm xong rồi, người mau đi tắm đi, để khuya bị nhiễm phong hàn thì không tốt đâu.”
“Ưm…”
Phục hồi từ trong suy nghĩ, Bạch Tử Linh đi đến bên sau tấm bình phong, trong đó đã thấy một cái thùng tắm lớn.
“Tiểu thư… Vậy, Thanh Nhi ra ngoài đợi người nhé!”
Vì chuyện lần trước Bạch Tử Linh cương quyết muốn tắm một mình nên Thanh Nhi đành thuận theo.
“Ừ…”
Từ nhỏ đã tự lập nên Bạch Tử Linh không chỉ thích làm mọi thứ một mình, từ lúc nàng hiểu chuyện nàng đã tự tắm cho bản thân, không cho bất kì ai đụng đến thân thể nàng.
...
Ngồi dựa vào thùng, Bạch Tử Linh lần đầu tiên quan sát kĩ thân thể này.
Mặc dù gương mặt xấu xí nhưng làn da nàng lại trắng như bạch ngọc, thân hình cân đối, ba ngàn sợi tóc dài phất phới...
Nếu không phải vì gương mặt xấu xí thì nàng thực sự là một đại mỹ nhân!
Đột nhiên nàng cảm thấy trên lưng dính dính kì lạ.
Bạch Tử Linh đưa tay ra sau, chạm vào lưng mình.
Quả nhiên có cái gì đó trên lưng nàng. Dường như là một hình xăm...?
“Thanh Nhi, Thanh Nhi…”
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy…?”
Thanh Nhi vốn đang đứng ngoài cửa, nghe tiểu thư gọi liền vội vàng chạy vào.
“Thanh Nhi, trên lưng ta... Có gì đó…”
Thanh Nhi kinh ngạc nhìn tấm lưng trắng noãn, sắc đỏ rực rỡ của đoá hoa vô cùng nổi bật.
Đoá hoa nở rộ, một màu đỏ rực như máu, trên đài gồm một cụm hoa khoảng 5 đến 7 nụ, nở xòe tròn ra mọi hướng, trông như con chim công đang múa, vô cùng sinh động... Tựa như có ma lực có thể hút bất kì sinh vật nào nhìn vào nó.
“Thanh Nhi…?”
Thấy Thanh Nhi không lên tiếng, nàng mở miệng hỏi. Trên lưng nàng có cái gì đó... Là hình xăm chăng?!
“Là một... Đoá hoa…” Thanh Nhi bị Bạch Tử Linh gọi tỉnh, nàng ngập ngừng nhìn đóa hoa trên lưng tiểu thư. Trong lòng không khỏi sinh ra sự sợ hãi, đoá hoa này... Sinh động, mà chân thật đến nàng bị nó cuốn hút.
“Hoa…?”
Bạch Tử Linh có chút kinh ngạc, trên lưng nàng tại sao lại có một đoá hoa? Tại sao lần trước nàng lại không phát hiện?!
“Vâng... Là một đóa hoa Bỉ Ngạn…?!”
Thanh âm có chút run sợ, mặc dù không phải được học nhiều nhưng nàng vẫn biết đây là hoa Bỉ Ngạn, bởi vì nàng đã từng thấy nó một lần... Cách đây rất lâu...