Đặc Công Hàn Phi

Chương 114: Chương 114: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (2)




Đêm khuya, xung quanh một mảnh tối tăm, chỉ có duy nhất tòa phủ đệ nằm ở cuối dãy phố là sáng rực như ban ngày, trông như một vì sao sáng lấp lánh giữa bầu trời tối mịt vào lúc nửa đêm.

Nơi này chính là Hình bộ Thượng thư Tử gia, bởi vì mấy ngày nay Tử gia xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên mặc kệ là ngày hay đêm đều có hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt, người thông minh muốn đột nhập vào Tử phủ tuyệt đối sẽ không chọn ngay thời điểm này, bởi vì Tử phủ đang giăng một cái lưới to lớn, cho dù vào được chưa chắc đã có thể thoát ra được.

Mặc dù như vậy nhưng vẫn có không ít ghé thăm Tử phủ, tựa như Bạch Tử Linh, lại tựa như...

Nửa đêm, các viện khác đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ có thư phòng của Tử Sở là đèn đuốc sáng trưng, hộ vệ bên ngoài canh giữ không dưới mười người, cho dù là con mũi cũng khó mà chui lọt, huống hồ là con người.

“Vô dụng! Chỉ có một tên phản bội mà các ngươi cũng không bắt được, cần các ngươi để làm gì hả?!”

Trong thư phòng, Tử Sở một thân sam y ngồi vị trí chủ vị, trước mặt hắn có một tử y nhân đang đứng, người Tử gia có đặc trưng của người Tử gia, thứ dễ dàng nhận dạng ra bọn họ chính là tử y mà bọn họ mặc trên người, nhưng giữa hộ vệ bình thường và tử sĩ lại được thiết kế khác nhau, trên y phục của tử sĩ thì sẽ chỉ bạc thuê một đường trên tay áo, còn hộ vệ bình thường thì không. Nếu để ý sẽ nhìn thấy trên tay áo của tử y nhân có thêu một đường chỉ bạc, chứng tỏ hắn là tử sĩ do Tử gia bồi dưỡng, Tử gia bồi dưỡng không ít tử sĩ, nhưng không phải người nào cũng có thể dùng được, những kẻ quật cường không chịu khuất phục sớm đã bỏ mạng dưới độc dược của Tử gia, chỉ có những kẻ muốn sống và nghe lời mới có thể tiếp tục sống được, còn những kẻ đã không còn giá trị lợi dụng nữa sẽ bị hạ thấp xuống thành hộ vệ giống đám người Tử Nhất.

“Là thuộc hạ thất trách, cẩn xin chủ nhân trách phạt.” Tử y nhân không nói hai lòng liền vội vàng nhận sai, thái độ đó của hắn không những không khiến Tử Sở nguôi giận ngược lại càng khiến hắn thêm tức giận.

“Vốn nghĩ các ngươi sẽ tốt hơn đám người Tử Nhất, không ngờ ngươi cũng giống như hắn, toàn một lũ vô dụng!” Tử Sở đập bàn cái “rầm”, đủ thấy cơn giận của hắn lớn đến chừng nào.

Ngày đó điều tra ra được Tử Thất phản bội, Tử Sở lập tức cho người bắt hắn cùng đám người Tử Thất, là một chủ tử, Tử Sở hận nhất chính là có kẻ phản bội chính mình, vốn dĩ cho rằng kẻ đã bị vứt bỏ, không còn chút giá trị lợi dụng như Tử Thất, chỉ có thể dùng giải dược duy trì tính mạng như hắn vậy lại dám nảy sinh ý nghĩ phản bội, đúng là không biết trời cao đất dày mà!

Đối với những kẻ phản bội, Tử Sở chưa bao giờ nương tay, cho dù đám người Tử Nhất không có phản bội hắn nhưng bọn họ cùng Tử Thất qua lại gần như vậy, ý định phản bội không sớm cũng muộn mà đến với bọn họ, hơn nữa Tử Thất sở dĩ có thể lấy được tin tức từ Tử gia còn không phải là vì đám người Tử Nhất đã tin tưởng nói với hắn, cho nên Tử Sở hạ lệnh bắt hết bảy người, một kẻ cũng không tha. Đặc biệt là Tử Nhất, ngày đó ở Nguyệt Mãn Lâu, hắn sớm đã phát hiện hành tung của Hàn vương nhưng lại không bẩm báo, để cho Tử Thất mang tin tức này đi tìm Minh vương đổi thương, đúng là ngu ngốc hết chỗ nói. Bất quá tên Minh vương này cũng thật âm hiểm, suốt ngày dòm ngó người của hắn, lần trước là tử sĩ đắc lực nhất của hắn, Minh vương cũng không tiếc thủ đoạn mà cướp lấy đối phương từ tay hắn, lần này lại là tên ngu ngốc Tử Thất, mà khiến hắn bất ngờ hơn chính là tên tử sĩ đó không có thuốc giải của Tử gia mà vẫn sống sót đến giờ, xem ra trong tay Minh vương đúng là có phương thuốc giải điều khiển tử sĩ đặc chế của Tử gia, hẳn là đã có kẻ phản bội trong số những kẻ chế ra độc dược này.

Tử Sở bắt đám người Tử Nhất, không chỉ vì hắn giúp đỡ Tử Thất chạy trốn mà còn là vì che giấu hành tung của Thương Hàn Phong.

Hàn vương hồi kinh, đây là một sự kiện trọng đại, đặc biệt là khi hắn trở về sau khi Thánh chỉ vừa mới hạ xuống không bao lâu, điều đó chứng tỏ trước khi Thánh chỉ hạ xuống, Hàn vương đã lên đường hồi kinh, đơn giản mà nói là Hàn vương đã tự ý rời khỏi đất phong khi chưa có lệnh của Thành Thiên đế, đây là trọng tội, tru di cửu tộc, tin tức này nếu rơi vào tay những kẻ chướng mắt Hàn vương thì đúng là một cơ hội tốt để lật đổ vị chiến thần của Thành Thiên quốc này.

Tử Sở không quen nhìn Thương Hàn Phong nổi danh khắp đại lục, cho dù những chuyện hắn làm là vì muốn tốt cho Thành Thiên quốc, bất quá hắn cũng không thích vẻ mặt đắc ý của Thương Tiêu Minh. Thương Tiêu Minh người này dựa vào có Đỗ gia cùng Mai phi ở trong cung chống lưng, thân là vị vương gia có đất phong ở phương xa nhưng lại có đặc quyền ở lại kinh thành nhiều năm như vậy, không chỉ hô mưa gọi gió trên triều đình mà còn âm mưu bành trướng thế lực, quan trọng nhất là hắn ta cư nhiên dám đánh chủ ý lên người tử sĩ của Tử gia, chỉ bao nhiêu đó đã khiến Tử Sở không vừa mắt Thương Tiêu Minh!

Tử y nhân bị mắng đến sắc mặt khó coi, nhưng lúc này hắn đang cúi đầu nên Tử Sở không thể nhìn rõ sự không cam lòng trên gương mặt hắn, hiển nhiên hắn cũng rất bất mãn với những lời mắng chửi của Tử Sở nhưng bởi vì phận làm thuộc hạ, khi chủ tử tức giận bản thân chỉ có thể làm bao cát mà thôi.

Tử Sở nhíu mày: “Ngươi nói nơi ngươi mất dấu hắn là ở Vân Thiên Phường?”

“Vâng, chính mắt thuộc hạ đã nhìn thấy chạy vào Vân Thiên Phường, thế nhưng khi dẫn người vào lục xoát lại không thấy bóng dáng Tử Thất đâu.” Vân Thiên Phường là sản nghiệp của Đỗ gia, Đỗ gia lại là nhà mẹ đẻ của Minh vương, chuyện Tử Thất phản bội Tử gia mà quy phục Minh vương cũng không phải bí mật gì, cho nên hắn ẩn ẩn suy đoán chuyện này cùng Minh vương có liên quan.

“Tên phản bội đó nhất định là đang núp dưới vạt áo của Minh vương, bằng không người của ta sao lại không tìm ra được hắn chứ?!” Tử Sở tức giận muốn thổ huyết, mấy ngày nay Tử gia xảy ra quá nhiều chuyện, trong số đó chuyện mà khiến hắn tức giận nhất chính là Tử Thất phản bội hắn, quay đầu đi kiếm chỗ dựa mới là Thương Tiêu Minh, nhưng điều khiến hắn tức giận hơn chính là vốn dĩ hắn đã bắt được Tử Thất rồi, bởi vì đám người Tử Nhất gây rối mà con cá Tử Thất mới có thể lọt lưới.

“Đám người Tử Nhất đã chịu khai gì chưa?” Tử Thất phản bội, trước đó lại có quan hệ rất tốt với đám người Tử Nhất, Tử Sở nghi ngờ hắn cũng sớm đã phản bội Tử gia, tuy nhiên người hắn đầu quân cho rất có thể không phải là Minh vương mà là Hàn vương.

“Tử Nhất kiên quyết không chịu nhận mình là kẻ phản bội, hắn cũng nói giúp vài lời cho Tử Thất.”

“Hừ, người xấu không nhận mình là người xấu, kẻ phản bội cũng vậy!” Không biết nghĩ đến chuyện gì, rất nhanh sau đó gương mặt giận dữ của hắn được thay thế bằng một nụ cười âm hiểm.

“Không cần quá lo lắng, Tử Nhất sẽ phải khai ra, mà Tử Thất cũng sẽ trốn không thoát.”

Lúc này trên nóc của thư phòng, nơi mà Tử Sở và tử y nhân đang đứng thì có hai bóng người đang ở đó, một miếng ngói đã bị lấy ra, bọn họ xuyên qua lỗ hỏng nho nhỏ mà thu hết những thứ đang diễn ra bên dưới vào mắt.

“Xem ra chủ tử đoán không sai, Tử gia thật sự có người phản bội.” Ngày đó người biết Thương Hàn Phong có mặt tại Nguyệt Mãn Lâu ngoại trừ chủ nhân phía sau Nguyệt Mãn Lâu thì chỉ có đám người tự xưng là hộ vệ của Tử gia xông vào, Nguyệt Mãn Lâu không thuộc thế lực của triều đình, cho nên chuyện triều chính bọn họ tự nhiên không có xen vào, không khó để nghĩ đến ai là kẻ đã tung ra tin đồn đó.

Tử gia cùng Hàn vương phủ không thù không oán, nhưng nếu việc này do Tử Sở sai người làm ra cũng không có gì là lạ, dù sao người chướng mắt chủ tử cũng không ít, Tử Sở có làm ra chuyện này hay không cũng không đáng ngạc nhiên. Chỉ là điều khiến bọn họ bất ngờ hơn chính là sau khi đi sâu điều tra mới phát hiện, hóa ra bên cạnh Tử Sở có kẻ phản bội, hơn nữa kẻ đó lại còn làm việc cho Thương Tiêu Minh, Thương Tiêu Minh cùng chủ tử như nước với lửa, hắn hiện tại đang hoành hành ngang dọc trên triều đình, chủ tử trở về không thể nghi ngờ chính là đang phân tán quyền lực của hắn, hắn muốn diệt trừ chủ tử là điều hiển nhiên, cho nên mới nhân cơ hội này để tung ra tin đồn thất thiệt, ý đồ thổi gió bên tai Thành Thiên đế.

“Chuyện này cũng không khó, Tử Sở mặc dù không quen nhìn ta nhưng ta rời kinh nhiều năm, đối với hắn sớm đã không còn uy hiếp, ngược lại Thương Tiêu Minh, làm mưa làm gió trên triều, đại thần như Tử Sở sợ là ăn không ít quả đắng từ hắn.” Nam tử một thân hắc bào, thân hình cao lớn như tùng đứng trước gió, mái tóc đen như hòa vào màn đêm vô tận, cả người tản ra một cỗ khí thế bức người, cho dù đứng ở một nơi không có ánh sáng như thế cũng khiến người vô pháp bỏ qua.

Người này không ai khác chính là Thương Hàn Phong, sở dĩ tối nay hắn ghé thăm Tử phủ là bởi vì muốn điều tra về tin đồn lần trước, hắn sớm đã đoán được là có liên quan đến Tử gia nhưng lại không nghĩ là do người Tử gia tung ra, dù sao hắn cùng Tử gia cũng không đi lại gần, tuy không đến mức làm bằng hữu nhưbg cũng không phải kẻ thù, đặc biệt là khi tin đồn này đem lại lợi ích cho những vị vương gia còn lại thì Tử Sở lại càng không muốn.

Nhi tử Thành Thiên đế có năm vị, trong đó một người là Thái tử, ba người kia là vương gia, người còn lại là hoàng tử chưa được phong vương. Ngay từ đầu thế lực của năm người bọn họ vốn dĩ là cân bằng nhưng bởi vì Thương Tiêu Minh có Đỗ gia làm chỗ dựa nên so với những người còn lại chiếm ưu thế lớn hơn, Hạ Thái phó tuy cũng là lão thần quyền cao chức rộng nhưng cùng Trữ Quốc công giống nhau, đều chỉ có hư danh, mà nhà mẹ đẻ của Thương Trường Hạo cùng Thương Gia Luật lại ở tận Phượng Tề, cũng chính vì lẽ đó mà thế lực Yến Kinh bắt đầu tập trung vào tay Thương Tiêu Minh. Ưu thế hiện tại đang nghiêng về phía Thương Tiêu Minh, người thức thời đều sẽ nhân cơ hội này mà chạy theo phe hắn, tương lai hắn ngồi lên đế vị, bản thân cũng có thể giữ được chức quan hiện tại, thậm chí nếu giúp đỡ được hắn còn có thể thăng quan tiến chức, tuy nhiên Tử Sở lại không có suy nghĩ vậy, do Thương Tiêu Minh từng cướp đoạt người của hắn, hành động này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tử Sở, cho nên Tử gia tuyệt đối sẽ không ủng hộ Thương Tiêu Minh ngồi lên đế vị, mà Thương Tiêu Minh đối với Tử gia cũng không khách khí, trên triều không ít lần khiêu khích Tử Sở khiến Tử Sở tức mà không có chỗ trút giận.

Vì vậy Thương Hàn Phong tin tưởng, người tung tin đồn tuyệt đối không phải người của Tử gia, vì không muốn làm phiền Mục Nguyệt ở phương xa cho nên Thương Hàn Phong quyết định tự mình hành động, có cả Mục Ảnh hỗ trợ cho nên chuyến đi hôm nay thập phần thuận lợi, cũng thu thập được không ít thông tin.

“Minh vương đúng là không đơn giản, hết lần này đến lần khác đều có thể cướp người từ trong tay Tử Sở, mà Tử Sở chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.” Mục Ảnh cảm thấy, chiêu “ném đá giấu tay” này của Thương Tiêu Minh đúng là không tồi, nếu chuyện này bị làm lớn, lan đến tai Thành Thiên đế, Thành Thiên đế cho người đi điều tra thì cũng chỉ tra được là do người Tử gia tung ra, cùng Thương Tiêu Minh hoàn toàn không liên quan, như vậy hảo cảm của Thành Thiên đế sẽ không suy giảm, ngược lại là Thương Hàn Phong, mặc kệ tin đồn này là thật hay giả thì đối với hắn ít nhiều gì cũng sẽ có tổn hại.

“Hắn nếu đơn giản thì sớm đã bị đưa đến Tây Lĩnh rồi.” Nào còn có thể hô mưa gọi gió trong kinh thành?

Ba năm, hắn rời khỏi Yến Kinh ba năm, Thương Tiêu Minh liền ở Yến Kinh bành trướng thế lực, ngay cả Thái tử cũng không thể làm suy yếu đi quyền lực của hắn, huống hồ là các vị hoàng tử khác.

“Chủ tử nói đúng.” Mục Ảnh nheo mắt, Thương Tiêu Minh đúng là có thủ đoạn nhưng những thứ đó chỉ là điều kiện cần để bước lên ngôi đế vị mà thôi, ngoài ra còn rất nhiều yếu tố quyết định tư cách của một vị đế vương, theo Mục Ảnh thấy Thương Tiêu Minh vẫn chưa đủ năng lực, bằng không Thành Thiên đế sớm đã nhường ngôi cho hắn rồi.

“Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”

“Vâng.”

Mục Ảnh đặt miếng ngói trở lại vị trí cũ, chủ tử hai người nhanh chóng rời khỏi nóc nhà, nhảy đến một cành cây cách đó không xa, với nội lực của hai người họ hoàn toàn không kinh động đến đám hộ vệ đang canh gác bên dưới, dùng hai ba bước chân đã rời khỏi viện của Tử Sở, lúc bọn họ định dùng kinh công bay qua mái nhà của viện bên cạnh thì nhìn thấy bóng người quen thuộc thấp thoáng trước cửa Tử phủ, Thương Hàn Phong không khỏi dừng lại.

Bạch Tử Linh?

Tại sao nàng lại ở đây?

Mày kiếm không tiếng động nhíu lại, ánh mắt Thương Hàn Phong chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bên dưới, tựa hồ như nhận thấy ánh mắt hắn, nữ tử khẽ ngẩng đầu, bốn mắt chạm vào nhau, trông như biển sao vũ trụ, sâu thẳm một màu, trông như giếng cổ không đáy, tĩnh lặng trong suốt.

Bạch Tử Linh dựa theo chỉ dẫn của Chu Phúc đi đến Tử phủ, nhìn tấm bảng treo trước cửa liền biết bản thân đi đúng nơi, đang lúc quan sát xung quanh thì lại nhìn thấy Thương Hàn Phong, bên cạnh hắn còn có Mục Ảnh.

Nàng còn đang nghĩ đêm hôm khuya khoắt thế này không biết Thương Hàn Phong đã đi đâu, hóa ra là hắn đang đi đâu, hóa ra hắn sớm đã đến Tử phủ trước nàng một bước.

“Chủ tử?” Thấy Thương Hàn Phong không có động tĩnh, Mục Ảnh khó hiểu.

Mục Ảnh đưa mắt nhìn theo đôi mắt của Thương Hàn Phong, nhận thấy Bạch Tử Linh đang ở ngoài kia thì gương mặt tuấn tú lạnh như băng không khỏi xuất hiện một vết nức.

“Bạch Tử Linh? Nàng đến đây làm gì?” Bộ dạng nhàn nhã như vậy, là đi ngang qua sao?

Không đúng, giờ này đã hơn nửa đêm, một mình nàng lại xuất hiện ở đây, Mục Ảnh cảm thấy sự tình nhất định là không đơn giản.

Đang lúc Mục Ảnh đang âm thầm suy đoán mục đích của Bạch Tử Linh thì Bạch Tử Linh đã nhanh chóng nhảy qua vách tường, thân hình linh hoạt né tránh tất cả hộ vệ canh gác, thuận lợi nhảy lên cành cây đến trên mái nhà.

Mục Ảnh bị một màn trước mắt dọa cho choáng váng, hắn biết thân thủ của Bạch Tử Linh rất tốt, mặc dù không có nội lực trong người nhưng đánh nhau lại chẳng thua kém gì hắn cùng Lục Thiên Hành cộng lại, nhưng nàng có thể linh hoạt né tránh tất cả hộ vệ trong Tử phủ mà đi thẳng đến mái nhà mà không kinh động bất kì ai đúng là đáng sợ, nếu không phải tận mắt chứng kiến Mục Ảnh cũng không dám tin là có người đột nhập Tử phủ.

Bộ dạng quen thuộc đó, có vẻ như đây không phải lần đầu tiên đến Tử phủ làm khách vào lúc nửa đêm thế này đâu nhỉ?

Nếu Mục Ảnh biết đây là lần đầu tiên Bạch Tử Linh đột nhập Tử phủ, hơn nữa trước đó nàng còn không biết đường đi mà còn phải tìm người chỉ đường thật sự không biết hắn sẽ có vẻ mặt gì.

Bạch Tử Linh từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, có được giác quan và sự quan sát kinh người, mặc dù nguyên chủ nói rằng linh hồn của nguyên chủ bị tách ra làm hai, phần hồn đó là nàng bị đưa đến hiện đại nhập vào Bạch Tử Linh ở hiện đại chết khi đang huấn luyện nhưng Bạch Tử Linh vẫn kế thừa kí ức và trí nhớ đó, đồng thời cũng có được năng lực mà một đặc công nên có. Nàng tuy không có nội lực như những cao thủ trong phim kiếm hiệp nhưng thân thủ của nàng lại không kém cạnh, bằng thính giác và thị giác, cùng với trực giác của riêng mình, Bạch Tử Linh có thể cảm nhận được có bao nhiêu người đang ở sau bước tường đó, cũng như Thương Hàn Phong cùng Mục Ảnh đang ở trên mái nhà bên cạnh và từ đó nàng có thể né tránh tất cả bọn họ để tìm ra còn đường nhanh và ngắn nhất để đến đích.

Thương Hàn Phong dùng kinh công bay đến trước mặt nàng, Mục Ảnh thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo, Bạch Tử Linh nhìn hai người như đáp gió mà đến đáy lòng không khỏi có chút ghen tỵ.

Có kinh công thật tốt!

“Thương Hàn Phong, không nghĩ lại gặp ngươi ở đây.”

Sắc mặt Thương Hàn Phong lạnh lẽo, đáy lòng lại rối như tơ vòi, không rõ vì sao mỗi lần hắn ra ngoài hành động thì lại gặp phải Bạch Tử Linh, là nàng theo dõi hắn vẫn là bọn họ tình cờ gặp gỡ?

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Thương Hàn Phong không hi vọng Bạch Tử Linh là vì theo dõi hắn nên mới chạy đến đây, nếu vậy thì nàng cùng nữ nhân khác cũng chẳng có gì khác biệt.

Nghe thấy giọng điệu chất vấn của đối phương, Bạch Tử Linh tỏ vẻ không vui: “Tất nhiên là có chuyện mới đến, nếu không ta đi dạo chắc?”

Thương Hàn Phong á khẩu, gương mặt tuấn mỹ hơi đanh lại nhưng cũng không bộc lộ cảm xúc gì.

Lần trước, câu nói cuối cùng của Thương Hàn Phong có chút quá đáng khiến Bạch Tử Linh cảm thấy bản thân mình là một người ngu ngốc, hai người tan rã trong không vui, vốn Thương Hàn Phong cảm thấy lời bản thân nói không có gì là không đúng, hắn chỉ là cảnh cáo nàng nhưng ngữ điệu của hắn lại như ra lệnh, Lục Thiên Hành bên cạnh nhìn không được nên mới chen vào một hai câu, nói đến suýt nữa hắn tin rằng bản thân mình có lỗi, phải đi xin lỗi nàng, chỉ là xem ra nàng không hề để chuyện này trong lòng.

“Ta vừa đến chỗ lão Chu tìm ngươi, không nghĩ đến lại gặp ngươi ở đây.” Không phải Bạch Tử Linh không để trong lòng lời của Thương Hàn Phong nói, nhưng thay vì nghĩ rằng hắn đang mắng nàng thì nàng lại cảm thấy có vài phần ẩn ý trong lời nói của hắn, đồng thời vẻ mặt khi đó của hắn cũng khiến nàng bận tâm.

“Ngươi đến tìm ta? Có chuyện gì sao?” Lão Chu... gọi thân thiết như vậy sao? Hai người bọn họ trở nên thân thuộc như vậy từ khi nào?

Hắn cũng không nhớ rõ, thuộc hạ của mình cùng nàng có liên hệ với nhau?

“Ngươi còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta chứ?”

“Ngươi cần người?” Thương Hàn Phong cũng không phải là người hay quên, thỏa thuận giữa hắn và nàng hắn tất nhiên là nhớ rõ.

“Không có, muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.” Người thì nàng tạm thời chưa cần, chỉ muốn hắn giúp nàng cứu người mà thôi.

Thương Hàn Phong nhướng mày: “Chuyện gì?”

“Giúp ta cứu người.”

“Cứu người?” Nàng muốn hắn giúp nàng cứu người, nửa đêm canh ba lại chạy đến Tử phủ, cho nên người nàng muốn cứu đang bị nhốt trong Tử phủ này?

“Ai?”

Bạch Tử Linh nghiêng đầu, một ngón tay để trước cằm, tỏ vẻ suy nghĩ, theo động tác của nàng khăn che mặt khẽ lay động, dưới ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng, đôi mắt thiếu nữ hiện lên tia sáng kinh người.

“Chắc là... một đám?” Bạch Tử Linh có chút không xác định, ngày hôm đó ở Nguyệt Mãn Lâu, đám người ra mặt trợ giúp Tử Chấn Khiêm bắt nàng không dưới sáu người, lại thêm Tử Thất nói bản thân là người nhỏ nhất trong đám người thì hẳn nàng phải cũng sáu người có số đếm trước hắn rồi.

“Một... đám?” Thương Hàn Phong còn chưa lên tiếng, Mục Ảnh bên cạnh đã sửng sốt, không khỏi lên tiếng: “Bạch cô nương, ngươi có thể cho số lượng cụ thể không?” Mặc dù Mục Ảnh cảm thấy nơi này không phải là nơi lí tưởng để bàn những chuyện thế này, dù sao phía dưới còn có không ít hộ vệ tuần tra, liệu có ổn khi ba người bọn họ đang trên này bàn những chuyện không liên quan gì? Nhưng nhìn dáng vẻ của hai người có vẻ như không bị cảnh vật xung quanh làm ảnh hưởng, hơn nữa thỏa thuận giữa hai người, Mục Ảnh cũng có biết, hiện tại Bạch Tử Linh chủ động đề xuất, mà Thương Hàn Phong cũng không có ý định từ chối nên Mục Ảnh đành phải thay chủ tử lên tiếng.

“Là sáu, sáu người!”

Mục Ảnh xoa cằm, sáu người, con số này cũng không ít, cần phải huy động số lớn lực lượng mới có thể đảm bảo trăm phần trăm là an toàn cứu người ra, nếu sáu người cùng bị nhốt trong một chỗ thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều, còn nếu mỗi người bị nhốt một nơi thì đúng là phiền phức.

“Bạch cô nương, người mà ngươi muốn cứu đang bị nhốt ở Tử phủ?” Nếu không nàng cũng không xuất hiện ở đây vào giờ này.

“Bọn họ không những bị nhốt ở đây, bọn họ còn là người của Tử gia.”

Người của Tử gia? Mục Ảnh không tiếng động nhíu mày, người của Tử gia thì làm sao lại bị bắt nhốt ở Tử gia? Chẳng lẽ...

Đừng nói là...

Chắc không đâu, trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như thế?

Tử Sở câu trước cho người đi bắt những kẻ phản bội, Bạch Tử Linh câu sau lại kêu bọn họ đi cứu những người đó sao chứ?

“Nam vẫn là nữ?” Thương Hàn Phong đột nhiên lên tiếng khiến Bạch Tử Linh cùng Mục Ảnh đều đồng loạt nhìn về phía hắn với ánh mắt khó hiểu.

Vấn đề này thì liên quan gì đến việc cứu người?

Chẳng lẽ cứu người còn phải xem giới tính sao?

“Nam nhân?” Nếu nàng nhớ không lầm, ngày đó nàng có đánh nhau qua với hắn một lần, có thể xác nhận đó là nam nhân.

“Không cứu.” Thương Hàn Phong cự tuyệt một cách dứt khoát.

“Thế nữ nhân?” Bạch Tử Linh nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ của Thương Hàn Phong.

“Cũng không.”

Bạch Tử Linh:???

Mục Ảnh:???

Bạch Tử Linh mặt đầy dấu chấm hỏi, nàng thật sự là không hiểu được suy nghĩ của Thương Hàn Phong.

Nam nhân không cứu, nữ nhân cũng không, thế hắn rốt cuộc muốn cứu ai?

Nếu chuyện này cùng giới tính không có liên quan gì đến nhau thì ngay từ đầu vì sao còn muốn hỏi?

Sao trên đời này lại có người khó hiểu như vậy chứ?!

Đừng nói là Bạch Tử Linh không hiểu, Mục Ảnh đi theo bên cạnh Thương Hàn Phong nhiều năm như vậy, lúc này cũng không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu hắn.

Chủ tử không muốn cứu nữ nhân, chuyện này hắn có thể hiểu, sau chuyện của Phó tiểu thư chủ tử không muốn phát sinh thêm bất kì hiểu lầm nào nữa cho nên đối với nữ nhân tránh như rắn rết, cho dù đối phương có rơi vào thiên đao vạn quả, trừ phi là bất đắc dĩ, bằng không chủ tử sẽ không ra tay, nhưng nam nhân... thì liên quan gì chứ?

Mục Ảnh không cho rằng Thương Hàn Phong nhàm chán đến mức hỏi một câu hỏi vô vị lại không liên quan gì thế này.

Chẳng lẽ đúng như lời Lục thiếu nói, chủ tử đối với Bạch Tử Linh... thật sự không tầm thường?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.