Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Bạch Tử Linh xuyên qua đến nơi này.
Trong ba ngày này Bạch Tử Linh chưa từng bước ra khỏi viện của nàng, khi muốn dùng bữa thì chỉ có Thanh Nhi đến phòng bếp lấy thức ăn đem vào cho nàng, bởi vậy người trong phủ đều đồn là ‘phế vật’ sau khi tỉnh lại nhưng không dám bước ra ngoài. Mọi người đều cho rằng có lẽ sau khi nhảy hồ nàng tự biết xấu hổ, không dám ra ngoài tìm Đỗ thiếu gia!
Trên đường đi đến Linh Viên, Thanh Nhi nghe những lời này không khỏi buồn bực. Cái gì mà tiểu thư nhà nàng tự biết xấu hổ, không dám bước chân ra ngoài chứ? Rõ ràng là do tiểu thư lười mà…!!!
Nàng thật không hiểu nổi, thật sự tiểu thư đã trưởng thành rồi sao…? Mặc dù không giống trước kia đi tìm Đỗ thiếu gia nhưng tiểu thư hiện tại như một con sâu gạo, suốt ngày chỉ ngủ và ngủ a!
Linh Viên.
Vừa bước vào phòng, Thanh Nhi đã nhìn thấy một nữ tử lười biếng tựa người vào thành giường, ánh mắt chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay. Đối với hình ảnh này Thanh Nhi nàng cũng chẳng cảm thấy xa lạ, ba ngày nay ngày nào nàng cũng nhìn thấy tiểu thư như vậy.
“Tiểu thư, mọi người trong phủ đồn là tiểu thư người vì sau khi nhảy hồ tự tử không thành, khi tỉnh dậy liền biết tự mình xấu hổ mà từ bỏ Đỗ thiếu gia…” Giọng nói đầy vẻ bất mãn.
Trong căn phòng nhỏ, ánh mắt thiếu nữ vẫn không rời khỏi quyển sách trên tay, nàng cười nhạt: “Bọn họ nói thì thì mặc kệ họ, đừng quan tâm…”
Nàng tự biết xấu hổ? Chậc, lời này không biết là ai trong phủ tung tin… Nàng từ bỏ Đỗ Thanh Triệt thì sau chứ, vốn nàng đâu đặt hắn vào lòng. Nàng thật không hiểu nổi, chỉ vì ‘lần gặp gỡ’ đó mà tâm của ‘nàng’ liền trao cho hắn ư? Cái này gọi là ‘nhất kiến chung tình’ như trong phim kiếm hiệp sao? Anh hùng cứu mỹ nhân, ách… Về phần ‘nàng’ thì không thể nói là mỹ nhân a!
“Nhưng là…” Bộ dạng muốn nói lại thôi.
Bạch Tử Linh nghiêng đầu nhìn Thanh Nhi, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thanh Nhi, ta nói muội này, người họ nói là ta, không phải muội thì muội bất mãn gì chứ? Với lại… Muội ấy, suốt ngày cứ nhăn nhó thì sẽ mau già lắm đấy!”
“Tiểu thư!!!” Thanh Nhi buồn bực nhìn Bạch Tử Linh, tiểu thư thật là… Bây giờ còn biết trêu chọc nàng nữa, hơn nữa tiểu thư còn vui vẻ hơn trước kia rất nhiều. Hẳn là tiểu thư đã thay đổi, lúc nàng nhắc đến Đỗ thiếu gia thì tiểu thư nàng chỉ cười nhạt!
Bạch Tử Linh buồn cười nhìn Thanh Nhi, cuộc sống ở nơi này của nàng cũng không tệ. Mặc dù Bạch Tử Linh ở Thừa tướng phủ không được sủng ái nhưng dù sao nàng vẫn là Thừa tướng tam tiểu thư, thức ăn mặc dù không phải sơn hào hải vị nhưng cũng là để cho người ăn. Với lại nơi này có Thanh Nhi ở cùng nàng, nàng cũng không cô đơn…
Qua lời Thanh Nhi nàng biết được, nơi này gọi Thành Thiên Quốc – là một trong Tứ Đại Đế Quốc của đại lục.
Tam Đại Đế Quốc còn lại theo thứ tự là Vũ Nguyệt Quốc, Phượng Tề Quốc và Yến Vân Quốc. Sở dĩ gọi ‘Đế Quốc’ là vì trên đại lục trừ Tứ Đại Đế Quốc ra thì còn nhiều quốc gia nhỏ khác.
Nơi này xem ra cũng rất giống với Trung Quốc cổ đại, là một thời đại nam tôn nữ ti.
Bất quá Bạch Tử Linh không quan tâm, điều nàng thấy hứng thú lớn nhất là Phượng Tề Quốc - một quốc gia nữ tôn nam ti. Lần đầu tiên nàng biết được, nữ nhân cổ đại không phải ai cũng cam chịu với quyền hành của nam nhân tựa như vị nữ hoàng của Phượng Tề Quốc này.
Nghe đồn, phụ mẫu nữ hoàng mất sớm, vì còn quá nhỏ nên quyền lực của Phượng Tề sớm rơi vào tay của Nhiếp chính vương. Trên uy danh là một nữ hoàng nhưng ai cũng biết nàng chỉ là một con rối của Nhiếp chính vương, sớm muộn gì Nhiếp chính vương cũng sẽ lên làm vua.
Tuy nhiên, Không ai ngờ được vị nữ hoàng nhỏ tuổi vốn tưởng như an phận thủ thường nhưng thật ra đầy dã tâm và mưu mô đến thế.
Trong một tháng, nàng không những hợp tác cùng Trung Nghĩa vương giành lại quyền lực từ tay Nhiếp chính vương, mà còn ổn định lại dân chúng, trở thành vị nữ hoàng được mọi người yêu mến. Mà khi đó... Nàng chỉ mới 15 tuổi!
Nghe thôi cũng đã đủ kích thích!!! Nàng thật không ngờ ở cổ đại lạc hậu như vậy mà lại có một nữ cường nhân, thật thú vị! Nếu có cơ hội nàng thật sự muốn gặp vị nữ hoàng trong lời đồn đó!
“Tiểu thư, người lại đọc sách gì nữa vậy a?”
Thanh Nhi hiếu kì nhìn quyển sách trên tay nàng, bề ngoài nó cũ kĩ, hơn nữa còn có nhiều chỗ bị mọt ăn mất, thật không hiểu quyển sách này có gì mà lại thu hút tiểu thư như thế.
“Một quyển sách… Rất thú vị!”
Bạch Tử Linh cười nhẹ. Quyển sách này nàng tình cờ tìm thấy trong hộc tủ trang điểm, nhìn nó phủ một lớp bụi dày cũng đủ hiểu chủ nhân của thân thể này hoàn toàn không quan tâm đến nó.
Nàng vốn chỉ muốn lấy quyển sách làm trò tiêu khiển, nhưng không nghĩ đến nó lại thú vị đến thế!
Quyển sách này thuộc một loại tâm pháp, ghi lại rất nhiều loại võ công đã thất truyền từ lâu.
Mặc dù là đặc công, nhưng không có nghĩa là nàng không có hứng thú với các môn phái võ thuật.
Trước kia nàng cũng có nghiên cứu xem thử những loại võ công, nhưng dù sao hiện đại vẫn là hiện đại. Thời đó thì ai còn biết võ công nữa chứ. Hiện tại xuyên qua, xem ra thật đúng là may mắn. May mắn thì may mắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy thất vọng, mặc dù có được quyển sách này nhưng nàng lại hoàn toàn không có nội lực, không thể nào học được!
Chữ viết của nơi này là chữ hán phồn thể, là đặc công những khoá chữ này nàng cũng không phải không biết.
Nhưng điều nàng muốn biết là tại sao ‘nàng’ lại có quyển sách này?! Rốt cuộc thân thể này còn giấu bí mật gì đây chứ?
Thú vị ư?
Dường như sau khi tỉnh lại… Tiểu thư không chỉ thay đổi mà còn nhiều chuyện giấu nàng. Tuy nhiên nàng sẽ không mở miệng hỏi, tiểu thư không muốn nói, nàng sẽ không hỏi.
“Vậy… Thanh Nhi đi ra ngoài làm việc, không quấy rầy tiểu thư! Nếu tiểu thư có việc người hãy nói cho Thanh Nhi biết!” Đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi nhưng rất nhanh giấu đi.
“Ưm…”
“Cạch.”
Sau khi Thanh Nhi rời đi, Bạch Tử Linh mới nhướng mày lên liếc nhìn cánh cửa, dạo này nàng thấy Thanh Nhi hình như có vẻ mệt mỏi? Mặc dù Thanh Nhi có võ công nhưng không qua mắt được nàng. Thanh Nhi đang giấu nàng chuyện gì đó ư?
Nghĩ vậy Bạch Tử Linh liền bước xuống giường, đi đến bên bàn trang điểm rửa mặt sau đó thay y phục.
~~~
Phỉ Vân Các.
“Ngươi nói ba ngày nay Bạch Tử Linh chưa từng bước chân ra khỏi phòng?” Trong căn phòng hoa lệ, một nữ tử thân lục y ngồi tựa vào ghế, tay cầm một đóa hoa hải đường còn đọng vài giọt sương sớm. Nàng ta nhìn chằm vào đóa hải đường, mở miệng hỏi.
“Vâng, người trong phủ đều nói ‘phế vật’ kia tỉnh lại nhưng chưa từng bước ra khỏi phòng!” Bên cạnh nữ tử, một nha hoàn cung kính mở miệng đáp.
“Chẳng phải trước kia bất kể nàng ta có bệnh cũng đi gặp Đỗ Thanh Triệt ư? Sao bây giờ lại không đi?” Ngắm nhìn đóa hải đường trong tay, nữ tử lạnh lùng hỏi.
‘Phế vật’ đó tỉnh lại cư nhiên không tìm Đỗ Thanh Triệt? Thật kì lạ… Nếu là trước kia, mặc kệ nàng ta có bệnh nặng cách mấy thì vẫn đi tìm Đỗ Thanh Triệt… Nhưng hiện tại…?
“Chuyện này… Nô tỳ không biết ạ...” Nha hoàn sợ hãi đáp, mặc dù theo nhị tiểu thư từ nhỏ nhưng nàng nhịn không được mà sợ hãi. Bề ngoài nhị tiểu thư dịu dàng không kém tứ tiểu thư nhưng… Thủ đoạn của nhị tiểu thư thật sự khiến người khác sợ hãi…
“Không sao, hiện tại ta không bận tâm đến ‘phế vật’ đó, nàng ta sống hay chết không liên quan đến ta! Ngươi nói xem, hôm nay Cung Thế tử có đến Hội Họa Viên không?” Nữ tử này đúng là Thừa tướng nhị tiểu thư – Bạch Phỉ Thúy. Mặc dù không phải tài nữ như muội muội nhưng Bạch Phỉ Thúy cũng là một mỹ nhân nổi tiếng của Thành Thiên Quốc.
Bạch Phỉ Thúy cười nhạt, nàng mới không quan tâm đến ‘phế vật’ đó, người nàng muốn gặp hiện tại chính là Cung Thế tử - Cung Lãnh Vân. Trưởng tử của Cung vương gia, kinh thành đệ nhị công tử. Gia tộc Cung vương nhiều đời có công với Thành Thiên Quốc, nên được Hoàng thượng phong vương. Hơn nữa Hiền phi được Hoàng thượng độc sủng lục cung là trưởng nữ của Cung lão vương gia, hiện tại Cung Thế tử đang là phụ tá đắc lực của Hoàng thượng. Nói ra thì, địa vị của Cung gia ở Thành Thiên Quốc là không thể lay chuyển!
Nàng chính là gặp gỡ Cung thế tử một lần đã thầm mến hắn, nhưng đáng tiếc hắn vốn không muốn tiếp xúc với nữ nhân. Mặc dù vậy nhưng nàng không bỏ cuộc, nàng biết hắn thích thi họa, nàng liền cố gắng luyện tập. Hắn thích chơi cờ, nàng cũng không ngại cực khổ mà học hỏi. Tuy hắn không để ý tới nàng nhưng nàng sẽ làm cho hắn đổi ý, nàng thừa nhận nàng có chút ngu ngốc giống với Bạch Tử Linh nhưng hoàn cảnh của nàng và nàng ta không giống nhau. Nàng ta thích Đỗ Thanh Triệt, nhưng Đỗ Thanh Triệt lại thích Bạch Phi Nhược nên nàng ta mới có kết cục như vậy. Còn nàng thì không, mặc dù nàng thích Cung Thế tử nhưng hắn chưa bao giờ để ý nữ nhân, trong đó có cả nàng nhưng nàng có tự tin sẽ lay động được hắn!
“Nô tỳ nhận được tin, giờ Mùi (13h – 15h) hôm nay Thế tử sẽ đến Hội Họa Viên để tham gia!”
Bạch Phỉ Thúy khẽ nhíu mày, Hội Họa Viên mỗi tháng chỉ tổ chức một lần. Đó là nơi dành cho các công tử tiểu thư yêu thi họa mới được vào, hơn nữa người bên trong đều là người không tầm thường, khó mà đắc tội.
Hội Họa Viên mỗi lần tổ chức đều mở ra một cuộc thi đối thơ và vẽ tranh, ai có thể thắng sẽ nhận được phần thưởng vô giá. Hiện tại đã là giờ Tỵ (9h - 11h) chỉ còn vài canh giờ nữa là đến giờ Mùi, nếu không chuẩn bị nhanh thì sao có thể đến kịp?
“Lập tức chuẩn bị…”
“Vâng…”
~~~
Bạch Tử Linh tìm hết Linh Viên nhưng không thấy bóng dáng của Thanh Nhi, nàng khẽ nhíu mày, rốt cuộc là Thanh Nhi đi đâu…?
Theo như trí nhớ của nàng thì trước kia Thanh Nhi rất ít ra ngoài, suốt ngày chỉ ở trong phủ, trừ khi bị sai đi ra ngoài...
Đến ngã rẽ nàng đột nhiên nghe tiếng bước chân ở phía trước đang bước về phía này, nàng khẽ lách mình trốn sau phía gốc cây, chờ cho bước chân đi qua.
Tiếng bước chân ngày càng rõ dần, tiến về phía nàng là hai nha hoàn, trên tay họ đều cầm một mâm thức ăn có khói nghi ngút lan tỏa, hẳn là vừa bước ra từ phòng bếp.
“Ngươi nói xem, tại sao đến bây giờ ‘phế vật’ vẫn không bước ra khỏi phòng?” Một nha hoàn hiếu kì hỏi nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn bên cạnh vẻ mặt hiểu biết trả lời: “Còn không phải tự biết mình không xứng với Đỗ thiếu gia nên nàng ta mới không dám ra ngoài sao!”
Nha hoàn đó không đồng tình nhìn nàng ta: “Không thể nào! ‘Phế vật’ mà biết nghĩ như thế sao? Nếu như vậy trước kia nàng ta đã không đeo bám Đỗ thiếu gia!”
“Ngươi không phải nói là trước kia sao? Có khi ‘phế vật’ đó sau khi tự tự không thành liền đột nhiên nghĩ đến mình không xứng với Đỗ thiếu gia nên nàng ta nhốt mình ở trong phòng để quên đi Đỗ thiếu gia.”
“Ha! Ngươi nói vậy cũng không phải không đúng, nàng ta như vậy làm sao có thể xứng với Đỗ thiếu gia? Có xứng thì cũng chỉ có tứ tiểu thư mới xứng với Đỗ thiếu gia!”
Bạch Tử Linh đứng phía sau cây âm thầm cười lạnh, xem ra trước đây nàng đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
“Còn phải nói sao? Tứ tiểu thư của chúng ta là Thành Thiên Quốc ‘Đệ nhất tài nữ’, là một mỹ nhân có một không hai. Đỗ thiếu gia ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ vô song, hai người họ đứng cùng một chỗ chính là một đôi tuyệt phối! ‘Phế vật’ Bạch Tử Linh làm sao có thể chen vào được?”
Hảo! Hai người họ đúng là một đôi tuyệt phối, cặn bã nam cùng cặn bã nữ!
Bạch Tử Linh trong lòng thầm khinh bỉ Đỗ Thanh Triệt cùng Bạch Phi Nhược.
Theo như trong trí nhớ của ‘nàng’ thì mỗi lần nàng đi tìm Đỗ Thanh Triệt đều do được nha hoàn của Bạch Phi Nhược thông báo. Và cứ mỗi lần như vậy, ‘nàng’ không chỉ khiến Đỗ Thanh Triệt tức giận, còn khiến Bạch Phi Nhược phải khóc.
Nếu là Bạch Tử Linh trước kia hẳn là sẽ không nghĩ nhiều như vậy nhưng hiện tại thì khác… Nàng thật không biết trước kia chỉ là tình cờ hay tất cả điều là do Bạch Phi Nhược sắp xếp? Nếu là do Bạch Phi Nhược sắp xếp thì liệu Bạch Phi Nhược có thật sự ngây thơ yếu đuối như vẻ ngoài?
“Đúng vậy, thật hâm mộ tứ tiểu thư, nếu ta cũng gặp được người như Đỗ thiếu gia thì làm thiếp ta cũng chịu!”
Nha hoàn bên cạnh bĩu môi: “Ngươi đừng có mà mơ mộng, chúng ta làm sao có thể so với tứ tiểu thư?”
Nha hoàn lộ vẻ bất mãn: “Ta chỉ nói thôi mà!”
Lúc này có một nha hoàn tiến lại chỗ hai người, nha hoàn đó nhanh chóng mở miệng hỏi: “Hai người các ngươi là đang nói gì? Nói cho ta biết với a!”
“Ngươi thật nhiều chuyện, chúng ta có nói gì đâu?”
Hai nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, nha hoàn này là người rất nhiều chuyện. Dường như trong phủ có tin tức gì thì nàng ta là người đầu tiên biết được. Dù sao thì cái miệng hại cái thân, ít nói thì tốt hơn.
Nha hoàn đó lộ vẻ thần bí: “Được rồi, không nói chuyện này. Ngươi nghe tin gì chưa?”
“Tin gì?” Hai nha hoàn đồng thanh mở miệng.
“Ha ha, ta biết chắc chắn các ngươi không biết mà!”
“Tin gì mau nói!” Nha hoàn lộ vẻ sốt ruột.
“Chính là a, ngươi biết Thanh Nhi chứ?”
“Biết a, nàng chính là nha hoàn bên cạnh ‘phế vật’ đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Nha hoàn bên cạnh phụ họa.
“Nhưng nàng ta thì làm sao?” Nha hoàn khó hiểu.
Bạch Tử Linh vốn đang muốn rời đi tìm Thanh Nhi nhưng khi nghe nha hoàn kia nhắc đến Thanh Nhi thì bước chân chợt dừng lại.
Nàng vốn không có hứng thú với cái đám nha hoàn nhiều chuyện này nhưng nha hoàn kia nhắc đến Thanh Nhi hẳn là nàng ta biết Thanh Nhi đang ở đâu. Nhìn bộ dạng thần thần bí bí của nàng ta nàng âm thầm buồn bực. Rốt cuộc Thanh Nhi xảy ra chuyện gì?
“Làm sao a? Chính là nàng ta ấy, cư nhiên dám trộm thức ăn của phu nhân! Hiện tại nàng ta đang bị Ngọc Anh - nha hoàn của Đại phu nhân xử phạt ở phòng bếp đấy!”
“Cái gì?! Nàng ta to gan như vậy?!”
“Thật không thể tin được, theo ta được biết thì nàng ta rất yếu đuối cơ mà?”
“Đúng đó, ngươi không nói dối chứ?!”
“Hừ! Các ngươi không tin thì đến phòng bếp xem đi, xem ta có nói dối không!”
“Mau đi, mau đi!”
“…”
“…”
Bạch Tử Linh nhẹ nhàng bước ra từ sau cây, ánh mắt nàng lạnh lùng như băng, không khí xung quanh nàng dần thay đổi.
Thanh Nhi trộm thức ăn của Đại phu nhân? Hiện đang bị xử phạt?! Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Tại sao Thanh Nhi lại trộm thức ăn?!
Chẳng lẽ… Ánh mắt nàng lóe lên tia sáng khác thường, nàng vội bước nhanh về phía trước.
Phòng bếp.
Xung quanh phòng bếp, người đông như kiến, mọi người xếp thành một cái vòng tròn, ánh mắt đều dõi theo vào trung tâm vòng tròn, dường như nơi đó có gì rất đáng chú ý.
“Này, thật không ngờ nàng ta to gan như thế…”
“Đúng vậy, thật không thể tin được…”
“Ngươi nói thử xem, có phải nàng ta trộm thức ăn của phu nhân cho ‘phế vật’ hay không…?”
“Thiên a! Không phải chứ? Nàng ta thật sự trung thành vậy ư?!”
“Chứ gì nữa…”
Xung quanh không ngừng phát ra tiếng xì xào to nhỏ, mọi người không ngừng chỉ chỏ vào trung tâm vòng tròn.
Ở trung tâm vòng, có một nữ tử thân thanh y đang quỳ, gương mặt cúi xuống, nàng bất khuất cắn môi, mặc cho mọi người chỉ chỏ nàng chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, tay nàng đều hiện rõ những lần đỏ do roi quất.
“Thanh Nhi, ta nói cho ngươi biết, ngươi có phải lấy trộm thức ăn cho ‘phế vật’ hay không?”
Phấn y nữ tử ngồi trên ghế, đối diện với nữ tử đang quỳ. Ánh mắt cao ngạo nhìn nữ tử đang quỳ, nàng lạnh lùng cất tiếng. Hừ! Nha hoàn này thật to gan, bị nàng đánh mấy roi vậy mà vẫn cứng đầu không chịu nói. Nàng ta trung thành với ‘phế vật’ đó đến vậy sao?! Hay lắm, nếu nàng ta muốn chết thì nàng ngại gì không giúp nàng ta!
“Ta không có!”
Nàng không biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ tình cờ đi ngang qua nhà bếp, không nghĩ tới lại bị vu oan là trộm thức ăn của Đại phu nhân.
Mặc dù nàng giải thích rất nhiều lần nhưng bọn họ vẫn không tin, thậm chí còn dùng roi quất nàng!
Nàng thật sự muốn phản kháng… Nhưng nghĩ đến tiểu thư… Nàng lại bất lực không dám làm gì.
“Thanh Nhi, ngươi thật đáng khen, trung thành với chủ tử của mình như vậy…”
Thanh Nhi nghe vậy bèn ngước mặt lên nhìn phấn y nữ tử, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
Phấn y nữ tử này chính là Ngọc Anh - nha hoàn của Đại phu nhân, nàng ta thường ỷ mình là nha hoàn của phu nhân mà đi bắt nạt người khác. Trước kia nàng ta còn hay bắt nạt tiểu thư, tiểu thư vẫn im lặng không nói nên nàng cũng không thể làm gì hơn. Bây giờ lại để nàng ta nắm điểm yếu của nàng, với lại nàng và nàng ta rất không hòa thuận.
Tất nhiên rồi, một người là nha hoàn của Đại phu nhân, một kẻ là nha hoàn của Nhị phu nhân. Đại phu nhân từ trước đến giờ đều thấy Nhị phu nhân như cái gai trong mắt, kể khi Nhị phu nhân đã mất mà Đại phu nhân vẫn cho người đàn áp cốt nhục do Nhị phu nhân sinh ra. Nói xem, bọn họ liệu có hòa thuận được không?! Hiện tại lại bị nàng ta vu oan là trộm thức ăn, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng!
“Thanh Nhi à Thanh Nhi, ngươi sao lại vì bảo vệ ‘phế vật’ mà lại phải chịu khổ như thế này…? Ngươi a… Thật không hiểu nổi, ‘phế vật’ đó đúng là tốt số, bị Đỗ thiếu gia từ chối mà vẫn có một nha hoàn trung thành với mình…” Ngọc Anh bước đến gần Thanh Nhi, tay nâng cằm Thanh Nhi lên để đối diện với nàng ta. Nàng ta nở nụ cười nhẹ nhàng khiến cho mọi người đều nghĩ rằng nàng ta là một nha hoàn lương thiện, nghĩ về lợi ích của Thanh Nhi nhưng lời nói có bao nhiêu châm chọc!
Trên dưới Hữu Thừa tướng phủ ai chẳng biết Ngọc Anh thật ra là người giả nhân giả nghĩa. Trước mặt người có địa vị cao hơn mình, nàng ta liền a dua nịnh nọt.
Còn trước mặt đám nhà hoàn mà nàng ta cho là thấp kém liền khác hẳn, bộ dáng kiêu ngạo như khổng tước thật khiến người khác chán ghét!!! Nhưng mọi người trong phủ đều sợ hãi nàng ta, ai bao nàng ta có hậu đài vững chắc như vậy chứ?
Thanh Nhi tức giận nhìn chằm chằm Ngọc Anh, ánh mắt nàng như muốn thêu đốt Ngọc Anh.
Ngọc Anh bị nàng nhìn càng tức giận, mở miệng toàn nói lời cay độc.
“Hừ, ngươi trừng cái gì? Thanh Nhi a Thanh Nhi, ta đây nói cho người biết, tiểu thư ‘phế vật’ của ngươi ấy... Thật không biết xấu hổ, làm mất mặt Hữu Thừa tướng phủ chúng ta... Nàng ta...”
“Phịch!”
Thanh Nhi tức giận đứng phất dậy, đẩy Ngọc Anh ra, lạnh lùng nói: “Ngọc Anh, ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn nói ta cái gì cũng được nhưng ta không cho phép ngươi nói tiểu thư ta như vậy!!!”
Nàng vốn muốn nhịn để cho qua chuyện, nhưng không nghĩ tới Ngọc Anh cư nhiên không chịu buông tha. Mở miệng ra là nhục mạ tiểu thư nàng…
“Ngươi…” Ngọc Anh không ngờ Thanh Nhi lại phản kháng. Lúc không đề phòng liền bị đẩy ngã khiến cả người đau đớn, nàng ta được nha hoàn bên cạnh đỡ đứng lên.
Mặc dù Thanh Nhi không dùng quá nhiều sức nhưng nàng là người luyện võ, đối với Ngọc Anh suốt ngày kiêu căng phách lối không biết chút gì về võ công thì đúng là rất đau!
“Thanh Nhi, ngươi giỏi lắm!!!” Sau khi được đỡ đứng lên, Ngọc Anh đẩy nha hoàn đang đỡ nàng ra, nàng ta bước đến trước mặt Thanh Nhi, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm Thanh Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thanh Nhi khẽ mím môi, không phải nàng sợ nàng ta mà là nàng kiêng kỵ nàng ta. Nàng ta là người của Đại phu nhân, Đại phu nhân vốn không vừa mắt tiểu thư… Nếu nàng ta nói với Đại phu nhân thì hẳn tiểu thư sẽ bị nàng liên lụy!
“Hừ, Thanh Nhi, vẻ mặt của ngươi là sao? Không phải ngươi đẩy ta ư?! Bày ra cái vẻ mặt này để cho ai coi hả!!!”
Giọng nói của Ngọc Anh đầy chanh chua, trong lòng cực kì chán ghét Thanh Nhi.
Thanh Nhi lạnh lùng nhìn Ngọc Anh, ánh mắt nàng lộ vẻ bất khuất khiến Ngọc Anh tức giận, giơ tay tát lên định má nàng.
“Chát!” Một tiếng vang dội cả phòng bếp, mọi người đều nín thở nhìn cảnh trước mặt. Chỉ thấy tay Ngọc Anh vẫn đang giơ ra, nhưng mặt Thanh Nhi vẫn vẻn vẹn không thấy dấu tay. Trái lại mặt Ngọc Anh, năm bàn tay in trên mặt nàng ta, gương mặt nàng ta vì thế mà sưng lên, ửng đỏ.
Ngọc Anh chỉ cảm thấy đầu óc nàng ta như quay cuồng, bên má trái đau rát. Nàng ta đưa tay ôm lấy má trái của chính mình, trừng mắt nhìn về phía trước, sau đó nàng ta bỗng kinh ngạc trố mắt nhìn.
Một thân tử y cũ kĩ, chất liệu vải thô sơ, nhìn ngay là biết không quý giá gì, thân thể mảnh mai, mái tóc được cố định bởi một cây trâm gỗ đơn sơ, làn da trắng nhợt, gương mặt xấu xí khiến người khác chán ghét.
Nhưng... Khí chất xuất trần, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, nếu không phải vì gương mặt xấu xí thì nữ tử này sẽ khiến cho người khác phải điên đảo. Mà nữ tử này... Lại chính là ‘phế vật’ Bạch Tử Linh!!!
Thanh Nhi đưa tay ôm, vốn nghĩ đau đớn sẽ đến rất nhanh nhưng... Nàng hoàn toàn không cảm nhận được. Nhẹ nhàng mở mắt ra, không thể tin được nhìn bóng dáng trước mắt. Một thân tử y đơn sơ ôm lấy thân hình gầy gò ốm yếu, mái tóc dài bay trong gió, nhìn bóng lưng thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy xuất trần.
“Người của ta, không phải một kẻ như ngươi muốn đánh là đánh!!” Giọng nói lạnh lùng vang lên, ánh mắt Bạch Tử Linh đầy sát khí nhìn Ngọc Anh.
Sau khi biết tin Thanh Nhi bị xử phạt nàng liền lập tức đến phòng bếp, nàng dựa vào trí nhớ của chính mình để tìm đường đến. Trên đường đi, mọi người dường như đều bị thu hút bởi việc đang diễn ra ở phòng bếp nên tất cả đều đến phòng bếp, cũng không khó để tìm đến nơi này, chỉ cần đi theo đám người đó.
Vừa đến nơi nàng đã thấy phấn y nữ tử muốn đánh Thanh Nhi, nàng liền không do dự mà xông vào cho nữ tử đó một bạt tay. Người của Bạch Tử Linh nàng, không phải muốn đánh là đánh được!!!
Mặc dù không ở cùng Thanh Nhi quá lâu, nhưng trực giác cho nàng biết Thanh Nhi có thể tin tưởng. Hơn nữa trước kia không ít lần Thanh Nhi bảo vệ nàng, hiện tại nàng phải bảo vệ Thanh Nhi, nàng đã hứa với ‘nàng’.
Hơn nữa… Chuyện ngày hôm nay, đều là do nàng mà ra. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Thanh Nhi bị người khác hãm hại, mà nếu không phải nàng nhu nhược yếu đuối thì Thanh Nhi làm sao có thể bị bắt nạt.
Giọng nói của Bạch Tử Linh khiến Ngọc Anh giật mình choàng tỉnh, nàng ta hơi run rẩy nhìn Bạch Tử Linh. Dường như không thể tin được hành động và lời nói của Bạch Tử Linh, nàng ta khẽ nhíu mày suy tư.
Tại sao hôm nay ‘phế vật’ này lại dám ăn nói như vậy với nàng ta? Còn dám đánh nàng ta nữa? Hơn nữa ánh mắt của ‘phế vật’… Khiến cho người khác sợ hãi!
Nhưng vậy thì sao chứ? Nàng ta bất quá chỉ là một ‘phế vật’, hẳn là quá kích động nên nàng ta mới dám ra tay đánh nàng?! Dù thế nào thì nàng cũng sẽ nói lại với phu nhân để xem phu nhân trừng phạt nàng ta như thế nào!
Nghĩ vậy, Ngọc Anh cố gắng áp chế nỗi sợ hãi xuống, nàng ta ngưỡng mặt kiêu ngạo nhìn Bạch Tử Linh, mạnh miệng nói: “Hừ, ngươi bất quá cũng chỉ là một ‘phế vật’ mà dám ra tay đánh ta? Thật không biết sống chết! Hữu Thừa tướng có một tiểu thư như ngươi thật là một sự sỉ nhục, mẫu thân ngươi xuất thân thấp hèn mới có thể đẻ ra hạng ‘phế vật’ như ngươi...”
“Chát!”
“Phịch!”
Cùng với tiếng tát tay, một tiếng như có đồ ngã xuống đất đồng thời vang lên.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, ‘phế vật’ chỉ vung tay tát Ngọc Anh một cái mà nàng ta đã văng ra xa?! Đây là ‘phế vật’ ư?! Là ‘phế vật’ yếu đuối nhu nhược ư?! Thật không thể tin được! ‘Phế vật’ dám đánh người? Hơn nữa người đó còn là Ngọc Anh - nha hoàn của Đại phu nhân!!! Lão Thiên a, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thanh Nhi há to mồn đến nổi có thể nhét vừa một quả trứng gà, ôi, nàng là đang nằm mơ ư? Tiểu thư nàng...
Ngọc Anh dường như cảm thấy cả người đau ê ẩm, nàng ta không tài nào đứng dậy được, nhưng lúc này lại không có ai đến đỡ nàng ta bởi vì họ đều bị hành động của Bạch Tử Linh làm cho kinh ngạc. Máu chảy từ khóe miệng xuống khiến nàng ta sợ hãi nói không nên lời, trong lòng nàng ta giờ phút này thầm sinh ra một nỗi sợ hãi đối với Bạch Tử Linh. Ánh mắt nàng ta tràn ngập sợ hãi, tựa như con thỏ nhỏ bất lực trước mắt thợ săn.
“Ta ghét nhất hạng người cứ mở miệng ra là thích sỉ nhục người khác, ngươi biết không... Gương mặt của ngươi nhìn rất xinh đẹp... Nếu ngươi còn nói nữa, ta không dám đảm bảo rằng gương mặt xinh đẹp của ngươi liệu có...”
Bạch Tử Linh lạnh lùng lên tiếng, nàng giơ tay khẽ vén lọn tóc, động tác vô cùng tự nhiên khiến người khác không thể tin được hành động vừa rồi của nàng.
Trừng phạt nàng ta như vậy còn nhẹ, nàng ta không chỉ bắt nạt Thanh Nhi, sỉ nhục mẫu thân Lạc Tuyết, hơn nữa trước kia nàng ta vẫn hay gây khó dễ cho nàng! Bất qua chưa phải lúc để giết nàng ta, hiện tại nếu giết nàng ta thì hẳn Viên Minh Hân sẽ không bỏ qua cho nàng. Với thế lực của nàng hiện tại không thể chống lại Viên Minh Hân được.
Nàng cần chút thời gian xây dựng thế lực cho chính mình, đến lúc đó không cần phải kiêng kỵ bất kì kẻ nào!