Đặc Công Hàn Phi

Chương 41: Chương 41: Tương kế tựu kế (3)




“Lục soát?” Bạch Tử Linh nghe vậy liền cười khinh thường, ánh mắt nhìn Bạch Vân Hoài có vài phần chán ghét. Đây thật sự là phụ thân của ‘nàng’ sao? Hắn ta vì một nữ tử không rõ lai lịch mà lại đi lục soát phòng nàng, có người làm phụ thân như hắn hay không chứ. Không thương yêu nàng thì thôi, để nàng tự sinh tự diệt nàng cũng mặc kệ, vậy mà hiện tại hắn lại đến lục soát phòng nàng… Một người nam nhân như vậy, Bạch Tử Linh nàng khinh thường hắn!

“Đúng vậy, Lan Nhi mất trâm mà nha hoàn ngươi lại đúng lúc có mặt trong phòng nàng, không nghi ngờ ngươi thì nghi ngờ ai?!” Bạch Vân Hoài nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Bạch Tử Linh càng không vui nhíu mày, nhưng ngại trước mặt đám nha hoàn, bà tử nên không tiện mở miệng mắng người. Dù sao hắn cũng là phụ thân của nàng, mặc dù bọn họ… Nhưng ít nhiều là một nữ nhi, nàng không nên nhìn phụ thân như hắn với ánh mắt như thế! Đôi mắt sâu không thấy đáy, lại mang theo sự chán ghét không nói thành lời, điều này khiến Bạch Vân Hoài tưởng niệm đến quá khứ. Trước kia cũng có một nữ tử nhìn hắn như vậy, giọng nói giống nhau, thái độ giống nhau, ngay cả ánh mắt chán ghét cũng giống nhau như đúc… Nhưng tiếc là gương mặt lại khác nhau một trời một vực!

Đôi lúc hắn vẫn nghĩ rằng nếu Bạch Tử Linh thật sự có gương mặt giống mẫu thân nàng thì có lẽ hắn sẽ không đối xử tệ bạc với nàng, sẽ không để nàng tự sinh tự diệt, sống một đời bị người khác khi dễ… Bất quá Thiên gia lại phụ lòng người, mẫu tử thân sinh nhưng tại sao lại giống nhau một chút nào cả, bất quá ngoại trừ gương mặt thì giống nhau như đúc. Nhưng nghĩ Bạch vân Hoài lại cảm thấy như thế thì tốt hơn, nữ nhi cũng không hoàn toàn giống mẫu thân, để gương mặt xấu xí như vậy, có lẽ người khác sẽ không phân biệt được… Hơn nữa nếu gương mặt giống hệt Lạc Tuyết thì khiến hắn nhớ đến thời gian trước kia, lại nhớ đến nam nhân đáng hận đó…

Bạch Vân Hoài nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, Bạch Tử Linh làm sao không biết?! Nàng biết ánh mắt đó hắn không phải nhìn nàng, mà là nhìn mẫu thân của khối thân thể nàng - Lạc Tuyết! Nàng không biết mẫu thân Lạc Tuyết là người như thế nào lại có thể khiến cho Bạch Vân Hoài có ánh mắt vừa yêu vừa hận như thế. Trong tiềm thức của nàng nàng vẫn không nhớ rõ gương mặt của mẫu thân, nhưng chắc hẳn là rất xinh đẹp, nếu không sao lại có thể khiến một người nam nhân vừa yêu lại vừa hận như thế…?!

“Nói thế thì hay lắm, nha hoàn ta có mặt trong phòng nàng ta thì liền nói nha hoàn ta trộm trâm, vậy nha hoàn nàng ta thì sao? Tại sao không nghi ngờ nàng ta?!” Bạch Tử Linh bĩu môi, ánh mắt liếc nhìn Tiểu Nghi bên cạnh Lâm Tâm Lan mang theo ý cười khiến Tiểu Nghi lạnh người, sợ hãi vội vàng cúi đầu.

Thú vị thật! Tại sao trước kia nàng không phát hiện Thừa tướng phủ lại náo nhiệt như thế chứ?! Nhìn ánh mắt của nàng ta xem, dường như nàng có thù hận rất lớn với nàng ta, nếu không ai lại nhìn người khác bằng ánh mắt như thế, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác ấy! Bất quá như vậy lại càng thú vị, nếu nàng ta phát hiện kế hoạch mà nàng ta dàn xếp lại không thành công, hơn nữa ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo’ thì nàng ta sẽ biểu hiện thế nào nhỉ?! Mặc dù Bạch Tử Linh không biết bản thân nàng làm gì đắc tội Lâm Tâm Lan nhưng nếu nàng ta có gan hãm hại nàng thì đợi mà lãnh đủ đi!

“Không thể nào! Tam tỷ tỷ đừng ngậm máu phun người, Tiểu Nghi rất trung thành, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy!” Lâm Tâm Lan lập tức phản bác, bộ dạng vì nha hoàn mà ra mặt khiến không ít nha hoàn xung quanh cảm thấy hâm mộ Tiểu Nghi, càng có không ít người muốn đến Chiêu Lan Viện hầu hạ.

Một trận huyên náo của Lâm Tâm Lan khiến không ít người chú ý, kể từ khi Lâm Tâm Lan cùng Bạch Vân Hoài dẫn theo người đi đến Linh Viên thì những người của viện khác cũng đến xem náo nhiệt. Linh Viên trống vắng không bóng người hiện tại đã đầy ấp người, người nào người nấy đều mang vẻ mặt xem kịch vui, vui mừng khi người gặp họa cũng không ít, tất nhiên những người thông minh đều hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, ánh mắt đồng tình nhìn Bạch Tử Linh. Mọi người đều hiểu rõ Lâm Tâm Lan hãm hại Bạch Tử Linh nhưng hiện tại sự thật không còn quan trọng nữa, quan trọng là ai được sủng ái hơn!

“Ngậm máu phun người? Ngươi nói thì hay lắm, nha hoàn của ngươi thì ngươi tin, chẳng lẽ nha hoàn của ta ta lại không tin?!” Bạch Tử Linh nhếch môi cười lạnh, ánh mắt châm biếm khiến Lâm Tâm Lan tức giận không thôi, nhưng lại cố kiềm chế, chỉ sợ bản thân lộ ra biểu hiện chân thật khiến người khác nhìn nàng với ánh mắt khác hẳn.

Hay cho một Bạch Tử Linh, từ trước đến giờ Lâm Tâm Lan chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy nhưng từ khi đến Thừa tướng phủ hết lần này đến lần khác đều bị người khác sỉ nhục, mắng nàng là con hoang nhưng Lâm Tâm Lan vẫn cố nhẫn nhịn. Là đứa con hoang thì sao? Chẳng phải phụ thân vẫn sủng ái mẹ con nàng sao chứ?! Vào phủ hơn một tháng, mặc dù lời ra tiếng vào ít đi nhưng Lâm Tâm Lan vẫn cảm thấy chán ghét thân phận của bản thân, là tiểu thư của Thừa tướng phủ lại không danh không phận, đồn ra ngoài nàng làm sao có thể sống cơ chứ?! Vì vậy Lâm Tâm Lan chán ghét những người nào hơn mình, Bạch Phỉ Thúy, Bạch Phi Nhược cũng thôi đi, tại sao nàng cũng phải chịu thua dưới tay Bạch Tử Linh?! Nàng ta cũng chi là một tiêu thư thất sủng, tại sao nàng ta có danh phận là ‘Tam tiểu thư’ nhưng còn nàng lại không?!

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Bạch Vân Hoài nãy giờ im lặng cũng mở miệng lên tiếng, lời nói của hắn khiến Bạch Tử Linh cười nhạt: “Muốn lục soát phòng ta cũng được, nhưng cũng không một mình ta bị nghi ngờ, ta muốn lục soát phòng của nha hoàn nàng ta!”

Lời nói hợp tình hợp lý nhưng Bạch Vân Hoài biết mọi chuyện đã thay đổi, bất quá trước trước mặt bao nhiêu người hắn lại không tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý. Điều này khiến Bạch Tử Linh hài lòng, nhưng cũng không có ý định buông tha cho bọn họ, nếu đã khiến nàng mất mặt như vậy, thì ít nhất bọn họ phải mất mặt như nàng chứ. Dù sao Bạch Tử Linh cũng thừa nhận bản thân nàng là người thù dai, đắc tội với nàng thì đừng mong mà yên bình!

“Hơn nữa, sau khi lục soát phòng ta nếu không phát hiện được gì thì Lâm Tâm Lan phải cúi đầu nhận lỗi ta!”

Bạch Vân Hoài nhíu mày, có chút không đồng ý nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Lâm Tâm Lan cướp lời: “Được, ngược lại Tam tỷ tỷ phải cúi đầu nhận lỗi với ta! Với lại phải nhường vị trí Tam tiểu thư cho ta!” Kế hoạch lần này nàng nắm chắc trong lòng bàn tay, tuyệt đối không có sai sót, bạch Tử Linh muốn thắng nàng thì nằm mơ đi! Nàng vô cùng tự tin với bản thân, trước kia ở Lâm gia, không ai có thể thắng nàng, ngay cả lão thái thái hay cố chấp cũng sủng ái nàng, ‘phế vật’ như Bạch Tử Linh thì có là gì?!

Hóa ra đây mới là mục đích của nàng ta!

“Hảo!”

Bạch Vân Hoài ra lệnh cho người lục soát tất cả mọi thứ trong Linh Viên, ngay cả những thứ nhỏ nhặt như chậu hoa hắn cũng không bỏ qua khiến Bạch Tử Linh bên cạnh chỉ cười nhạt xem kịch vui. Khoảng một khắc sau, thì không phát hiện được manh mối nào. Mọi chuyện nằm trong dự định nên Bạch Vân Hoài cũng chẳng có phản ứng nhưng Lâm Tâm Lan thì không thể tin được, ánh mắt nhìn Tiểu nghi có vài phần cay độc. Hiện tại Lâm Tâm Lan nghĩ rằng Tiểu Nghi không làm theo lời nàng mới có kết quả như thế, bởi vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiểu Nghi!

“Thế nào?! Có tìm thấy không? Nếu đã không… Vậy thì mời Tâm Lan ‘muội muội’ nhận lỗi với người ‘tỷ tỷ’ này đi!” Bạch Tử Linh thấy sắc mặt khó coi của Lâm Tâm Lan liền muốn cười thật to, hiện tại nàng sẽ cho nàng ta biết thế nào gọi là ‘hại người hại mình’! Một người não rỗng như vậy, ở trong Thừa tướng phủ chỉ có thể làm trò cười mà thôi, so với Bạch Phi Nhược, nàng ta không bằng một phần mười nữa đấy! Gương mặt không có, đầu óc cũng không có, cứ nghĩ có vài chiêu vặt liền nghĩ bản thân liền có thể hơn tất cả. Đột nhiên Bạch Tử Linh cảm thấy Lâm Tâm Lan thật quá đáng thương, bất quá nàng không có vĩ đại để bao dung hay bỏ qua cho nàng ta, hạng người như nàng ta, bỏ qua một lần chỉ sợ lần sau nàng ta còn nghĩ rằng nàng quá thiện lương, dễ bị khi dễ đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.