Đặc Công Hàn Phi

Chương 128: Chương 128: Vụ Án Của Thanh Hạ (4)




Bạch Vân Hoài không có lên tiếng đáp lời, mọi người đều biết hắn không thích nghe đến hai chữ “Lạc Tuyết” này nên bình thường người trên kẻ dưới Bạch gia đều tránh nhắc đến chuyện của Nhị phu nhân, cho dù là Tứ phu nhân được hắn sủng ái nhất cũng không dám cậy mà lên mặt, bởi vì có lần nàng vô tình nhắc đến Lạc Tuyết, Bạch Vân Hoài đã nổi trận lôi đình, đoạn thời gian đó vắng vẻ nàng ta khiến nàng ta sợ hãi, từ đó về sau không dám nhắc lại chuyện này, không nghĩ đến hôm nay lại lần nữa nghe được từ miệng Liễu Trường Ngôn.

“Nhị phu nhân đã mất từ sớm, kể từ sau khi nàng qua đời nha hoàn làm việc trong viện của nàng đều được phân phát ra ngoài, có lẽ nữ nhân gọi Thanh Hạ này cũng không ngoại lệ.” Đại phu nhân lạnh nhạt lên tiếng, nếu nói có người dám nhắc đến Nhị phu nhân ở trước mặt Bạch Vân Hoài thì người đó cũng chỉ có thể là Viên thị, bởi vì năm xưa hai nữ nhân bọn họ đấu đá tranh giành tình cảm của Bạch Vân Hoài, những người khác hoàn toàn không có cơ hội chen vào cuộc chiến này.

“Chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, cứ cho là nàng ta từng làm việc trong phủ thì trong chúng ta chẳng có ai có ấn tượng gì với nàng ta cả.” Tuy rằng tâm trạng rất tệ nhưng ngoài mặt Bạch Vân Hoài vẫn ôn hòa như cũ, dù sao hắn cũng ngồi vào vị trí Thừa tướng này mười mấy năm, tự nhiên không dễ dàng để lộ cảm xúc của bản thân ra ngoài.

“Kể cả Tam phu nhân ư?”

“Cái gì?” Bạch Vân Hoài rõ ràng không hiểu, vì sao từ lúc bước chân vào phủ đến giờ Liễu Trường Ngôn hết lần này đến lần khác cứ nhắm vào Liễu thị, chẳng lẽ hắn nghi ngờ Liễu thị là hung thủ giết người?

“Liễu đại nhân...” Tam phu nhân giật mình, còn chưa đợi nàng nói thêm điều gì, Liễu Trường Ngôn đã đi trước mở miệng: “Theo như những gì mà Liễu mỗ điều tra được thì Thanh Hạ trước kia là người của Tam phu nhân.”

Thanh Hạ trước kia là người của Tam phu nhân?

Sao có thể như vậy?!

Lời của Liễu Trường Ngôn khiến mọi người trong đại sảnh cảm thấy kinh ngạc, nhưng phần lớn mọi người đều giả vờ, chỉ có Bạch Vân Hoài mới là kinh ngạc thật sự, bởi vì cũng chỉ có hắn mới không biết được những bí ẩn đằng sau cái chết của Lạc Tuyết, cũng như việc Thanh Hạ vốn là người của Tam phu nhân lại đi đến Linh Viên hầu hạ Lạc Tuyết.

Chuyện của Thanh Hạ, cũng như tranh đấu giữa ba nữ nhân với nhau vốn dĩ là ân oán đời trước, Bạch Phi Nhược và Bạch Phỉ Thúy lẽ ra không nên dính vào chuyện này mới phải, nhưng nữ nhân của Bạch gia, lớn lên ở hậu viện, thủ đoạn để loại trừ kẻ địch và giữ lấy nam nhân của mình chính là thứ mà các nàng phải học. Hơn nữa các nàng đều là nữ nhi của Viên thị và Liễu thị, đối với kẻ thù của mẫu thân như Lạc Tuyết tự nhiên là phải đi tìm hiểu cho rõ rồi, vì vậy các nàng chẳng có gì bất ngờ với việc này, chỉ là ở trước mặt Liễu Trường Ngôn vẫn nên giả vờ một chút, Liễu đại nhân này là người tâm tư sắc bén, một hành động nho nhỏ cũng có thể khiến hắn nhận ra điều bất thường.

“Liễu mỗ tra được Thanh Hạ vốn là nha hoàn của Liễu gia ở Thương Châu, năm xưa Tam phu nhân gả chồng đã đi theo phu nhân đến Bạch gia, cũng xem như là một nửa nha hoàn hồi môn của phu nhân, phu nhân không có ấn tượng gì sao?”

Tam phu nhân bình thường đều là dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, trên mặt lúc nào cũng như tắm gió xuân, khóe môi luôn nở nụ cười tươi tắn, cả người tràn ngập hơi thở thanh khiết khiến người khác cảm thấy thoải mái nhưng Tam phu nhân hôm nay lại mang cho người khác một cảm giác khác hẳn, mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng đôi mắt lại một mảnh lạnh lẽo, không có chút ý cười.

“Vốn dĩ ta cũng không có ấn tượng gì, nhưng nhờ có Liễu đại nhân nhắc nhở ta quả thật nhớ ra được vài chuyện.” Liễu Trường Ngôn đã điều tra về Thanh Hạ, biết được nàng ta là người của Liễu gia, cũng biết được nàng ta theo nàng gả đến Bạch gia, nếu nàng tiếp tục giả vờ không biết quả thật là dễ dàng khiến người khác sinh nghi.

“Khi ta gả cho lão gia, ta có dẫn theo hai nha hoàn hồi môn, một người là Thúy Liên, người kia... nếu ta nhớ không lầm thì chắc là Thanh Hạ.” Tam phu nhân trầm ngâm, đôi mắt mơ hồ như nhớ về chuyện cũ.

“Nha hoàn hồi môn của Tam phu nhân, phu nhân cũng không chắc chắn?” Thấy giọng điệu của Liễu thị có phần không chắc chắn, Liễu Trường Ngôn nhướng mày, không tỏ thái độ.

“Chuyện này cũng không thể trách ta.” Tam phu nhân thở ra một hơi, tỏ vẻ ngán ngẫm: “Thời gian trôi qua lâu như vậy, ta làm sao vừa nhìn đã có thể nhận ra nàng?” Con người chính là sinh vật dễ thay đổi, huống hồ đã mười năm không gặp, thời gian sẽ để lại dấu vết trên gương mặt, trong lúc nhất thời không thể nhận ra cũng là chuyện ra bình thường.

“Nếu nàng đã là nha hoàn hồi môn của Tam phu nhân, như vậy vì sao lại không ở bên cạnh hầu hạ Tam phu nhân mà lại hầu hạ Nhị phu nhân quá cố?” Theo lẽ thường nếu Liễu thị quyết định dẫn theo nha hoàn hồi môn của mình gả đến Bạch gia thì nha hoàn này cũng phải là thiếp thân nha hoàn hay trợ thủ đắc lực của nàng ta, bằng không cũng là người nàng ta tin tưởng mới dám dùng. Tam phu nhân mang theo Thanh Hạ gả đến đây nhưng lại không để nàng ta ở bên cạnh mà lại đưa đến chỗ Nhị phu nhân, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vấn đề trong chuyện này.

Âm mưu của nữ nhân, Liễu Trường Ngôn tuy rằng không có hứng thú nhưng hắn cũng thấy qua không ít, nếu Thanh Hạ là người của Tam phu nhân nhưng lại bị đưa đến bên cạnh Nhị phu nhân, hơn nữa khi đó lại là đoạn thời gian Nhị phu nhân được đắc sủng nhất thì cũng không khó để nhận ra Tam phu nhân đang đặt tai mắt của mình bên cạnh Nhị phu nhân. Về sau Nhị phu nhân qua đời, nha hoàn của nàng trong một đêm đều biến mất, hắn đã hỏi hạ nhân trong phủ, mặc dù bọn họ đã được dặn không được tiết lộ lung tung chuyện của chủ tử nhưng trên đời có một thứ không gì không mua được chính là bạc, chỉ cần đưa cho họ bạc, kêu họ bán mạng bọn họ cũng không hề do dự chứ nói gì chỉ là trả lời một vài câu hỏi.

Nghe hạ nhân lâu năm trong phủ kể lại, sở dĩ những người hầu hạ Nhị phu nhân biến mất sau khi Nhị phu nhân qua đời không lâu là do Đại phu nhân, Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân bình thường không hợp nhau, mặc dù không có tranh giành gây gắt nhưng thái độ đối với đối phương quả thật là không được tốt lắm, dù sao một người là chính thất, một người là tiểu thiếp, cùng nhau hầu hạ một phu, tình cảm tốt đẹp mới là lạ. Người của Nhị phu nhân đều bị đuổi ra khỏi phủ sau một đêm, nguyên nhân là vì Đại phu nhân không muốn tin dùng người của Nhị phu nhân, còn nói dùng đồ của người đã khuất là một việc xui xẻo, mặc kệ cho Bạch Tử Linh tuổi còn nhỏ vốn cần nha hoàn bà tử chăm sóc nàng cũng không quan tâm, cả Linh Viên chỉ để lại một Thanh Nhi hầu hạ, mà Thanh Hạ chính là một trong số những người năm đó bị đuổi ra khỏi phủ.

“Thúy Liên là nha hoàn thiếp thân của ta, còn Thanh Hạ chỉ là một nha hoàn nhỏ bé ở Liễu gia, chỉ là năm đó trước khi ta gả đến Bạch gia nàng đã cầu xin ta mang nàng theo, ta vốn chỉ có ý định mang một mình Thúy Liên, chỉ là nhìn nàng đáng thương như vậy mới đồng ý yêu cầu của nàng.” Lời này của nàng là sự thật, nha hoàn thiếp thân của nàng ở Liễu gia chỉ có một mình Thúy Liên, lúc đó nàng còn chưa có tình ý với Bạch Vân Hoài, cho nên hành động bán nữ nhi của Liễu lão gia khiến cho nàng tâm lạnh, muốn vứt bỏ mọi thứ ở Liễu gia để bắt đầu một cuộc đời mới, ai biết được Thanh Hạ lại chạy đến khóc lóc cầu xin, thấy nàng ta khóc thành như vậy nàng cũng không nỡ từ chối, đành phải đồng ý mang nàng ta theo.

“Đến Bạch gia, ta vốn cũng muốn để nàng theo Thúy Liên cùng nhau hầu hạ ta nhưng Đại phu nhân khi đó cũng chỉ có một nha hoàn thiếp thân hầu hạ, ta thân là tiểu thiếp làm sao dám để hai nha hoàn cùng hầu h? Vì vậy đã cầu xin lão gia thu nhận nàng ta làm việc trong phủ, xem như là cho nàng ta chỗ ăn chỗ ở.” Người mà nàng mang từ Liễu gia đến tự nhiên là đáng tin hơn người do Bạch gia phân đến, chỉ là khi đó Viên thị chỉ có một nha hoàn hầu hạ, Lạc thị lại chẳng có một nha hoàn thiếp thân nào, nàng vừa mới tiến phủ đã để hai người cùng hầu hạ nàng thì tránh không khỏi có chút huênh hoang. Thúy Liên hầu hạ bên cạnh nàng từ nhỏ, nàng không có khả năng để đối phương rời đi nàng, dù sao ở Liễu gia cũng chỉ có Thúy Liên là hiểu ý nàng, mà Thanh Hạ chỉ là một nha hoàn không thân không thuộc với nàng, nếu phải đưa ra lựa chọn nàng tất nhiên là không chút do dự chọn Thúy Liên, đẩy Thanh Hạ ra.

“Chuyện sau đó xảy ra với nàng ta không hề biết đến, nàng ta bị phán đi đâu hay có đến Linh Viên hầu hạ Nhị phu nhân hay không ta cũng không biết.” Giọng điệu Tam phu nhân có chút tùy ý, giống như thật sự không quan tâm.

“Tam phu nhân thật sự không biết?” Liễu Trường Ngôn nhướng mày: “Dù sao cũng là người của Tam phu nhân đưa đến, chẳng lẽ phu nhân không bận tâm nàng sống chết ra sao sao?” Nghe đồn Tam phu nhân Liễu thị là người dễ sống chung nhất Hữu Thừa tương phủ, nàng đối xử với tất cả mọi người đều ôn nhu, chưa ai thấy qua nàng mắng chửi hay phạt nặng nha hoàn, so sánh với nữ nhi của nàng quả thật là trái ngược hoàn toàn, cũng bởi vì như vậy cho nên địa vị của nàng ở Bạch gia không được cao lắm, hiện tại xem ra lời đồn chưa chắc đã có thể tin.

Tam phu nhân đột nhiên bật cười: “Liễu đại nhân đúng là biết nói đùa, một nha hoàn mà thôi... nàng sống hay chết thì liên quan gì đến ta?” Bộ dạng lạnh lùng này của Tam phu nhân mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy, ở trong phủ này người dễ sống chung nhất chính là Tam phu nhân, không phải vì nàng dễ tính, mà là bởi vì nàng không bận tâm với tất cả mọi thứ, nếu không xảy ra chuyện gì lớn lao thì nàng sẽ để mặc không xen vào, cho nên những người hầu hạ trong viện của nàng ta tương đối dễ thở một chút, không ngờ Tam phu nhân cũng có lúc như thế này.

Lời này từ miệng bất kì ở trong Bạch gia nói ra có thể là điều rất bình thường, nhưng lại xuất phát từ miệng Tam phu nhân thì đúng là có chút kỳ lạ, đây không giống với phong cách của Tam phu nhân trước giờ a!

Đại phu nhân lạnh nhạt liếc nhìn Tam phu nhân, bình thường Tam phu nhân giỏi nhất là che giấu bản thân, không nghĩ đến hôm nay ngay cả che giấu nàng ta cũng chẳng thèm che giấu, nói cũng phải, Liễu Trường Ngôn đã điều tra đến mức này, nếu tiếp tục che che giấu giấu thì Liễu Trường Ngôn sẽ càng tìm hiểu, chuyện năm xưa sẽ không tiếng động bị vạch trần trước mặt mọi người, đã như vậy không bằng trước để lộ bản chất của bản thân để Liễu Trường Ngôn không nghi ngờ gì.

“Đúng vậy, chỉ là một nha hoàn mà thôi.” Liễu Trường Ngôn tiếp lời, thần sắc lạnh nhạt không nhìn ra được gì từ gương mặt của hắn, đối với lời của Liễu thị hắn thật sự là nghe không lọt tai, hóa ra trong mắt những người quyền quý, tính mạng của nha hoàn chỉ có như vậy mà thôi, mặc dù bước chân vào quan trường phải tiếp xúc với nhiều chuyện như thế này nhưng hắn vẫn có chút không thói quen.

“Tại hạ đã hỏi thăm hạ nhân lâu năm trong phủ, biết được khi Nhị phu nhân vừa mới hạ sinh Tam tiểu thư, Linh Viên thiếu người nên Tam phu nhân mới để Thanh Hạ đến Linh Viên chăm sóc, nghe đâu trước kia Thanh Hạ có kinh nghiệm trẻ sơ sinh, vì sao Tam phu nhân lại nói là khi đưa Thanh Hạ vào phủ, Thanh Hạ thế nào phu nhân không biết?”

Tam phu nhân bất động thanh sắc, không rõ vì sao Liễu Trường Ngôn lại biết được chuyện này, chuyện năm đó cụ thể thế nào, ngoại trừ nàng và Viên Minh Hân ra thì không ai có biết đến, Liễu Trường Ngôn vậy mà có thể điều tra nhiều chuyện như vậy, đúng là khiến người kinh ngạc.

Liễu Trường Ngôn đã biết được bao nhiêu? Đây là nghi vấn trong lòng Tam phu nhân.

Đại phu nhân lạnh lẽo một mảnh, đối với những chuyện mà Liễu Trường Ngôn điều tra được không hề tỏ vẻ bất ngờ, cũng không biết là thật sự không bất ngờ hay là giả vờ không bất ngờ thì chỉ có mình nàng biết được.

Nghe đến đây Tam phu nhân không khỏi liếc mắt nhìn Đại phu nhân, thấy nàng ta vẻ mặt lạnh nhạt, giống như chuyện này cùng nàng ta không liên quan, điều này khiến nàng có chút khó chịu. Chuyện năm đó mặc kệ là nàng hay Viên Minh Hân đều có phần, Thanh Hạ là người của nàng, những chuyện mà Viên thị sai Thanh Hạ đi làm đừng tưởng nàng không biết, chỉ là khi đó nàng đúng có chướng mắt Lạc Tuyết nên mới để Viên thị âm mưu của mình. Chỉ là sau đó nghĩ kĩ lại thì có chút hối hận, bởi vì nàng phát hiện nàng không yêu Bạch Vân Hoài bằng nữ nhi của mình, Bạch Vân Hoài không đáng để nàng cùng nữ nhân khác tranh giành tình cảm, thay vì phí hết tâm tư cho một nam nhân đa tình như hắn, không bằng cố gắng nuôi dưỡng nữ nhi của mình, ít ra đến cuối đời vẫn còn một nơi nương tựa.

Kể từ khi cái chết của Lạc Tuyết, Tam phu nhân đã tu tâm dưỡng tính đi rất nhiều, đối với thế sự bên ngoài chẳng buồn bận tâm, cho đến khi nàng phát hiện Bạch Tử Linh có dấu hiệu thức tỉnh mới muốn giúp đỡ nàng ta một chút, xem như chuộc lại lỗi lầm năm xưa, cũng như muốn Bạch Tử Linh oan có đầu nợ có chủ, mặc dù nàng có liên quan đến chuyện này nhưng nàng không phải là chủ mưu đằng sau. Sở dĩ nàng đợi đến khi Bạch Tử Linh thức tỉnh mới ra tay giúp đỡ mà không lựa chọn giúp đỡ từ trước là do nàng biết rõ tính cách trước kia của Bạch Tử Linh nhu nhược yếu đuối, không có khả năng bảo vệ chính mình, cho dù nàng có ra tay giúp đỡ nàng ta bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng sẽ vô ích, ngược lại chỉ khiến Bạch Phi Nhược cảm thấy khó chịu mà đi tìm nàng ta sinh sự.

Liễu thị không rõ vì sao Viên thị lại có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ nàng ta không sợ Liễu Trường Ngôn điều tra được manh mối gì từ vụ án của Thanh Hạ, sau đó tìm đến chỗ nàng ta, buộc nàng ta tội giết hại người khác? Phải chăng là do chỗ dựa ở phía sau nàng ta quá lớn nên nàng ta cảm thấy cho dù Liễu Trường Ngôn có điều tra được manh mối bất lợi với nàng ta cũng không có khả năng lật đổ nàng ta?

Vốn dĩ Liễu Trường Ngôn cũng không biết chuyện này, chỉ là hắn dựa theo manh mối mà Bạch Tử Linh cung cấp, điều tra theo hướng này cho nên mới biết được không ít chuyện, chỉ là khả năng có hạn, hắn chỉ điều tra được phần nổi của tảng băng, còn phần chìm của tảng băng thì lại không thể nhưng hắn biết Lạc Tuyết qua đời nhất định là không đơn giản giống như lời của mọi người nói, nàng là bị vì bệnh nên mới ra đi sớm như vậy.

Lạc Tuyết đã mất cách đây nhiều năm, những thông tin về nàng sớm đã biến mất không còn lại thứ gì, cho dù là Bạch Tử Linh cũng chưa chắc đã có thể nhớ được rõ ràng chuyện năm đó, bởi vì khi đó nàng chỉ là một tiểu hài tử. Đối với lời nhờ vả của Bạch Tử Linh Liễu Trường Ngôn dù muốn cũng không thể giúp được gì, vì vậy hắn mới đi trước điều tra vụ án của Thanh Hạ, manh mối tuy rằng không nhiều nhưng lại có liên quan đến Lạc Tuyết. Nghe đâu khi Thanh Hạ vào Linh Viên hầu hạ, sức khỏe Lạc Tuyết ngày càng suy yếu, người ngoài cho rằng là di chứng sau sinh hạ Bạch Tử Linh, lại thêm chuyện Bạch Vân Hoài thất sủng nên mới khiến nàng suy sụp, trở nên ốm yếu như vậy, nhưng trong thời gian đó Lạc Tuyết vẫn sinh hoạt bình thường, giống như không hề nhận ra mình đang có bệnh trong người.

Liễu Trường Ngôn tuy rằng không muốn nghĩ xấu cho người khác nhưng khi hắn điều tra biết được Thanh Hạ là người của Tam phu nhân, lại nhận lệnh đi đến Linh Viên hầu hạ Nhị phu nhân, không lâu sau sức khỏe Nhị phu nhân ngày càng suy yếu, sau cùng lại hương tiêu ngọc vẫn với tuổi đời còn trẻ như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó bất thường trong chuyện này, nói không liên quan đến Tam phu nhân sợ là không có khả năng. Bởi vì đang điều tra theo hướng này nên Liễu Trường Ngôn quyết định tiếp tục điều tra, nhưng cuối cùng vẫn không được gì, bởi vì Tam phu nhân không phải người trong kinh thành, cho nên phải mất rất nhiều thời gian, cũng như có những chuyện khó mà điều tra được, đặc biệt là khoảng thời gian nàng ở Khâm Châu. Hắn lại nhớ đến những lời của Bạch Tử Linh đã nói, có vẻ như cả Đại phu nhân cũng có liên quan đến chuyện này, nên hắn quyết định điều tra luôn ở chỗ Đại phu nhân Viên thị.

Không giống Tam phu nhân là người Khâm Châu, Đại phu nhân là người trong kinh thành, Viên gia có nền tảng kịch sử lâu đời ở nơi này cho nên việc điều tra cũng trở nên dễ dàng hơn. Sau khi điều tra hắn biết được năm xưa Đại phu nhân qua lại rất gần với Tam phu nhân, mặc dù hiện tại bọn họ có vẻ như là không có mối liên hệ gì với nhau, hơn nữa năm xưa Đại phu nhân thường xuyên tiến cung gặp Hoàng hậu, nghe đâu tình cảm của nàng ta và muội muội của mình rất tốt, ngoài ra thì không điều tra được gì nữa, hiện tại đến đây đã mất manh mối, muốn lật lại án cũ là một chuyện vô cùng khó khăn, vì vậy hắn chỉ có thể đi trước giải quyết chuyện của Thanh Hạ, sau đó mới đến Lạc Tuyết.

“Nếu Liễu đại nhân đã điều tra đến như vậy, hà tắc còn ở đây giả vờ không biết để hỏi ta?” Muốn nàng lên tiếng thừa nhận chuyện này có liên quan đến nàng là không có khả năng, nhưng nếu phủ nhận thì chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, mọi người ở đây đều là người thông minh, bọn họ có thể nhìn ra được đâu là thật, đâu là giả.

“Liễu mỗ chỉ là đang hỏi chuyện phu nhân, nếu phu nhân biết xin trả lời, chuyện này rất có ích trong việc điều tra vụ án.”

“Những gì ta biết ta đã nói, Liễu đại nhân có tin hay không, đối với ta mà nói kỳ thực cũng không quan trọng.” Tam phu nhân không muốn nhắc đến Lạc Tuyết, cũng như không muốn để Liều Trường Ngôn điều tra sâu vào chuyện này, nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ.

“Tam phu nhân chỉ cần trả lời Liễu mỗ, chuyện Thanh Hạ đến hầu hạ Nhị phu nhân, có phải là chủ ý của phu nhân?”

“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Tam phu nhân băng quơ trả lời: “Dù sao chuyện xảy ra lâu như vậy, ta làm sao có thể nhớ rõ từng chi tiết?” Tuổi tác lớn trí nhớ bắt đầu suy giảm, không nhớ những chuyện cũ cũng là bình thường, cho dù nàng không muốn thừa nhận nàng đã già nhưng dấu vết của năm tháng đã hiện rõ trên gương mặt nàng.

“Năm đó Thanh Hạ đến hầu hạ Nhị phu nhân không bao lâu thì Nhị phu nhân bèn qua đời, sau đó nha hoàn trong viện của Nhị phu nhân đều biến mất, trong đó có cả Thanh Hạ, quý phủ có thể trả lời cho Liễu mỗ biết rốt cuộc là vì sao không?”

“Sao Liễu đại nhân lại nhắc đến chuyện này?” Đại phu nhân đột nhiên mở miệng, nhanh chóng nhận được ánh mắt của Liễu Trường Ngôn, đối với ánh mắt dò xét từ Liễu Trường Ngôn nàng cũng bình tĩnh để cho hắn nhìn, sắc mặt lạnh nhạt hoàn toàn không nhìn ra được gì.

Nếu nói Tam phu nhân là người dễ sống chung nhất Bạch gia thì Đại phu nhân chính là người có tâm tư khó đoán nhất trong phủ, cũng giống như Tam phu nhân bình thường Đại phu nhân cũng không bận tâm với mọi thứ xung quanh, nhưng bởi vì thân là chủ mẫu cho nên nàng có những chuyện nàng buộc phải quản lí. Sở dĩ nói nàng là người có tâm tư khó đoán là do nàng không thường để lộ cảm xúc của bản thân, rất ít có người nhìn thấy gương mặt bộc lộ cảm xúc của Đại phu nhân, cho dù là nữ nhi Bạch Phi Nhược của nàng ta cũng khó mà có thể, trên mặt nàng lúc nào cũng luôn là dáng vẻ lạnh nhạt, mặc kệ là lúc vui vẻ hay lúc buồn bực, cũng không hề thấy nàng ta thay đổi sắc mặt, rất khó đoán được nàng ta đang nghĩ gì.

“Chuyện này cùng cái chết của Thanh Hạ thì có liên quan gì đến nhau?” Cũng không biết Liễu Trường Ngôn là vô tình hay cố ý mà cứ nhắc đến chuyện cũ của Lạc Tuyết, phải chăng hắn đã điều tra được gì?

Nghe nói Liễu đại nhân này là người công chính liêm minh, chí công vô tư, đối với việc điều tra vụ án trước giờ chỉ nhìn việc chứ không nhìn người, một khi đã điều tra thì sẽ điều tra đến cùng, giữa một vũng nước đục thế nào hiếm khi thấy có người nào có thể tận lực trong công việc như thế.

Ngay từ đầu khi nhìn thấy xác chết của Thanh Hạ nàng đã biết đây không đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, vết tích sát hại quá rõ ràng, vừa nhìn liền biết là do người không có kinh nghiệm gây ra, mặc dù không biết vì sao xác chết của Thanh Hạ lại xuất hiện ở đây, nhưng chuyện của Thanh Hạ cũng như bí mật năm xưa về Lạc Tuyết thì nàng muốn chôn giấu để không ai biết đến, thế nhưng khi phát hiện xác chết có quá nhiều nhìn thấy, nàng dù muốn hủy thi diệt tích cũng không thế. Vốn nghĩ đây chỉ là cái chết của một nha hoàn trong phủ, không có gì đáng nói, không ngờ lại kinh động đến Thành Thiên đế, còn dính đến một người nhìn việc mà không nhìn người như Liễu Trường Ngôn, quá rõ ràng, muốn giải quyết nhanh gọn chuyện này sợ là không dễ.

Đại phu nhân không sợ Liễu Trường Ngôn điều tra đến trên đầu nàng, mặc dù Viên gia hiện tại đã không còn như trước nhưng dù sao chỉ cần một ngày Viên gia còn tồn tại, những người khác sẽ không có can đảm đụng đến nàng, ai dám cả gan đụng vào mẫu tộc cả Hoàng hậu chứ? Nàng chỉ cảm thấy phiền về việc Bạch gia bởi vì chuyện này mà xuất hiện những tin đồn vớ vẩn, đầu tiên ảnh hưởng đến danh tiếng của Bạch gia là một chuyện, sau lại ảnh hưởng đến những người ở trong Bạch gia lại là một chuyện khác. Bạch gia phát triển đến mức này, kẻ thù và người nhìn bọn họ không vừa mắt cũng không phải là ít, bởi vì đã có một Bạch Tử Linh mà danh tiếng của Bạch gia bị ụt giảm, hiện tại hiếm khi bắt được nhược điểm của Bạch gia, bọn họ tất nhiên là sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, vụ án còn chưa đưa ra kết luận bên ngoài không biết rốt cuộc đã đồn thành cái dạng gì, Đại phu nhân chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, nữ nhi của nàng sắp bước qua tuổi cập kê, lễ trưởng thành của Bạch Phi Nhược tuyệt đối không được xảy ra sai sót gì.

“Liễu mỗ chỉ là đang nghi ngờ một số chuyện, cần lời xác thực của mọi người trong quý phủ để điều tra lại chuyện này.” Hắn cũng không thể trực tiếp nói ra nghi ngờ trong lòng mình được, dù sao điều tra là nhìn bằng chứng, không thể chỉ dựa vào suy luận mà kết luận mọi chuyện.

“Liễu đại nhân nghi ngờ chuyện gì? Không biết có tiện nói ra cho mọi người cùng nghe.” Trong lòng Đại phu nhân đã có đáp án, chỉ là không có nói ra, Liễu Trường Ngôn đang dẫn dắt câu chuyện về phía Lạc Tuyết, nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, tự nhiên sẽ không cung cấp manh mối mới cho đối phương.

Liễu Trường Ngôn đánh giá mọi người một lượt, chậm rãi nói: “Liễu mỗ chỉ đang nghĩ, Nhị phu nhân qua đời và Thanh Hạ mất tích mười năm nay có liên quan gì đến nhau hay không?”

“Ăn nói hàm hồ!” Hắn vừa dứt lời Bạch Vân Hoài liền không chờ được mà lên tiếng, hắn lạnh giọng mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa tia phẫn nộ, ai nấy đều có thể nhìn ra được, chỉ là lo để ý mặt mũi nên không thể ngay lập tức phát tát trước mặt mọi người.

Mọi người trong đại sảnh liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều biết Lạc Tuyết là cái tên cấm kỵ trong phủ, cũng là cấm kỵ trong lòng Bạch Vân Hoài. Mặc dù Lạc Tuyết đã qua đời hơn mười năm nhưng Bạch Vân Hoài vẫn không thể buông được nàng, mọi người ở đây đều là người thông minh, tự nhiên cũng biết nữ nhân mà Bạch Vân Hoài yêu nhất cũng chỉ có Lạc Tuyết, cũng bởi vì yêu nàng nên mới càng hận nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.