Nhưng cái loại bất đắc dĩ cùng cam chịu số phận trong mắt cô vào giờ phút này cứ thế mà phơi bày ra ở trước mắt hắn….
Lòng hắn bỗng nhiên cực kỳ khó chịu….
Ngay cả khi hít thở cũng thấy vô cùng đau đớn…..
"A Lạc." Hắn vươn tay ôm lấy vai cô, giọng nói trầm ổn để lộ ra chút đau xót, lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát lên da thịt cô nói: "Đông Phương Tuyết anh chính là của em, người mà Đông Phương Tuyết anh muốn cũng chỉ duy nhất có mỗi mình em! Chỉ cần có em, mặc kệ là ở trong cung nhìn xuống chúng sinh hoặc là ẩn nấp tại nơi nào đó trên giang hồ, chỉ cần nơi đó có em thì đó cũng chính là nhà của Đông Phương Tuyết."
"Cuộc sống này có em, cũng chính là điều mà Đông Phương Tuyết này muốn."
"Dù cho ở bất kỳ nơi nào, chỉ cần có em là sẽ có anh…."
‘Có em mới có Đông Phương Tuyết này….’
Đông Phương Tuyết là người không bao giờ thích nói nhiều….Nhưng chỉ một câu đã nói trúng ngay trọng điểm!
Hắn nghĩ rằng, nếu như cô thấy bất an vậy thì hắn sẽ làm cho cô thấy yên tâm…..
Trên mặt cô không nên có cái biểu tình bỏ cuộc đó….Không nên!
Nguyệt Trì nhìn hắn chăm chú, cái nhìn rất nghiêm túc đến nỗi nhìn thấy rõ từng tấc da thịt mỗi một biến hóa nho nhỏ trên mặt hắn.
Nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy, hình như so với ngày thường hắn còn đẹp hơn gấp vạn lần.
Mặc kệ là nhìn từ khía cạnh nào, nét đẹp của hắn cũng phải làm cho người khác cảm thấy tự ti.
Dù cho có là báu vật xinh đẹp đến cỡ nào đi nữa, khi đến trước mặt hắn cũng sẽ mất đi sắc màu rực rỡ.
Vẻ đẹp của hắn, vĩnh viễn đều khiến cho người khác phải ngỡ ngàng kinh ngạc!
Nhưng mà hiện giờ cô không có tâm tình để thưởng thức vẻ đẹp đó.
"Vậy chuyện trên báo là như thế nào? A Tuyết, đừng nên lừa dối em..."
Cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ ai lừa dối mình…..
Nhất là, Đông Phương Tuyết!
Đông Phương Tuyết cũng đã từng một lần lừa dối, cái giá phải trả đã thê thảm như thế nào….
Tin tưởng giữa hai nguời cũng không có ai quên được…..
Câu nói sau cùng cô nói rất nhỏ như chỉ lơ đãng nói ra, những lời đó cũng lập tức bốc hơi trong không khí.
Ánh sáng của ngọn đèn ở trong căn phòng bỗng chốc trở nên vô cùng chói mắt.
Bởi vì bị Đông Phương Tuyết nhìn chằm chằm như thế, sắc mặt của Nguyệt Trì Lạc càng lúc càng trở nên tái nhợt.
"Nguyệt Trì Lạc, tại sao đến tận bây giờ mà em vẫn còn không hiểu….."
Hắn cũng đã nói hết lời như vậy, vì sao cô vẫn còn không chịu hiểu?