Mười đàn ông thì hết chín người trăng hoa, nhưng vẫn còn có một bị dao động!
Lời nói rất kinh điển rất thực tế, cũng là sự thực khiến rất nhiều phụ nữ phải khổ sở.
Về đến nhà, cẩn thận suy nghĩ lại tất cả, nghĩ tới nụ cười của A Tuyết, nghĩ tới lời nói của Nam Cung Huyên, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy thật phiền não.
Đối với một chuyện như tình cảm, mình vẫn còn rất xa lạ.
Có lẽ mình hành nghề giết người, nhưng dù sao mình cũng là một phụ nữ, còn là một người phụ nữ khốn khổ vì tình!
Cho nên!
Cô thật lo lắng!
Sau một hồi đi tới đi lui ở trong phòng, cuối cùng Nguyệt Trì Lạc lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi cho A Tuyết, trong loa truyền đến giọng nữ tự động: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang khóa máy. . . . . ."
Khóa máy? A Tuyết rất ít khi khóa máy.
Hắn sợ cô có chuyện tìm hắn, cho nên hắn không bao giờ khóa máy.
Đây là lần đầu tiên!
Bây giờ hắn đã tắt điện thoại, cô không tìm được hắn.
Suy nghĩ lại, Nguyệt Trì Lạc liền gọi đến công ty.
"Xin chào, đây là tập đoàn Lạc Tinh. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày nói: "Tôi muốn gặp tổng giám đốc của cô."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Hẹn trước? Từ khi nào cô muốn tìm hắn cũng cần phải hẹn trước đây?
Hơi nhướng mày, Nguyệt Trì Lạc sực nhớ ra, mình chưa bao giờ gọi điện thoại tới công ty tìm A Tuyết, như vậy mọi người ở đây không nhận ra mình cũng phải.
Huống chi, sau khi Đông Phương Tuyết tiếp nhận công ty thì công ty cũng từng có một lần thay đổi cơ cấu.
Dằn lòng xuống, Nguyệt Trì Lạc nói: "Không có hẹn trước, cô cứ nói Nguyệt Trì Lạc tìm, tổng giám đốc các cô nhất định sẽ gặp tôi."
Người trong điện thoại bên kia hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên cất cao giọng nói: "Cô cho rằng cô là ai chứ? Mỗi ngày người muốn tìm tổng giám đốc chúng tôi không phải mười thì cũng có tám, những người tự cho mình tài giỏi mỗi ngày chỉ muốn dựa vào sự nổi tiếng để một bước lên mây như các cô, tưởng rằng tổng giám đốc của chúng tôi là ai cũng có thể gặp sao?" Nói xong, dập điện thoại cái ‘bộp’ không thương tiếc.
Nghe âm thanh bận máy trong điện thoại, Nguyệt Trì Lạc lặng người mất một lúc.
‘Mỗi ngày người muốn tìm tổng giám đốc chúng tôi không phải mười thì cũng có tám. . . .’
Không có mười cũng có tám. . . .
Mặc dù vẫn biết, dung mạo A Tuyết tuyệt đối là thuộc hàng họa thủy, nhưng bắt đầu từ lúc nào A Tuyết lại có giá tốt trên thị trường đến vậy?
Chậc, chậc. . . .
Gọi lại vào số A Tuyết thêm lần nữa, tuy nhiên vẫn khóa máy.
Lắc lắc đầu, Nguyệt Trì Lạc liếc mắt nhìn tới chiếc đồng hồ cổ điển treo trên tường: 1 giờ 25 phút, là thời gian tan việc rồi.
Thôi được.
Đành đợi chút thôi.
Có lẽ A Tuyết đang có việc.
Dằn sự nóng nảy trong lòng xuống, cuối cùng Nguyệt Trì Lạc quyết định không động tới cái điện thoại kia.
Nghĩ như vậy, cô mở ti vi lên ngồi xuống ghế sofa ngẩn người suy nghĩ.
Mãi đến khi đồng hồ trên tường chỉ tới số sáu, người nào đó vốn nên xuất hiện vào giờ này rồi thế nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng.
Nguyệt Trì Lạc càng lúc càng ngồi không yên.
Rốt cuộc.
Sau khi đắn đo cân nhắc, cô bắt đầu gọi vào một dãy số khác.
Số điện thoại này A Tuyết đã từng nói sẽ không bao giờ tắt máy, dù là hắn hay là cô, trừ phi có chuyện gì liên quan tới sự an nguy của cả hai thì mới có thể gọi.
Khi điện thoại vang lên được hai tiếng chuông, trong loa truyền đến giọng nói của Đông Phương Tuyết, có chút nặng nề còn có phần hơi lo lắng: "A Lạc?"
"A. . . A Tuyết. . . . . ."
Bỗng nhiên có chút cà lăm, Nguyệt Trì Lạc thực sự là không biết nên mở miệng như thế nào.
Đáng chết!
Sao mình lại đi gọi cuộc điện thoại này chứ?
"A Lạc, xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Tuyết hỏi rất nhỏ, có loại truyền cảm khác thường, nhưng dường như cũng có sự dè dặt cẩn thận.
Hắn thực sự cho rằng mình đã xảy ra chuyện sao?
Không nghe Nguyệt Trì Lạc trả lời, giọng Đông Phương Tuyết càng trở nên sốt ruột, lo lắng hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Em đang ở nhà."
Tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giọng Nguyệt Trì Lạc rốt cuộc cũng khôi phục lại bình tĩnh nói: "Không có gì, em chỉ là . . . . ."
Chỉ là thế nào đây?
Chỉ là bởi vì lo lắng? Chỉ là bởi vì không yên lòng? Chỉ là nhớ hắn? Hay chỉ là bởi vì hoài nghi?
Hoài nghi hắn có quan hệ với người phụ nữ khác. . . . .
Nguyệt Trì Lạc nhíu lông mày, năm ngón tay siết chặt chiếc điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy có phần chán ghét bởi sự không tin tưởng của mình.
Lần này, cách đầu điện thoại bên kia im lặng rất lâu, Đông Phương Tuyết cũng không nói thêm gì nữa.
Nguyệt Trì Lạc đang chuẩn bị lên tiếng nói chuyện thì đầu bên kia đã vang lên tiếng "bíp bíp" của điện thoại bị cắt ngang.
Đông Phương Tuyết hiển nhiên cúp luôn điện thoại!
Nguyệt Trì Lạc xấu hổ sờ sờ vào mũi mình.
Có phải mình hơi quá mức rồi không?
Rõ ràng biết là không thể gọi vào cái số đó, có lẽ A Tuyết cho là mình đang xảy ra chuyện.
Nhưng nói gì thì nói hắn cũng không thể cúp ngang điện thoại của mình như vậy nha! ! !
Chợt nghĩ tới những bức ảnh cùng với những lời Nam Cung Huyên đã nói, Nguyệt Trì Lạc càng nhíu chặt lông mày, tâm tư rối loạn.
Lúc này, điện thoại trên tay lại run lên.
Nguyệt Trì Lạc tưởng rằng Đông Phương Tuyết gọi tới, khi nhìn lại thì có chút thất vọng bởi vì dãy số này hoàn toàn xa lạ: "Alô, tôi là Nguyệt Trì Lạc. . . . . ."
". . . . .A Trì."
Tối đến, cũng rất muộn Nguyệt Trì Lạc mới về tới nhà, còn Đông Phương Tuyết hình như đã về từ sớm rồi.
Đứng ở cửa ra vào đổi giày, tới lui cả một ngày Nguyệt Trì Lạc cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cũng không còn tâm tình để hỏi Đông Phương Tuyết cái gì nữa, đi vào nhà tắm rửa rồi leo lên giường ngủ luôn.
Vì vậy. . . .
Cô cứ thế không thèm đếm xỉa tới người đàn ông nào đó.
Thấy cô đi vào phòng mà không ngó ngàng gì tới mình, sắc mặt Đông Phương Tuyết đã u ám lại càng nặng nề hơn, muốn lên tiếng nói chuyện nhưng thoáng thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô thì im lặng không nói gì nữa.
Rốt cuộc là, cô đang cố tình mệt mỏi?
Sang ngày hôm sau, lúc Nguyệt Trì Lạc thức dậy thì Đông Phương Tuyết đã đi rồi, lúc bấy giờ Nguyệt Trì Lạc mới nhận ra sự tình có vẻ hơi nghiêm trọng.
Thường ngày dù có thế nào đi nữa, Đông Phương Tuyết cũng sẽ tự mình làm bữa sáng cho cô xong rồi mới đi.
Nhưng hôm nay, hắn chưa nói gì thì đã ra khỏi nhà rồi.
Rõ ràng là, ai đó đang tức giận đây mà.
Hơn nữa còn rất nghiêm trọng!
Nhưng giờ phút này, Nguyệt Trì Lạc không thể quan tâm đến nhiều nữa.
Thay đổi bộ quần áo khác, sau đó đi mua vài thứ này nọ rồi Nguyệt Trì Lạc đón xe đi tới khu nhà riêng ở vùng ngoại thành.
Trên chiếc giường lớn tại bệnh viện có một người đang nằm.
Là một thanh niên tuấn mỹ, hơn nữa còn là một người nếu như chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua cũng khiến cho người ta khó mà phân biệt được rõ ràng giới tính!
Thanh niên tuấn mỹ ấy môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ.
Từng nét trên gương mặt tuấn tú đều nổi trội vượt bậc, sắc sảo như kiệt tác hoàn mỹ nhất được Thượng Đế khắc họa ra!
Sống mũi cao thẳng, sở hữu đôi môi mỏng như cánh hoa Anh Đào.
Giờ phút này, thanh niên tuấn mỹ ấy đang lăn lộn ở trên chiếc giường lớn màu trắng, dáng người gầy gò y hệt như một con tôm đang cuộn tròn mình lại.
Hàng mi dài sắc như cánh bướm bao phủ ở trên mặt, che đi đôi mắt chỉ có sự u ám, nhìn vào thật bình thản, thật vô hại.
Nhưng tư thế ngủ đó không hề có cảm giác an toàn, khiến người nhìn vào cảm thấy có vẻ buồn tẻ, đau khổ đến tận xương tủy.