Huyền Chi Thất theo hướng tầm mắt của hắn nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Tống Chỉ Thi đang hòa nhã nói chuyện cùng Nguyệt Hinh Nhu.
"Không tệ, dáng dấp nhìn kỹ cũng có hai phần tương tự với Chỉ Thi đấy. Không biết A Tuyết thấy thế nào?" Nhíu nhíu lông mày, Huyền Chi Thất đối với lời nói của Đông Phương Tuyết không để vào một chữ.
Chuyện Đông Phương Tuyết không gần nữ sắc ở nước Đông Phương đã không còn là bí mật, vì vậy mà không biết đã làm tan vỡ bao nhiêu tâm hồn của thiếu nữ. Ở hoàng cung tổ chức những yến hội thế này cũng không phải một hai lần, bọn họ tuy là không nói thẳng ra nhưng ý tứ chính là muốn tuyển phi cho Đông Phương Tuyết, chỉ đáng tiếc vị Tứ Vương Gia diễm tuyệt khắp thiên hạ này mặc dù khóe miệng lúc nào cũng gợi lên ba phần ý cười hòa nhã yếu ớt, thậm chí mỗi lần phất phất tay đều không kèm theo chút gì vướng bận.
Những nước phụ thuộc hay nước láng giềng đưa qua vô số công chúa có diện mạo xinh đẹp, Hoàng Đế nhiều lần hạ chỉ bảo hắn tiếp đãi, nhằm kỳ vọng cho đứa con này có điều kiện phát sinh chút tia lửa gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác tia lửa gì đó không thấy mà thủy lôi kéo tới thì không ít.
Hoàng Đế hạ chỉ tứ hôn dùng cưỡng chế thi hành cũng không có biện pháp với đứa con trai bảo bối này. Cứ như vậy thời gian dài, cuối cùng hoàn toàn ngược lại chỉ đành phải buông tay mặc kệ.
Con ngươi màu tro lạnh chợt lóe, tay Đông Phương Tuyết cầm chén trà trong nháy mắt bỗng cứng đờ, sau đó như không quá mức để ý nói: "Nếu ngươi cảm thấy không tệ thì để Bổn vương nói với phụ hoàng hạ chỉ ban tặng cho ngươi. . . . . ."
"So với kẻ hèn này thì càng ngưỡng mộ A Tuyết nhiều hơn." Ho khan hai tiếng, không đợi Đông Phương Tuyết nói hết Huyền Chi Thất đã vội vàng lên tiếng cắt ngang.
Đông Phương Tuyết dùng ánh mắt liếc hắn một cái, môi mỏng mấp máy nhưng cuối cùng hóa thành một tia cười yếu ớt lạnh lẽo.
Tầm mắt như không để ý xẹt qua Tống Chỉ Thi đang cười tươi như hoa, trong ánh mắt màu tro lạnh có một khắc đọng lại tia ôn nhu.
★★
Sau khi trở về từ tiệc Thiên Kim, ngoại trừ Nguyệt Hinh Nhu càng được sủng ái nhiều hơn, Nguyệt Trì Lạc từ lâu đã không được yêu thương nay càng bị lạnh nhạt hơn trước, cộng thêm Thập Thất mỗi ngày đều ca tụng rất nhiều về tài hoa tướng mạo của Huyền Chi Thất ở yến hội, thì tất cả coi như cũng trở lại yên tĩnh.
Nguyệt Trì Lạc cũng vẫn như cũ trải qua cuộc sống áo tới chỉ duỗi tay, cơm tới thì há miệng. Bên cạnh ngoài Thập Thất cùng mấy gã sai vặt ra, cuộc sống hiện tại tuy rằng nói không có phần ngăn cách với bên ngoài, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Khi rảnh rổi thì ở đằng sau hoa viên thưởng thức ngắm hoa, vui đùa cùng muôn thú, rồi sau đó nghe ngóng mọi chuyện được Thập Thất dò la từ các nơi để tiêu khiển, không có việc gì thì tự mình đi tìm chút thức ăn lấp bụng, cuộc sống bây giờ khỏi phải nói. . . vô cùng vui vẻ ung dung tự tại.