"Tùy tiện đi dạo có thể đến rạng sáng sao?" Đông Phương Tuyết khí thế bức người.
Nguyệt Trì Lạc cười châm chọc: "Vậy còn anh? Mỗi ngay đều rất trễ mới về nhà thì giải thích như thế nào?"
Phủi phủi bụi trên tay, Đông Phương Tuyết nhìn cô cười lạnh, ánh mắt có chút ý tứ hàm xúc không rõ: "Anh có xã giao."
"Xã giao ư?" Cười nhạo một tiếng, Nguyệt Trì Lạc nói: "Tôi cũng có bạn."
Mỗi ngày mỗi đêm đều có xã giao, xem cô là kẻ ngốc sao?
Đông Phương Tuyết hắn không phải là quản lí, xã giao cái giống gì?
Hắn là tổng giám đốc, là BOSS, chẳng lẽ không có nhân viên nào sao?
Trong lòng tức giận mãnh liệt, thiếu chút nữa kiềm chế không được sự tức giận.
Thả cái túi trong tay xuống, Nguyệt Trì Lạc kiềm chế phiền chán, chỉ đi thẳng về phòng.
Đông Phương Tuyết ở phía sau giữ chặt tay cô lại, giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự: "Không được đi gặp hắn nữa!"
Từ "Hắn" ở đây chỉ rõ là đàn anh ư?
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, muốn gỡ tay hắn ra, nhưng phát hiện có cố thêm nữa cũng chỉ phí sức. Vì thế, bình tĩnh thôi không giãy dụa nữa, dù sao hắn cũng không thể làm cô bị thương.
"Tôi đi gặp ai là quyền tự do của tôi, người cấp trên hằng ngày cùng nhân viên làm chuyện xấu, anh có tư cách gì quản ta?"
Nói đến khúc sau, giọng Nguyệt Trì Lạc bất giác mang theo ủy khuất và sắc bén: "Đông Phương Tuyết! Chẳng lẽ ngươi nuôi bồ nhí, ta lại không thể ngoại tình sao?"
Cơ thể Đông Phương Tuyết cứng đờ, không tự giác nắm tay Nguyệt Trì Lạc càng chặt hơn, ngón tay thon dài trở nên trắng bệch.
Cuối cùng, hắn cúi đầu cười, ôm cơ thể Nguyệt Trì Lạc vào lòng, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Cảm nhận được lồng ngực hắn rung động, xoay người lại, Nguyệt Trì Lạc tức giận nói: "Ngươi cười cái gì chứ?"
Đông Phương Tuyết tiếp tục cười: "Anh cười tại vì em ngốc."
"Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc cả!" Nguyệt Trì Lạc nổi điên rồi.