Dù sao cũng là anh em đồng môn, tình cảm vẫn là gần gũi thân thiết.
Một người đàn ông, nếu như cô đã từng có lúc vui vẻ nói cười với hắn, như vậy có thể hắn không nhớ cô hoặc cũng có thể nhớ.
Nhưng nếu cô đã từng khóc cùng hắn, vậy thì người đàn ông này, nhất định vĩnh viễn sẽ ghi nhớ cô.
Nguyệt Trì Lạc với Lệnh Hồ ly, chính là người mà cô đã từng cùng khóc.
Chính là người khiến cho hắn vĩnh viễn khi nhớ trong lòng!
Nghĩ đến điều gì đó, hắn tháo kính mát xuống, ánh mắt hơi nhướng lên, “Mà này, Tiểu A Trì, trước mắt có một chuyện cần em giúp đỡ đấy.”
"Chuyện gì?" Nguyệt Trì Lạc tò mò nhướng mày hỏi.
Hắn thần bí cười cười, xe đột nhiên bẻ lái, thắng gấp tấp sát vào sau đó ngừng lại.
‘Thế Kỷ Minh Châu’, là khách sạn cao cấp nhất thành phố S.
Lệnh Hồ ly kéo cánh tay của Nguyệt Trì Lạc khoác vào tay mình, nghiêng đầu nhìn ngắm cô hài lòng gật đầu nói: "Em chỉ cần phối hợp với anh như thế này là được rồi.”
Ngắm nghía đại sảnh tráng lệ cả buổi Nguyệt Trì Lạc mới thốt được một câu: "Chẳng lẽ anh tới xem mắt?"
Chẳng lẽ cô đến đây để làm lá chắn cho hắn?
Lệnh Hồ ly khẽ nhếch môi cười: "Rất thông minh."
Mặt Nguyệt Trì Lạc chợt tái đi.
Cô nhìn quanh bốn phía, lúc này chỉ mong không đụng phải người quen, nếu không, cho dù chỉ là giả nhất định Đông Phương Tuyết sẽ tức giận.
Ngẫm lại thì, thực ra, hình như cô cũng đâu có người quen?
Suy nghĩ kỹ một chút, thật sự là không có một ai.
Cho dù là có, thì cơ hội để đụng mặt cũng là ít lại càng thêm ít.
Lệnh Hồ Ly, chỉ có thể nói là một người ngoại lệ!
Lệnh Hồ ly thong thả ung dung nói: "Minh Châu là sản nghiệp của nhà họ Hồ, ngoại trừ anh, hôm nay em sẽ không gặp phải người quen nào cả.”
Hiển nhiên, hắn nhìn ra được tâm tư của cô.
‘Đinh….’
Thang máy dừng ở lầu cuối, Lệnh Hồ ly dẫn theo Nguyệt Trì Lạc đi thẳng vào phòng lớn.
Cả phòng lớn, vị trí gần cửa sổ cũng chỉ có ba người ngồi ở đó.
Một người là một cô gái trẻ, còn lại là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên.
Lệnh Hồ ly ấn Nguyệt Trì Lạc ngồi xuống, kế tiếp nhìn về phía mấy người kia, bình tĩnh giới thiệu: "Đây là bạn gái tôi."
Nguyệt Trì Lạc nhếch môi mỉm cười.
Lệnh Hồ Ly bắt đầu bằng một câu như vậy, cũng không có xưng hô rõ, Nguyệt Trì Lạc muốn lễ phép chào hỏi một tiếng cũng không biết nên phải thế nào.