Nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, cứ thế không hề chớp mắt đối diện với đôi mắt đen thẳm của hắn.
Lòng hắn run lên, không kiềm được cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng.
____________________
Hoàng hôn dần tối, phố chợ đêm Đế Đô đèn đuốc sáng trưng.
Thành thị lúc này rốt cuộc đã đẩy lui được sự nóng bức như thiêu đốt của ban ngày, ngược lại trở nên từ từ mát mẻ.
Người đến người đi tấp nập ở trên đường, các cô nương Yên Vũ lâu đứng ở trước lan can trên lầu hai vẫy vẫy tay về phía khách hàng, quyến rũ cười nói.
Thỉnh thoảng có đủ loại nam nhân khác nhau, đôi mắt thô tục nhìn liếc nhóm cô nương trên lầu, suy tính số bạc trong tay mình, cuối cùng không nhịn được cám dỗ hăng hái đi vào trong. Cũng có hết tốp này đến tốp khác giai* công tử tay cầm quạt xếp thuần thục ngắm nhìn hoa khôi. (ý chỉ người đẹp, như giai nhân, giai công tử)
Buổi tối ở Đế Đô cũng vì vậy mà đèn đuốc lộng lẫy, càng thêm phồn hoa náo nhiệt.
Hai người một thân áo trắng, tay nắm tay đi ra từ Tứ vương phủ.
Siết chặt bàn tay nổi rõ khớp xương ở trong tay, cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến lòng bàn tay. Nguyệt Trì Lạc liếc nhìn vẻ mặt cười nhạt của Đông Phương Tuyết bên cạnh, đột nhiên không biết làm sao nặng nề thở dài thật sâu.
Đôi mắt đen thẳm nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong đôi mắt màu tro lạnh có chút tia sáng kỳ lạ, Đông Phương Tuyết nhíu nhíu mày, không nói lời nào.
Nguyệt Trì Lạc giựt giựt khóe miệng, lại nặng nề thở dài một lần nữa.
Đông Phương Tuyết không thể nhịn được nữa: "Ta tính ra, tối nay nàng đã thở dài 22 lần."
"Ngươi cũng đâu có hỏi ta tại sao lại thở dài đâu?" Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức.
Nàng đã thở dài nhiều lần như vậy, hắn cũng không có hỏi thăm nàng tại sao phải thở dài?
Đông Phương Tuyết thuận thế nói tiếp: "Tại sao thở dài?"
Trên trán nổi lên ba đường vạch đen, Nguyệt Trì Lạc xoa nhẹ khóe miệng: "Còn không phải đều là vì ngươi!"
Lời nói ra thật là uất ức.
Nghe ra ý tứ giận dỗi làm nũng trong lời nói của nàng, môi mỏng không nén được hơi vểnh lên, Đông Phương Tuyết hỏi: "Ta?"