Đặc Công Hoàn Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 160: Chương 160: Vị trí đó ngươi không cần (1)






Thân hình hơi chấn động, hắn ngẩng đầu lên, lông mi dài nhọn uốn cong, làm rạng rỡ thần sắc nhu hòa trong ánh mắt, làm mềm nhũn trái tim Nguyệt Trì Lạc.

Theo dõi không bỏ xót chút thần sắc nào trong mắt hắn, Nguyệt Trì Lạc nhếch lên khóe miệng cười một tiếng, không hỏi gì, cũng không có lời dư thừa không cần thiết.

Nàng nghĩ, chuyện lúc trước ai cũng nói không chính xác, thay vì rối rắm với quá khứ, chi bằng cứ hưởng thụ hiện tại.

Cứ như vậy đi, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm.

Chỉ cần tin tưởng hắn, lệ thuộc vào hắn là tốt rồi!

___________________________

Đế Đô nước Đông Phương, phố xá phồn hoa sầm uất rất là náo nhiệt.

Người đi trên đường vội vàng hấp tấp, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện cười vui vẻ, cùng tiếng kêu gọi nhau truyền vào trong tai.

Hai bên đường có tiếng người bán hàng rong kêu gọi mua hàng và khách hàng giằng co mặc cả giá tiền, còn có tiếng hô hoán mua bán trên phố, đủ loại âm thanh bất đồng hỗn tạp ở chung một chỗ, nhất thời nghe thật huyên náo.

Tiếng bánh xe lăn bánh tiếp cận trên mặt đất, một đôi xe ngựa màu xanh dương đậm dừng ở trước cửa khách điếm.

Người đánh xe một thân hắc y, hắn nhảy xuống xe ngựa, tiếp theo vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng thần sắc lại đề phòng đứng ở cạnh xe. Sau đó, trên xe ngựa bước xuống một người, người nọ mặc một bộ trường bào màu tím tôn quý, một khuôn mặt tuyệt thế phong hoa, nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa trán có khí phách phong tình.

Hai người một trước một sau đi vào khách điếm, vẻ mặt chưởng quầy cung kính tiến lên chào đón: "Cô nương đến đã một một lúc rồi, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài."

Gật đầu một cái, Đông Phương Tuyết ôn nhu cười một tiếng, nhưng người thì xa cách ở ngoài ngàn dặm.

Chưởng quầy dẫn mọi người lên lầu hai, đứng trước cửa phòng được bao cúi đầu hành lễ, biết điều lui xuống: "Cô nương đang ở bên trong, tiểu nhân đi chuẩn bị cho ngài chút rượu và thức ăn." Nói xong liền lui xuống.

Đông Phương Tuyết nhíu lên lông mày như vẽ, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói với Tiêu Mặc: "Ngươi cũng vào đi." Khi nói chuyện, vươn tay đẩy cửa vào.

Tiêu Mặc gật đầu, không cần phải nghĩ.

Nghe tiếng đẩy cửa vào, người con gái bên trong quay đầu lại, là một dung mạo xinh đẹp tinh tế, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Mặc, mắt phượng xinh đẹp không dám tin nhìn về phía Đông Phương Tuyết: "Bây giờ ngay cả một mình đến gặp ta A Tuyết cũng không muốn sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.