Linh Hoa Thất Sắc, đệ nhất xuân dược, còn có tên là Thất Sắc Xuân, xuất xứ từ Hoàng thất Nam Cung, nhiều năm trước bị Đệ Nhất Thần Thâu trộm ra từ Hoàng thất Nam Cung, đã từng lưu truyền ở trên giang hồ một thời gian, cuối cùng im hơi lặng tiếng biến mất không dấu vết, đến nay không có ai thấy qua.
Nhưng không ngờ bây giờ lại dùng trên người Nguyệt Trì Lạc nàng.
Hơn nữa, thuốc này không cần uống, chỉ cần dính một chút như vậy, cho dù có là liệt nữ trinh tiết cũng khiến người trở thành dâm phụ.
Ngoại trừ giao hoan với nam nhân, không có thuốc nào chữa được.
Chết tiệt!
Lại còn hạ đệ nhất xuân dược!
Lúc ở Thiên Cơ Các có lần tình cờ đọc qua trong sách, thấy sách trên viết rất lợi hại, lúc ấy còn không cho là đúng, nhưng chưa từng nghĩ uy lực của thứ này vượt quá xa dự tính của nàng.
Nguyệt Trì Lạc cắn chặt hàm răng, đầu phảng phất như có gì đó bị hút ra, chỉ cảm thấy lý trí cách bản thân càng lúc càng xa.
Không do dự nữa, nàng cầm lên cây trâm cài đâm xuống trên bắp đùi một cái thật sâu.
Chỉ chốc lát, máu tươi đỏ thẫm lần lượt theo bắp đùi từ từ chảy xuống, áo lót trắng tinh lập tức bị nhuốm máu đỏ hồng.
Có vậy mới khiến cho thần trí vẩn đục của Nguyệt Trì Lạc hơi thanh tỉnh chút.
Giờ phút này, nam nhân cả người trần trụi nằm trên mặt đất rên rỉ, hắn khó nhịn lăn qua lộn lại, đầu chôn ở trong bóng tối lờ mờ, da thịt trên cơ thể lan tràn ửng hồng, đôi mắt mê ly tràn đầy dục vọng.
Dựa vào bản năng từng được răn dạy, hắn giống như dã thú mất đi lý trí leo bám vào chân Nguyệt Trì Lạc, da thịt nóng rực chạm đến làn da cũng tản ra khí nóng, giống như đang chìm sâu dưới biển bất ngờ gặp được bè gỗ, theo bản năng càng muốn nhiều hơn. . . . . .
Nguyệt Trì Lạc thầm nguyền rủa một tiếng, hơi sức toàn thân từ từ hóa thành hư ảo, nàng nhấc chân dùng hết sức lực một cước hung hăng đá hắn văng ra.
Không được một khắc tên nam nhân lại lần nữa leo lên người nàng, hai tròng mắt hắn đỏ tươi, một tay giam cầm nàng, một tay không còn chút lý trí xé rách áo trong của nàng.
Nguyệt Trì Lạc có chút tuyệt vọng, màn đêm bên ngoài tối đen như mực, cung điện cách đó không xa cũng như nhau được bao phủ ở trong bóng đêm mờ ảo.