Vào một ngày thời tiết trời trong nắng ráo, xen lẫn ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Nguyệt Trì Lạc lười biếng ngồi vùi ở ghế sofa xem phim truyền hình trên đài Mang Quả để giết thời gian, thật ra thì kể từ sau khi kết hôn với Đông Phương Tuyết, cô vẫn luôn có một cuộc sống của người phụ nữ cao quý ăn không ngồi rồi.
Cuộc sống an nhàn như vậy đã trôi qua được một thời gian, trong đó thỉnh thoảng cũng sẽ có hoang mang, sẽ có mê mang mờ ảo, mê mang về sự chém giết đẫm máu của nửa đời trước rốt cuộc là chân thật hay là hư cấu, hoặc cũng có thể, những thứ này thật ra chỉ là một giấc mộng?
Mà sau khi tỉnh mộng, cô không phải là đặc công hay sát thủ gì đó nữa mà cô chỉ là Nguyệt Trì Lạc, chỉ là một người phụ nữ bình thường, chỉ là vợ của Đông Phương Tuyết!
Đông Phương Tuyết.
Khi trong đầu thoáng hiện ra cái tên Đông Phương Tuyết này, Nguyệt Trì Lạc không kiềm được đã nhếch môi cười.
Trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng của riêng mình, và mỗi khi bạn nghĩ đến người đó thì bạn sẽ không tự giác được mà trên môi nở một nụ cười thật ngọt ngào, ánh mắt sáng ngời và ấm áp, sự mềm mại ấm áp đó được len lỏi vào trong lòng, cảm giác này quả thực rất kỳ diệu.
Nên biết rằng, dù là bản thân Nguyệt Trì Lạc hay là khi Nguyệt Trì Lạc đã trở thành vợ của Đông Phương Tuyết, hai mẫu người này đều nhất định là không bình thường.
Khi đó.
Nguyệt Trì Lạc đã nghĩ rằng, có thể cùng Đông Phương Tuyết sống một cuộc sống bình lặng như vậy cho đến suốt đời.
Cho nên khi mọi thứ kéo tới mới có thể không kịp trở tay như thế.
‘Có đôi khi, thỉnh thoảng tôi sẽ tin tưởng mọi thứ đều có điểm dừng, gặp nhau rồi xa nhau đều có thời điểm, không có gì có thể vĩnh viễn bất diệt. . . .’
Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, lại còn là một dãy số xa lạ.
Tầm mắt nhìn lướt qua trên màn hình, Nguyệt Trì Lạc uể oải nhận điện thoại: "A-lô, Nguyệt Trì Lạc xin nghe. . . ."
20 phút đồng hồ sau cô có mặt tại Starbucks, và nửa tiếng sau đó. . . . .
"Đông Phương Tuyết vốn không hề tự nguyện sống chung với cô, ngay cả một buổi hôn lễ bình thường anh ấy cũng không muốn tổ chức cho cô, tại sao cô còn phải một lòng muốn chiếm lấy anh ấy? Nếu không phải vì cô là phó tổng giám đốc Lạc Tinh thì tổng giám đốc đã một cước đá bay cô từ lâu rồi. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc và Đông Phương Tuyết quả thực là không có tổ chức hôn lễ, chỉ có được chứng nhận đơn giản, hơn nữa lại còn là được chứng nhận bí mật.
Nhưng không ngờ, một chuyện như không có tổ chức hôn lễ, lại biến thành lý do để người khác gây chia rẽ tình cảm của họ.
"Im lặng tức là đồng nghĩa với thừa nhận? Này, sao cô không lên tiếng?"
Cô gái nọ chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không biểu cảm nhưng có một loại đơn thuần và cố chấp của Nguyệt Trì Lạc.