Nhưng giờ phút này lại có cảm giác lo lắng, khiến cô phải ngăn cản.
Thế nhưng cô há miệng nhìn Đông Phương Tuyết muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lại không hề nói gì. . . .
Đông Phương Tuyết dường như chợt hiểu cái gì, khẽ mỉm cười nhìn Nguyệt Trì Lạc nói nhưng lại giống như gằn từng chữ: "Nam Cung Tĩnh, cô ấy là người trong lòng Đông Phương Tuyết, là người phụ nữ Đông Phương Tuyết nuôi dưỡng ở bên ngoài!"
Người trong lòng Đông Phương Tuyết. . .
Người phụ nữ Đông Phương Tuyết nuôi dưỡng ở bên ngoài. . . .
Hắn thừa nhận!
Hắn đã thừa nhận rồi! !
Dù rằng cô hoài nghi hắn. . . .
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, thời điểm hắn thừa nhận cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác khó chịu giống như phải sắp chết đến nơi . . . .
Mười đàn ông thì hết chín chơi gái.
Những lời này, quả thật không hề sai. . . . .
Nguyệt Trì Lạc cúi đầu xuống, không tự giác mà cắn chặt môi.
Cô rũ xuống hàng mi dày, thầm muốn ngăn cản lại sự yếu ớt trong đôi mắt vào lúc này đang tiết lộ ra của mình.
Không muốn, cũng không hi vọng bị bất kỳ ai nhìn thấy!
Nhất là Đông Phương Tuyết!
Vậy mà, đã không như mong muốn. . . .
Đông Phương Tuyết đưa ra ngón tay trắng muốt lần nữa nâng cằm cô lên, bức cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Sự yếu ớt trong mất cô cứ như vậy đành phải bại lộ ra trước mắt hắn.
Hắn chợt ngẩn người, tựa như không còn nhìn thấy được một nụ cười bình thường nữa, mà chính là dáng vẻ tười cười khiến vạn vật trên đời này cũng đều phải thất sắc.
Vậy mà, sau đó một khắc, hắn không cho cô trốn tránh, lạnh lùng lập lại lời mới vừa nói một lần nữa.
"Nguyệt Trì Lạc, em có nghe thấy chưa? Anh nói là, Nam Cung Tĩnh chính là người trong lòng của Đông Phương Tuyết, là người phụ nữ Đông Phương Tuyết nuôi dưỡng ở bên ngoài!"