Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 39: Chương 39: Đối chọi gay gắt 1






Vừa cười, quạt xếp trên tay lập tức mở ra, trong viện đang yên tĩnh bỗng nhiên phát ra một tiếng ‘Ba’ vô cùng giòn tai, ngón tay nổi rõ khớp xương lôi kéo thật chặt cánh tay Nguyệt Trì Lạc, không có chút dấu hiệu nới lỏng ra.

"Vương Gia quá khen." Nguyệt Trì Lạc khẽ gợi lên đôi môi màu hồng phấn, ngoài miệng cười so với Đông Phương Tuyết còn lớn hơn, càng thể hiện như không hề để tâm.

Nàng không biến sắc rút tay ra ngoài, đứng thẳng thân thể không nhúc nhích, hai người một tuyệt thế một bình thường đứng chung một chỗ nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn tương đối hài hòa giống như chuyện như thế là lẽ đương nhiên.

Độ ấm trên tay bị rút đi, ông Phương Tuyết tự nhiên hạ tay xuống, ý cười bên môi không tiếng động càng sâu hơn.

Cảm xúc nổi lên có hơi biến hóa tuyệt diệu, bốn người đều không nói chuyện. Tống Chỉ Thi nằm ở trên giường êm để mặc nha hoàn bôi thuốc cho mình, Huyền Chi Thất chắp tay đứng thẳng, thần sắc sạch sẽ tự nhiên. Nguyệt Trì Lạc và Đông Phương Tuyết im lặng đứng đó, khoảng cách gần như vậy, hai người đều có thể nghe được mùi thơm cơ thể thuộc về nhau, thoang thoảng xoay chung quanh ở chóp mũi của mình.

"Ngày đó, ta không phải cố ý." Tống Chỉ Thi mở miệng phá vỡ trầm mặc, hai mắt nhìn thẳng Nguyệt Trì Lạc, bên trong lộ rõ nhàn nhạt áy náy, trái ngược với sắc mặt tái nhợt trước đó, có thể nói nàng lúc này như phân ra hai người: "Lúc thích khách lao tới, ta theo bản năng. . . Không có nghĩ ngợi gì nên. . . Không ngờ lại hại ngươi. . . . . ."

Lông mày hơi hơi nhíu đôi mắt như nước mùa thu, ánh mắt trải qua ba ngày đã có chút thản nhiên không linh hoạt, mở miệng nói: "Ta rất xin lỗi."

Phản ứng theo bản năng, người ở vào thời điểm đó nên phát ra phản ứng theo bản năng. . . . . .

Ngụ ý, người ta khi đó chỉ là xuất phát từ phản ứng bản năng, vô tâm sơ suất mà thôi, Nguyệt Trì Lạc có thể truy cứu sao?

Nàng ngơ ngác cười cười, nụ cười ẩn chứa sự hoang mang, ánh mắt dừng lại ở trên người Tống Chỉ Thi, giống như không biết gì hỏi: "Tại sao không né tránh xa xa một chút chứ? Nếu như lúc ấy không có ai đứng ở chỗ đó, vậy phải làm thế nào bây giờ?"

Nếu như lúc ấy không có ai đứng ở bên cạnh nàng, như vậy nàng sẽ như thế nào đây. . . . . .

Huống chi có thời gian lôi kéo người, vậy sao không tranh thủ thời gian đó di chuyển hai cái chân tôn quý chạy đi chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.