Nguyệt phụ nghe xong, hai mắt chợt đen lại, nhận lấy phương thuốc, thần sắc trách cứ cùng yêu thương song song bắn về phía Nguyệt Trì Lạc, người ở phía sau lại hạ xuống hàng mi, đối với thần sắc này cũng không nói một lời.
Lão giả sửa lại hòm thuốc nhỏ, để lại vải trắng cùng bột thuốc băng bó vết thương, từ tốn mà cười nói: "Nhị tiểu thư thật đúng là có tích phúc, Nguyệt lão gia cùng Nguyệt phu nhân vừa nghe thương thế của người chuyển xấu, cả người đều lo lắng không yên."
Trong khoảnh khắc tràn ngập lúng túng, bầu không khí nháy mắt nổi lên đủ loại biến hóa.
Môi hơi nhếch lên, còn nhàn nhạt mỉm cười châm biếm, rồi lại che giấu trong thoáng chốc.
Thập Thất vươn hai tay nhận lấy, Nguyệt phụ thu lại tia xấu hổ xoay mình tiễn người đi ra.
"Ngươi đứa nhỏ này, tại sao thân thể của mình cũng không biết quý trọng, những năm qua mặc dù chúng ta chưa từng ưu đãi ngươi, nhưng cũng không hề để ngươi thiếu hụt. Ở Nguyệt gia này có ăn có ở, ngươi còn điều gì không hài lòng, sao lại còn oán hận chúng ta." Trình thị thở dài nói, nói xong lời đó cũng không nhìn Nguyệt Trì Lạc thêm một cái, xoay người rời khỏi Tiền viện.
Nhìn Trình thị đi xa, Thập Thất run run hai làn môi, nhỏ giọng la ầm lên: "Những năm gần đây bọn họ đối với người không dòm ngó tới, đối với Đại tiểu thư thì yêu thương có thừa, bây giờ còn có mặt mũi nào nói với người những lời đó. . . . . ."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Thập Thất càng phát nhỏ, nói ra việc này dù sao cũng là chuyện của chủ tử, nàng ít nhiều cũng có phần nhát gan.
Nguyệt Trì Lạc ngước mắt, hai con ngươi óng ánh tựa như sao sáng liếc nhìn nàng một cái: "Bớt nói nhảm, mau băng bó cho ta."
"Bọn họ đối với người như vậy, chẳng lẽ người thật một chút cũng không để ý sao?" Thập Thất vừa băng bó cho nàng, cái miệng nhỏ nhắn cũng không ngừng lải nhải.
"Để ý." Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, đôi môi hơi tái nhợt nhếch lên: "Ta để ý, để ý bọn họ đối với ta thật quá tốt."
Bọn họ nếu cứ tiếp tục đối với nàng không dòm ngó tới, nàng sẽ rất cảm tạ bọn họ, nhưng tình huống bây giờ, nàng thật rất để ý.
"Người đúng là bị điên rồi." Thập Thất mắng nàng một hơi, tay cầm lấy vải trắng thận trọng mở ra một bên xiêm y của nàng, miệng vết thương nơi lồng ngực bị một kiếm đâm xuống bởi vì máu tươi nhiễm đỏ nên có vẻ hơi chút dữ tợn.