Nguyệt Trì Lạc thu hồi ánh mắt, tầm mắt đọng lại trên ám khí ở đầu giường.
Chính là, tiêu Lưu Tinh có một không hai của Thiên Cơ Các.
Thần sắc bén nhọn trong con ngươi từng chút biến mất, thay thế vào đó là sự hờ hững không nói nên lời.
Phía trên tiêu Lưu Tinh có cột một mảnh giấy, Nguyệt Trì Lạc đưa tay gở xuống, mở ra xem.
Là tin của Lam Hồ truyền tới, Nguyệt Trì Lạc nhìn xuống đọc nhanh như gió, trong đôi mắt chói lọi như ngọc lưu ly thoáng qua nghi ngờ, mi mắt cũng gắt gao nhíu lên, thần sắc phức tạp giữa trán trong khoảng thời gian ngắn khó phân biệt.
Nội dung trên Lam Hồ nói, chỉ tra được người sát hại Thiên Cơ Các có liên quan với hoàng cung, nhưng cụ thể là ai thì không tra ra.
Hơn nữa, trừ lần đó ra, cũng không tìm được chứng cứ nào khác có thể chứng minh.
Thậm chí, ngay cả thi thể người kia cũng không truy xét được!
Hoàng cung? Thiên Cơ Các?
Có thể là ai trong hoàng cung đây?
Hoàng đế? Hoàng hậu? Phi tử? Thái tử?
Mục đích là gì?
Là 30 vạn đại quân, hay là thù riêng?
Nguyệt Trì Lạc vò nát mảnh giấy, trong nội dung còn một tin tức cuối cùng, Lam Hồ căn dặn nàng phải tự cẩn thận, tin tức nàng từng ở Thiên Cơ Các học võ nghệ đã bị tiết lộ ra ngoài, tình cảnh sau này sợ là không dễ dàng!
Vậy là, tiết lộ tin tức chính là chiếc khăn tay kia của nàng có tác dụng? Hay là tư liệu của Thiên Cơ Các có tác dụng?
★★
Nửa tháng sau.
Ngày hôm đó, thời tiết sáng sủa, ngàn dặm xanh biếc.
Phủ đệ thái tử giăng đèn kết hoa, khách khứa đông đúc.
Nguyệt Trì Lạc tay bưng chung rượu, một mình ngồi trong góc khuất tự rót tự uống.
Hôm nay, là ngày Đại Hỉ của vị tỷ tỷ Nguyệt Hinh Nhu xinh đẹp.
Mặc dù đã vứt đi thân phận tiểu thư Nguyệt gia, nhưng vì là Tứ vương phi nên Nguyệt Trì Lạc đi theo Đông Phương Tuyết đến đây.
Nguyệt Trì Lạc nhu nhược tựa vào trên nền đá xanh biếc, nàng mặc một bộ cung trang màu hồng nhạt, trên đầu cài một cây trâm Bích Vân, trân châu rất dài xòe ra rũ xuống trên mái tóc đen như mực, tạo ra những đóa hoa rực rỡ, giữa trán tô điểm thêm một viên đá quý màu xanh lá Giá Trị Liên Thành.
Đôi mắt mọng nước như sao sáng chớp vài cái, nàng quay đầu ánh mắt vừa đúng dán vào trên một người thoạt nhìn có nét nham hiểm hung ác.
Đó là một vị nam tử dung mạo diễm tuyệt hoa lệ, diện mạo hắn lớn lên giống như loại hồ ly tinh họa thủy vong quốc, đôi mắt hoa đào khép hờ, quyến rũ tận xương cốt, có xinh đẹp của yêu khí đọng lại trong đáy mắt hắn, quyến rũ và xinh đẹp tự nhiên của trời ban có thể khiến người nhìn vào động lòng không thôi.