"Lạc nhi, yên tâm đi, chúng ta sẽ không như thế, ta vĩnh viễn sẽ không để nàng chờ đợi."
Vào lúc Nguyệt Trì Lạc đang thất thần, Đông Phương Tuyết dường như bất kể mọi người đang có mặt, không biết từ khi nào đã đi tới đối diện.
Tay trái hắn cầm ly rượu, tay phải dịu dàng vuốt vuốt mái tóc đen như mực của nàng, môi mỏng thanh tú từ từ hạ xuống hôn một cái ở khóe miệng nàng, nụ hôn không mang theo bất kỳ dục vọng nào, cũng không lưu lại quá lâu, thậm chí còn mang theo chút cảm giác mát lạnh, nhưng lại càng khiến cho Nguyệt Trì Lạc cảm thấy ấm áp rất nhiều.
Nguyệt Trì Lạc nhìn hắn, gương mặt xinh xắn có chút đỏ hồng, khóe miệng cong lên mím cười, nửa đùa nửa thật nói: "A Tuyết, nếu quả thật có một ngày ngươi muốn những nữ nhân khác, thì cần phải chuẩn bị sẽ mất đi ta!"
Lời còn chưa dứt, Nguyệt Trì Lạc rũ xuống hàng mi dài, che giấu thần sắc có chút phức tạp trong mắt.
Đông Phương Tuyết nhéo nhéo chóp mũi nàng, có phần không vui nâng cao cằm của nàng, nhưng sức lực trên tay lại rất dịu dàng, chỉ sợ một chút sơ ý làm nàng đau, hắn nhìn thẳng vào hai mắt nàng, trong con ngươi màu tro lạnh có phần nghiêm túc hiếm khi thấy được.
"Lạc nhi, bây giờ ta có nói gì nàng cũng không tin, vậy sao không để cho thời gian chứng minh tất cả? Nàng là nữ nhân của Đông Phương Tuyết ta, bất kể lúc nào ở đâu ta cũng sẽ bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn nào, ta chỉ hy vọng nàng có thể tin tưởng ta nhiều hơn một chút, nương tựa vào ta nhiều thêm một chút. Một đời một kiếp này chỉ có hai chúng ta, đây không phải lời nói đơn giản ngoài miệng cho có, nhưng xin nàng hãy tin tưởng, Đông Phương Tuyết ta đời này cũng chỉ biết có Nguyệt Trì Lạc nàng, trước kia thì ta không nói đến. Nhưng, bất kể là hiện tại hay tương lai, nữ nhân mà Đông Phương Tuyết ta cần, cũng chỉ là một mình nàng mà thôi."
Giọng nói thanh trong rõ ràng, như nước chảy mây trôi lướt qua buồng tim Nguyệt Trì Lạc, chảy thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng.
Giữa khung cảnh đầy tiếng ồn ào náo nhiệt, giọng nói của hắn không lớn, nhưng không hề giấu giếm để cho nàng nghe rõ vào trong tai.
Nhưng mà, từng câu từng chữ đó lại phảng phất như dội vào trong tim, khiến cho lòng của nàng không kiềm được cuồng loạn, kèm theo hưng phấn, kèm theo vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng kèm theo tình yêu mê đắm không thể nói bằng lời.
Bị Đông Phương Tuyết nhìn thẳng, thân thể Nguyệt Trì Lạc run lên hai má chợt đỏ hồng.
Chỉ cảm thấy một luồng khí nóng cứ như từ đỉnh đầu bốc lên, cả vành tai cũng cảm thấy có chút nóng dần.
Lời nói này, tạm thời mặc kệ hắn là thật hay giả, nhưng đã gây chấn động cho Nguyệt Trì Lạc thì không phải là giả.
Nàng hơi nghiêng mặt đi, tránh né tay Đông Phương Tuyết đang nâng cằm mình.