Nào ngờ, người nọ chỉ rũ xuống hàng mi, thu lại ánh sáng vạn trượng trong mắt, sau đó cười nhẹ, khẽ mở môi mỏng nhẹ giọng khạc ra hai chữ: "Không cần."
Hai chữ rất khẽ rất khẽ, mang theo giọng mũi nồng đậm, giống như từ chóp mũi hừ ra.
Ngoài cửa sổ đã là một màn đen nhánh, bóng đêm như mực rõ ràng đột ngột phá lệ trong buổi tối tràn đầy yên tĩnh thế này.
Ngoài cửa sổ mơ hồ còn có thể nghe được gió thổi cỏ lay, và tiếng bước chân của thị vệ tuần tra ban đêm.
Hai chữ này giống như lơ đãng nhắc tới, cứ như vậy tiêu tán ở trong không khí.
Qua hồi lâu, Nguyệt Trì Lạc nhịn không được lại thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn từng đường nét hình dáng của hắn, hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?"
Mặc dù biết lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Tối thiểu, đối với chuyện mình hiểu rõ, về sau nàng muốn làm cái gì, hoặc xảy ra chuyện gì, cũng không trở thành một đoàn hoảng loạn.
Mà trong nội tình nào đó, vừa vặn chỉ có tầm cỡ như Đông Phương Tuyết mới biết được.
Về phần có muốn nói cho nàng biết hay không, vậy thì hoàn toàn do Đông Phương Tuyết quyết định rồi.
"Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi, Bổn vương sẽ tận lực thỏa mãn điều ngươi muốn biết." Đông Phương Tuyết ngước mắt liếc nàng một cái, đôi mắt màu tro lạnh chiếu vào hai mắt đặc biệt to của nàng, nụ cười bên môi cười mà như không cười.
"Binh Bộ Thượng Thư Triển đại nhân, có phải người của ngươi?" Rút ra một nhánh tóc bị hắn nắm giữ, ý cười trên mặt Nguyệt Trì Lạc là chắc chắn không sai.
Đông Phương Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, mày kiếm nhảy lên, tựa như kinh nghi sao nàng lại cảm thấy hứng thú với loại vấn đề này. Nhưng, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, ung dung thản nhiên thu hồi lại ngón tay nói: "Không sai, chẳng lẽ Lạc nhi có ý kiến gì?"
"Ý kiến thì không có." Nguyệt Trì Lạc chau mày lại, lắc lắc đầu, ngay sau đó nhìn về phía Đông Phương Tuyết, giọng điệu thật sự nghiêm túc nói: "Đông Phương Tử và ngươi là một mẹ sinh ra, hơn nữa trong tay hắn nắm bốn mươi vạn quân cánh phải, có đúng hay không. . . . . ."