Rèm cửa sổ không kéo, ánh mặt trời chiếu vào qua mặt kính lưu ly. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu xám lạnh băng kia lại càng mang sắc thái tuyệt mĩ, làm cho người ta phải nghiêng người tán thưởng, làm cho người ta chết mê chết mệt.
Dù là dung nhan, hay là phong cách, hoàn toàn không lép vế trước Nam Cung Dạ!
Tuyệt đối không!
Cho tới bây giờ lòng cô chỉ thuộc về Nam Cung Dạ độc nhất vô nhị, giờ khắc này cô lại phát hiện, thì ra còn có người có thể sánh ngang với người kia trong lòng cô.
Nam Cung Dạ, cuối cùng cũng có một ngày em hoàn toàn có thể vứt bỏ anh, quên anh đi!
Thậm chí không hề yêu anh nữa!
Nghĩ tới đây, Nam Cung Tĩnh khẽ nheo mắt lại, cười vui vẻ, nhìn Đông Phương Tuyết không chớp mắt.
Cô đang nhìn mê mẩn, bỗng thấy đôi mắt Đông Phương Tuyết lộ vẻ buồn bã, lắc đầu khó hiểu, sau đó đôi môi đỏ mọng hé mở, một tiếng thở dài tràn ra miệng.
Mang theo chút thương cảm, chút bất đắc dĩ, còn có một chút giễu cợt.
Giễu cợt?
Hắn đang giễu cợt ai?
Cảm xúc sáng tỏ, ưu thương, bất đắc dĩ. Thậm chí vẻ thương cảm thấp thoáng kia giống hệt với cảm xúc khi hắn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. . . . . . Giống nhau như đúc.
Giống nhau như đúc?
Thì ra là vậy!
Nam Cung Tĩnh rũ rèm mắt xuống, giễu cợt nhếch miệng, thì ra Nguyệt Trì Lạc tới lâu như vậy rồi, cô lại có thể không phát hiện ra.
Mặc dù Đông Phương Tuyết không có võ công, nhưng lại nhạy cảm hơn cô tưởng tượng.
Nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận chính là những cảm xúc này, dù là vui mừng hay ưu thương, chưa bao giờ dành cho cô!
Hắn đối xử với cô rất tốt, tối thiểu là đối lập với vẻ lạnh nhạt với những người khác, hắn đối xử với cô quá tốt.
Cô từng cho rằng Đông Phương Tuyết cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, ham mê sắc đẹp, sẽ bị phụ nữ hấp dẫn. Cô thậm chí còn cho rằng hắn đối xử với cô như vậy, dù chỉ là cho cô qua lại tự do ở Lạc Tinh, đã vô cùng đặc biệt.
Thì ra không phải vậy!
Hoàn toàn không phải!
Nam Cung Tĩnh không cam lòng siết chặt nắm tay, rèm mắt rũ xuống, che giấu tất cả tâm trạng trong mắt.
Hết thảy cảm xúc không cam lòng và nhẫn tâm đều biến mất theo động tác cúi đầu của cô.
Tầm mắt không hề có gợn sóng của Đông Phương Tuyết lướt qua cô, dừng trước cánh cửa khép hờ, răng môi khẽ mấp máy.