"Đông Phương Tuyết?" Cô giơ cà vạt lên thử kêu một tiếng.
Đông Phương Tuyết vẫn không nhúc nhích, nhưng tầm mắt lướt qua Nam Cung Tĩnh, hướng về phía bầu trời bao la vô ngần ngoài cửa sổ.
Trống rỗng, như có như không.
Khiến hắn có vẻ thương cảm biết bao.
Nhưng lại. . . . . . Tuyệt mỹ khiến người ta chết mê chết mệt!
Nam Cung Tĩnh chau mày, đôi môi đỏ thắm cong lên, hờn dỗi lườm Đông Phương Tuyết, gắt giọng: "A Tuyết. . . . . Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, anh còn ngẩn người gì thế? Còn chần chừ gì chứ?"
Nói xong, Nam Cung Tĩnh hình như đã mất kiên nhẫn, tiến lên cởi bỏ chiếc cà vạt bẩn trên người Đông Phương Tuyết, ném lên mặt bàn.
Nhón chân lên, lại gần Đông Phương Tuyết.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua bờ vai hắn, rồi từ bả vai lướt đến cổ. Động tác vô cùng nhẹ nhàng khéo léo, mang vẻ quyến rũ, như có như không, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
Như thể quyến rũ, nhưng hình như. . . . . . chỉ là động tác vô tâm.
Nhẹ nhàng như vậy khiến lòng người như bị thứ gì đó cào cấu, ngưa ngứa, tê dại.
Tầm mắt Đông Phương Tuyết bỗng sáng lên chút, nhưng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hờ hững, nhẹ nhàng.
Lơ lửng, trống rỗng.
Thương cảm, lạnh nhạt mà tuyệt thế!
Nhưng dường như những thứ Nam Cung Tĩnh làm không hề có ảnh hưởng gì với hắn.
Không hề có chút ảnh hưởng nào!
Nam Cung Tĩnh thấy vậy, lại cong làn môi đỏ thắm lên, cười khe khẽ một tiếng.
Tiếng cười trong trẻo, êm tai như tiếng chuông khiến tâm trạng người ta phải chấn động.
Cô cầm chiếc cà vạt màu xanh ngọc mới tinh, vòng cánh tay trắng nõn qua cổ Đông Phương Tuyết, nhón chân sửa sang lại cho hắn.
Hai người chỉ cách nhau một ngón tay.
Gần như vậy. . . . . . Gần như vậy.
Gần như vậy, mập mờ như vậy, ấm áp như vậy.
Bàn tay của Nguyệt Trì Lạc cứng ngắc trên cánh cửa, thân thể Nguyệt Trì Lạc sững sờ.
Không thể động đậy như thể xác chết.
Cô muốn đẩy cửa đi tới, cô không muốn dò xét nữa.
Nhưng ngay khi cô đẩy cửa, Nam Cung Tĩnh. . . . . . kề sát hắn như vậy, nhưng hắn lại. . . . không hề cự tuyệt.