Đông Phương Tuyết cười nhẹ một tiếng, nhưng lại là nụ cười khiến người ta không thể cảm nhận được: "Đi như vậy thì thế nào?"
Nam Cung Tĩnh kinh ngạc, híp lại đôi mắt xinh đẹp, bình thản quan sát Đông Phương Tuyết, cân nhắc xem rốt cuộc tại sao hắn lại trở nên như vậy?
Rõ ràng hắn vẫn đối xử với cô rất ôn hòa, thậm chí còn được coi là dịu dàng, vì sao giờ khắc này lại lạnh lẽo như vậy?
Vì sao thay đổi nhanh như vậy?
Vì sao?
Thậm chí. . . . . . Sự lạnh nhạt giờ khắc này của hắn khiến cô không chấp nhận nổi.
Rõ ràng Nam Cung Tĩnh chỉ đùa vui với hắn, chỉ là muốn để người khác xem. Nhưng này khoảnh khắc này, Đông Phương Tuyết lạnh lẽo như vậy khiến cô cảm thấy bị tổn thương, thậm chí không chấp nhận nổi, sâu thẳm hơn. . . . . . Cô lại còn cảm thấy khổ sở.
Khổ sở?
Sao cô lại có thể cảm thấy khổ sở? Làm sao có thể khổ sở vì đàn ông?
Hai chữ này ập tới khiến Nam Cung Tĩnh không tự chủ mà mấp máy đôi môi đỏ thắm, ánh mắt thoáng qua vẻ không thể tin nổi như sóng to gió lớn.
Trong chớp nhoáng, lòng cô thoáng qua ngàn vạn điều nghĩ suy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Tối thiểu, vẻ bình tĩnh bề ngoài khiến người ta không thấy được sự luống cuống trong lòng.
Nam Cung Tĩnh trừng mắt nhìn, gạt bỏ những suy nghĩ dư thừa trong mắt.
Cô nhìn Đông Phương Tuyết, dằn lại tất cả tâm trạng, chỉ còn ý cười hờ hững trong mắt, nhưng trong đầu lại vội vã suy nghĩ tìm lý do.
Cuối cùng, cô cười nhẹ như không có chuyện gì xảy ra, trêu chọc:
"Thiếu cà vạt dĩ nhiên chẳng sao cả, nhưng hình tượng như vậy khiến người ta cảm thấy không được anh coi trọng. Đông Phương Tuyết, chúng ta đã ra sức tranh giành mảnh đất này lâu lắm rồi, em chỉ suy nghĩ vì công ty thôi, dù sao hình tượng của anh cũng đại biểu cho toàn bộ công ty."
"Sao vậy? Anh để ý sao? Anh để ý đến chiếc cà vạt em cho anh ư? Em nói rồi, chiếc cà vạt này em mua cho bạn trai, chẳng qua để anh được hời thôi."
"Nếu như anh không chấp nhận nổi, hay là mua đồ khác cho em? Coi như trao đổi?"
Thật ra Nam Cung Tĩnh rất nhanh mồm nhanh miệng phải không?
Nguyệt Trì Lạc gần như muốn vỗ tay khen Nam Cung Tĩnh.
Thật ra thì, Nam Cung Tĩnh thật sự rất thông minh, thậm chí cô ta biết nên nói gì vào lúc nào, dùng lời nói gì để ngăn chặn ngước khác.
Khiến người ta không biết nói gì!