Hắn hi sinh nhiều như vậy, Đông Phương Tuyết bỏ qua nhiều thứ để tới nơi này, ngay cả ngôi vua cũng nhường lại. Hơn nữa, lúc mới tới, hắn không cầm quyền, không có võ công, căn bản giống như một người bình thường, Đông Phương Tuyết như vậy, Nguyệt Trì Lạc cô có tư cách gì trách hắn?
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ thờ ơ?
Nhưng bây giờ. . .Cô chợt thở dài, phát hiện mình quả nhiên đã thay đổi rất nhiều. Nhiều đến nỗi hầu như khiến Đông Phương Tuyết cũng cảm thấy chán ghét, đồng thời còn thay đổi trở thành một người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Những sự thay đổi này, cũng không biết là tốt hay xấu?
Lệnh Hồ Ly nghiêng khóe mắt, liếc nhìn tinh thần của Nguyệt Trì Lạc có chút hốt hoảng, giống như không thấy trong mắt cô chất chứa mấy tâm sự kia.
Đường cong trên khóe miệng càng sâu, ý cười trong mắt càng đậm.
Mang theo chút hả hê hắn ghé sát vào người Nguyệt Trì Lạc, phả hơi thở thơm như hoa lan vờn bên tai cô tinh quái nói: “Có điều…. Anh thật sự rất muốn xem...Rốt cuộc là sư tử lợi hai hay là cọp bị nhổ răng lợi hại hơn!”
Hiển nhiên, con cọp từ lời nói của Lệnh Hồ Ly chính là Nguyệt Trì Lạc.
Con cọp bị nhổ răng?
"Con cọp bị nhổ răng?" Ý là cô không còn sức chiến đấu sao?
Ồh. . . . . .
Nguyệt Trì Lạc sờ sờ cằm, cười híp mắt trừng hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, tư thái nhìn qua vô cùng mềm mại: "Tái Tái, anh nói thật đúng, chỉ là... Anh nói thử xem, con cọp bị nhổ răng và sư tử bị cạo lông, ai lợi hại hơn?”
Sư tử có thể dọa người vì cái gì?
Chính là bộ lông kia!
Sư tử mà không có lông, thì có khác gì chó?
"Chậc chậc. . . . ."
Lệnh Hồ Ly chậc hai tiếng, bắt chước Nguyệt Trì Lạc sờ sờ cằm, làm ra vẻ phóng đãng nhưng lời nói lại cực kỳ nghiêm trang.
"Chuyện không có đơn giản như em nghĩ, Tiểu A Trì, mọi lúc nên cẩn thận."
Nếu không, đến lúc đó, chớ trách anh không nhắc nhở em!
Nguyệt Trì Lạc cười cười, từ chối cho ý kiến.
Hai người không nói gì nữa, ra khỏi khách sạn lấy xe, cấp tốc lái về căn hộ cao cấp của Nguyệt Trì Lạc.