Trước sân Lục Viên có đặt một tảng đá lớn hình người, Nguyệt Trì Lạc lúc không có chuyện gì làm thì thích nhất ngồi ở trên đó phơi nắng và đọc sách. Thần thái như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, giống như lại trở về cuộc sống khi ở Nguyệt phủ, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bên trái lối vào có một cái ao, trong ao trồng loại hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vào mùa Hạ khi ánh mặt trời chiếu vào trong ao, thỉnh thoảng như còn có thể nhìn thấy được ngân quang phản chiếu ngược lại. Phía sau Lục Viên thì trồng bụi trúc, đột nhiên liếc mắt nhìn sang, non xanh nước biếc thật đúng là như có cảm giác lánh xa thế tục.
Những ngày gần đây, Thập Thất mơ hồ cảm thấy được nguy cơ lại tới.
Theo lời hạ nhân Vương phủ truyền ra, Vương phi cả gan làm loạn chỉ vào mũi chất vấn Vương Gia, vì vậy mà chọc giận Vương Gia, cho nên hiện tại Vương Gia đối với Vương phi cực kỳ lạnh nhạt.
Còn có người nói, trong lòng Vương phi ngưỡng mộ Tiêu Dao Công Tử đã phạm vào ‘Thất xuất chi điều’, bất trinh với Vương Gia, vì vậy Vương Gia mới lạnh nhạt Vương phi.
Mà sự lạnh nhạt này, nghe nói đây là điềm báo bị thất sủng.
Thập Thất không chỉ cảm thấy nguy cơ đang đến, còn có cảm giác không ổn, bởi vì sự việc lần này dường như còn lớn hơn tưởng tượng.
Đây rốt cuộc là vì sao chứ? Đã vậy mọi người bên dưới còn đến dòm ngó. . . . . .
Nơi ngã rẽ Lục Viên, Nguyệt Trì Lạc đang đi tới trước mặt, từ xa nhìn đến, thấy trên gương mặt trẻ con phúng phính của nàng gợi lên ý cười tủm tỉm, khóe mắt cong cong, lúm đồng tiền nhợt nhạt, dáng vẻ tươi cười đó xinh đẹp tựa như đóa hoa nở rộ, nhưng không in vào trong ánh mắt đó được hai phần.
Thập Thất thầm nghĩ: Có cái gì đó không thích hợp nha, thông thường nàng mà cười như đóa hoa có độc là sẽ gây ra chuyện không thể tưởng tượng nổi, chậc chậc. . . . . .
Mà đi theo ở phía sau nàng, chính là hai vị Quốc Sắc Thiên Hương, nhịp chân bước đi lắc lư lay động, đích thật là đại mỹ nhân.
Thập Thất nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ còn nghe được giọng nói lười biếng của chủ tử truyền đến.
"Ta đã mua các ngươi từ Yên Vũ lâu về, về sau các ngươi chính là người của ta. Chính xác mà nói, từ nay về sau các ngươi sẽ là người của Vương Gia, sau này khi hầu hạ Vương Gia, bản thân các ngươi nên có chừng mực, biết đâu một khi Vương Gia cao hứng, vị trí trắc phi này cũng không phải là không có thể."
Hai tay Nguyệt Trì Lạc chắp ở phía sau, bước chân nhẹ nhàng khoan thai đi tới hướng Lục Viên, ý cười trên mặt thâm sâu, nụ cười đó so với trong đêm tối còn yêu mị hơn yêu tinh mấy phần.