Thập Thất giận cứ giận, nhưng chỉ có thể giận ở trong lòng, ai bảo nàng hiện tại đối với vị chủ tử này của mình chỉ dám giận mà không dám nói?
Trước kia đúng là có chút can đảm, nhưng từ khi ở điện Kim Phượng đã hiểu biết thủ đoạn của nàng, Thập Thất bớt phóng túng rất nhiều, nàng cũng không muốn bị chủ tử mình ám toán, bằng không chết như thế nào còn chưa biết.
"Thập Thất, giúp ta gọi Cao tổng quản đến Lục Viên một chuyến."
Thập Thất còn đang ngây ngẩn, Nguyệt Trì Lạc đã dẫn theo hai Quốc Sắc Thiên Hương đi tới.
Nhìn thấy Thập Thất bất động, Nguyệt Trì Lạc quơ quơ tay ở trước mặt nàng, thấy nàng vẫn chưa có phản ứng, dứt khoát một phen nhéo lên mặt nàng: "Ngươi choáng váng rồi sao, ở đây sững sờ cái gì?"
Thập Thất hồi phục tinh thần, kèm theo bộ mặt tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Ta không đi." Tiểu nha đầu không chịu khuất phục.
"Sao vậy hả?" Vẻ mặt Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ, tiểu nha đầu lại phát thần kinh gì đây?
"Ta không đi, muốn đi tự người đi đi!" Thập Thất vẫn phẫn hận nhìn chằm chằm nàng, thần sắc trên mặt càng thêm quật cường.
Nguyệt Trì Lạc cười híp mắt nhéo nàng một cái, mị mắt hơi cong cong, cười nói: "Ai khi dễ ngươi? Nói ra, chủ tử ngươi dẫn ngươi đi báo thù."
Thập Thất bất mãn bĩu môi, phi nàng một cái: "Người thật không sợ Vương Gia bỏ người? Có ai mà tự thu nhận mỹ nhân nạp thiếp cho tướng công mình không? Ngộ nhỡ đến lúc đó, nếu như Vương Gia thực sự yêu người khác bỏ người, người đừng than khóc!"
Thì ra là như vậy, tiểu nha đầu đang lo lắng cho chuyện nhà nàng sao?
Nguyệt Trì Lạc híp mắt, trong ánh mắt nhuốm lên nồng đậm ý cười, nàng chỉ đơn thuần nạp thiếp cho A Tuyết, các ngươi tin không?
Chậc chậc, ngay cả chính nàng cũng không tin được.
Không làm khó Thập Thất nữa, Nguyệt Trì Lạc xoay người nhìn hai nha hoàn khác nói nhỏ vài câu, hai nha hoàn vội chạy đi. Chỉ chốc lát sau, hai nha hoàn vừa chạy đi đã dẫn theo Cao tổng quản trở lại.
"Vương phi." Cao tổng quản là một lão giả chừng năm mươi tuổi, nghe nói hắn ở Vương phủ cũng lâu lắm rồi, hơn nữa năng lực không tệ. Hơn phân nửa chuyện của Vương phủ đều do hắn quyết định, bọn hạ nhân rất tôn kính hắn, ngay cả Đông Phương Tuyết đối với hắn cũng ân cần nhiều hơn so với người khác.
Nguyệt Trì Lạc mỉm cười, Cao tổng quản này đúng là một quản gia có tâm tư thâm sâu đây.
Vào lúc này, vị tổng quản hơi khom người nói với Nguyệt Trì Lạc,: "Không biết Vương phi cho gọi lão nô tới có chuyện gì?"